Bước chân của Văn Dục Phong dừng lại, đứng trước cổng trường nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ đang bước lên xe của anh họ cô.
Cho đến khi đuôi xe chạy khuất khỏi tầm mắt, nam sinh mới rũ mắt, tay đút vào túi quần tiếp tục bước đi.
Rất nhiều học sinh tan học vẫn còn lưu lại, có những ánh mắt mờ mịt hoặc trực tiếp nhìn theo Văn Dục Phong.
Bộ dáng lúc này hoàn toàn khác với lúc hắn vui vẻ nói cười với cô gái nhỏ, mọi người đều nhìn thấy sự lạnh lẽo trong đôi mắt của nam sinh, từ khóe mắt cho tới đuôi lông mày đều tản ra hơi thở người sống chớ đến gần.
.............................
Kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu vào thứ ba, giữa 11 giờ trưa.
Văn Dục Phong ra khỏi cửa nhà mình, lập tức đi tới nhà đối diện, ấn chuông cửa.
Nửa phút sau, cánh cửa mở ra, người đứng bên trong chính là bà nội Tần.
Nhìn thấy Văn Dục Phong, bà nội Tần không hề cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại cười đến hòa ái: "Tiểu Dục tới a? Mấy đứa định đi thăm thầy cô đúng không? Điềm Điềm còn đang thay quần áo ở bên trong, để bà giúp cháu thúc giục nó."
Văn Dục Phong: " Bà nội không cần thúc giục, cháu không vội, chờ ở đây một lát là được."
Bà nội Tần đáp ứng, nhưng vẫn đi tới trước cửa phòng ngủ Tần Tình hô:
"Điềm Điềm, Tiểu Dục tới rồi, cháu cũng đừng để người ta đợi lâu!"
"Được, cháu biết rồi......."
Âm thanh mơ hồ của cô gái nhỏ truyền ra từ trong phòng ngủ.
Không bao lâu, cánh cửa phòng mở ra, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo trắng cao cổ lót nền sam và chiếc quần leggings cùng màu đi ra. Vòng eo nhỏ nhắn bằng một nắm tay, hai chân thon dài mảnh khảnh.
Tần Tình vừa đi ra khỏi cửa trên tay còn treo một chiếc áo khoác dài màu hồng nhạt, thoáng lơ đãng nhìn qua phía bên này, bước chân liền lập tức dừng lại.
——
Lúc này nam sinh đứng ở trước cửa, mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh đen, bên trong là chiếc áo cao cổ màu đen cùng với quần dài màu đen, dưới chân mang đôi giày thể thao cùng màu.
Nói trùng hợp cũng không hẳn, hai chiếc áo khoác của bọn đều là kiểu dáng đơn giản giống nhau, không có hoa văn hay phụ kiện gì đặc biệt, đặt ở cùng nhau hiệu quả.....
Đại khái dùng cụm từ đồ tình nhân để diễn tả thì cũng không sai biệt lắm.
"........."
Tần Tình căng khuôn mặt nhỏ chậm rãi khoác áo khoác lên người, đứng ở cửa trầm mặc ba giây, vẫn nhanh chóng lấy đôi boot màu trắng ra mang vào.
Từ lúc đó tới bây giờ, mãi cho tới khi ra khỏi cửa vào thang máy, Tần Tình chỉ cúi đầu không nói một chữ.
Sau khi bước vào thang máy, Tần Tình duỗi tay muốn ấn nút tầng 1 thì lại bị nam sinh đứng ở phía sau gọi lại.
"Trực tiếp đi xuống tầng hầm đỗ xe đi."
"........ Ai?"
Tần Tình khó hiểu quay người lại nhìn về phía nam sinh.
Đúng lúc này Văn Dục Phong chồm người qua, Tần Tình theo bản năng lui vào một góc thang máy.
Khoảnh khắc Tần Tình cảm giác phía sau lưng đã dán lên bức tường, động tác của nam sinh cũng dừng lại.
Tần Tình ngây ngốc ngẩng mặt lên nhìn qua.
Trên đỉnh đầu của cô vang lên một tiếng cười nhẹ, Văn Dục Phong đồng thời duỗi tay trái qua nhấn nút thang máy bên cạnh Tần Tình.
Chờ lúc sau thu tay lại, Văn Dục Phong cũng không vội vã lùi lại, vẫn giữ nguyên tư thế kia rũ mắt, cười như không cười nhìn cô gái nhỏ đang bị mình giam giữ trong góc thang máy ——
"Em trốn cái gì?"
Ánh mắt Tần Tình có chút hoảng hốt: "Em...... Chúng ta đi xuống bãi đỗ xe dưới hầm để làm gì?"
Văn Dục Phong giương mắt lên nhìn con số thang máy chuyển động, rất nhanh đã đến nơi.
Hắn có chút tiếc nuối nên hơi chống đầu lưỡi, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ đầy thâm trầm, sau đó lùi lại một bước.
"Anh lái xe đưa em đi qua."
Bên này Tần Tình mới vừa thoát khỏi áp lực nên thở dốc một chút, một hơi còn chưa thở ra liền bị nghẹn lại vào trong.
Hai giây sau, Tần Tình mở to mắt ngơ ngác mà nhìn phía Văn Dục Phong: "Anh có thể lái xe sao?"
Văn Dục Phong lấy chìa khóa xe ra từ trong túi áo khoác, quơ quơ.
Tần Tình vẫn ngây ngốc: "Anh đã có bằng lái đâu?"
"......" Văn Dục Phong ngừng lại, mi mắt vừa nhấc, nở nụ cười đầy ý vị thâm thường: "Anh đã trưởng thành —— anh cho rằng em đã biết rồi."
Biểu tình của Tần Tình bắt đầu rối rắm.
Nói như vậy, lần đó ở đấu trường, cô có nghe thấy người khác nói anh ấy đã 18 tuổi, chính người này cùng lớp với mình thời gian dài nên cô đã sớm quên chuyện này......
Đi theo Văn Dục Phong mãi cho đến trước một chiếc SUV màu xanh biển, bị người nọ thắt đai an toàn cho mình xong, Tần Tình mới hoàn hồn.
Biểu tình của cô có chút do dự, ngữ khí có vài phần chần chừ rồi quay sang người ngồi ở ghế lái:
"Vậy anh bởi vì chuyện gì...... mà lưu ban?"
Thấy bộ dáng cô gái nhỏ sợ dẫm vào khu vực cấm của hắn, Văn Dục Phong nhịn không được mà cười nhẹ.
"Không có."
Văn Dục Phong tự mình cài dây an toàn xong liền khởi động xe.
"Trước khi anh đến Thanh Thành, anh đã sống với chú nhỏ ở nước ngoài..... Chăm sóc hai năm. Sau khi anh chuyển về đây liền trực tiếp vào Nhất Sư."
Đồng tử Tần Tình ngưng trệ.
Chú nhỏ....... Chính là người kia, là nam nhân có thể đi xuống 12 tầng lầu bằng tay không sao?
Mà cái từ "chăm sóc" nhẹ nhàng bâng quơ chắc không đơn giản là du lịch hoặc là cầu học a.....
Suy nghĩ Tần Tình vừa chuyển, dường như là nghĩ tới cái gì.
"Cho nên anh thi đấu lợi hại như vậy là bởi vì hai năm kia sao?"
"Xem như vậy."
Văn Dục Phong xoay vô lăng lái xe ra khỏi bãi đỗ xe: "Hai năm kia mới chỉ là cơ sở."
Khi nói lời này, ngữ khí Văn Dục Phong tự nhiên, chỉ có cảm xúc trong đôi mắt hơi lóe lên.
Xác thực là cơ sở.
Chẳng qua không phải cách đấu cơ sở........... Mà là phương thức sinh tồn tự nhiên.
"........"
Tần Tình cũng không có tiếp tục hỏi sâu thêm.
Cứ cho là Văn Dục Phong vẫn chưa nói ra cái gì, nhưng chính cô có một loại cảm giác ——
Qũy đạo trưởng thành trong hai năm kia hoàn toàn bất đồng so với những đứa trẻ bình thường trong gia đình khác, nhất định đối với Văn Dục Phong sẽ có rất nhiều chuyện cực kỳ nghiêm trọng mà khó có thể nói ra khỏi miệng được.