Tần Tình còn chưa kịp rũ bỏ cái suy nghĩ điên rồ này ra khỏi đầu, đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng cười khàn khàn do rượu.
Vui vẻ, sa đọa, lười biếng, gợi cảm...........Không phải trường hợp cá biệt.
Gương mặt Tần Tình như bị đốt cháy, theo bản năng duỗi tay đẩy ngực người này ——
"Văn Dục Phong....... anh dậy đi, em còn chưa bấm nút thang máy nữa."
Vừa nói Tần Tình vừa vùng vẫy trước sự áp chế từ Văn Dục Phong, vươn tay mò mẫm nút bấm.
Ngón tay còn chưa kịp chạm tới nơi, tay cô đã bị người ấn lên vách tường kim loại lạnh lẽo.
Đồng thời âm thanh kia vang lên bên tai một lần nữa ——
"Điềm Điềm......."
Hai từ thốt lên từ trong miệng anh trầm thấp lại cố tình kéo dài; mà lúc này lại ở bên trong thang máy nhỏ hẹp, nghe có vẻ trêu chọc.
"........"
Hiện tại Tần Tình rất hoài nghi, người này lúc nãy ở trong nhà mình biểu hiện sự thanh tỉnh bằng đôi mắt trong veo, tất cả đều là ngụy trang.
—— bằng không chỉ với hơi thở của anh làm cho cô cảm giác được cơn say sau khi uống rượu xong?
Thời điểm Tần Tình còn đang rối bời thì người nọ đã nhíu mày lại, tựa như đang bất mãn vì cô thất thần.
Hô hấp càng thêm gần sát lại.
"A ——"
Tần Tình kinh ngạc mở to mắt, một lúc sau cô mới ngây ngốc nhìn Văn Dục Phong, đồng thời duỗi tay sờ sờ cổ tay.
.........Anh ấy vừa mới —— cắn mình một cái??
Cô còn chưa kịp đụng tới chỗ đau tê tê đó thì cảm giác được hơi thở nóng rực ở cổ đã di chuyển sang một nơi khác, cúi người xuống hôn lên đầu ngón tay của cô.
Sau khi hôn xong, Văn Dục Phong ghé vào bên tai cô bật cười.
Tiếng cười mang theo sự thỏa mãn.
Tần Tình: "................"
Cô còn không biết sau khi Văn Dục Phong uống say lại biến thành con chó nhỏ cắn thích người?
Hơn nữa với trạng thái hiện tại của anh, đừng nói là đưa về, đi tới bãi đỗ xe thôi cũng đã khó khăn.
"Điềm Điềm........"
Tần Tình còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, cô nghe thấy giọng nói dỗ dành của anh bên tai ——
"Điềm Điềm.......Em bao nhiêu tuổi?"
"......"
Tần Tình cảm thấy dựa theo tình hình trước mắt, vấn đề này hẳn là cô là người hỏi mới đúng.
Nhưng cô vẫn trả lời: "Anh để em bấm nút thang máy trước, chờ đến khi xuống dưới thì sẽ nói cho anh."
"......"
Văn Dục Phong nghe vậy liền trầm mặc trong giây lát. Sự yên lặng giằng co được một lúc, anh mới buông bàn tay đang đè nặng lên cổ tay Tần Tình.
Tần Tình nhanh chóng nghiêng người qua một bên, vươn tay nhấn nút tầng 1.
Rốt cuộc cũng cảm nhận được thang máy chuyển động, tâm trạng cô cũng dần buông lỏng.
Chỉ là người này vẫn như cũ bám riết không tha, một lần nữa đem cô ép vô ——
"Điềm Điềm........Em nhiêu tuổi......Điềm Điềm......."
Trạng thái này hiển nhiên không nhận được đáp án liền sẽ không bỏ qua.
Trong lòng Tần Tình thở dài.
".......24."
Hiện tại cô cảm thấy may mắn vì trạng thái của Văn Dục Phong không bị ba vị trưởng bối trong nhà nhìn thấy.
Sau khi cô nói xong, không gian thang máy nhỏ hẹp liền trở nên yên lặng.
Chỉ nghe được tiếng chuyển động của thang máy.
Người trước mặt an tĩnh giống như đang say ngủ.
Trong giây lát, cửa thang máy đã mở ra, Tần Tình đỡ anh ra bãi đỗ xe, trước tiên là tìm vị trí xe của anh.
Dùng điều khiển từ xa mở khóa xe, Tần Tình cố gắng đem người đỡ xuống ghế giữa của xe SUV.
"Rốt cuộc........"
Người nọ gần như phối hợp thuận theo ngã nằm ra ghế, âm thanh mơ hồ vang lên.
"Cái gì?" Tần Tình theo bản năng hỏi lại.
"........"
Ngay sau đó, cô chưa kịp trả lời, một lực kéo rất lớn từ cổ tay truyền đến.
Tần Tình chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào trong xe, sau đó chật vật ngã vào lòng ngực anh.
Âm thanh trầm thấp vang lên rất rõ ràng ——
"Rốt cuộc cũng đợi được em trưởng thành, Điềm Điềm."