7 giờ 15 tối, tại góc sân bóng của Trung học Nhất Sư, ánh đèn lớn chiếu sáng lan tỏa khắp sân thể dục.
Lúc này trên đường băng ngoài cùng có không ít tốp ba tốp năm học sinh nhiệt tình huấn luyện. Tại khu nghỉ ngơi bên cạnh, có một số người đã vận động hoặc huấn luyện xong, một đám tụ lại đàm luận vui đùa.
Trong số bọn họ có không ít ánh mắt đang nhìn một góc khác trên sân thể dục.
Trên đường băng trong cùng, nam sinh cao lớn mặc một thân đen áo hoodie và quần dài, chậm rãi theo nhịp lùi về phía sau, nhìn cô gái nhỏ phía dưới không chớp mắt.
——
"Điều chỉnh hô hấp theo nhịp, quay —— hai bước hít vào, hai bước thở ra."
"...... Hô......" Cứ việc bị cổ vũ như vậy, hô hấp của cô gái nhỏ ngày càng dồn dập, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đã sớm căng đến mức đỏ bừng.
Lúc sau chạy thêm vài bước, Tần Tình rốt cuộc cũng không kiên trì được nữa, tốc độ từ từ chậm lại chuyển thành đi bộ, cuối cùng dứt khoát dừng lại ——
"Văn Dục Phong...... Em, em thực sự không được....."
Tần Tình ấn bộ ngực phập phồng, cái miệng nhỏ nhắn thở phì phò, những sợi tóc vương trên trán ướt đẫm mồ hôi, cánh môi cũng lộ ra sắc hồng ướt át.
Văn Dục Phong trầm trầm, chưa bao giờ trước mặt cô gái nhỏ biểu hiện quá nghiêm khắc.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ bấm giờ, môi mỏng mấp máy, khóe mắt thon dài cũng hiện lên vài phần sắc bén.
"Em chỉ mới chạy chậm hai vòng mà thôi, thể lực cũng đã theo không kịp."
Tần Tình chột dạ rũ mắt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vốn dĩ thành tích thể dục của em đã không tốt......"
"Đây không phải vấn đề thành tích thể dục."
Văn Dục Phong rũ mắt nhìn Tần Tình, đáy mắt mang theo tàn khốc hiếm thấy: "Điều kiện thân thể của em như vậy, sức đề kháng của em sẽ yếu tới một mức nào đó, hơi chút sẽ bị virus lây bệnh, em chắc chắn là người đầu tiên mắc phải; hơn nữa cứ như thế này mãi, bất cứ bộ phận nào của cơ thể cũng sẽ ở tình trạng không khỏe mạnh, đối với chính bản thân em có bao nhiêu yếu ớt em cũng không suy xét một chút sao?"
"........"
Tần Tình bị âm thanh càng cao dần của nam sinh làm cho cả kinh liền co rụt cổ lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn Văn Dục Phong không chớp, cực kỳ vô tội.
Văn Dục Phong bị ánh mắt kia nhìn tới thì trong lòng liền mềm nhũn, qua vài giây mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng vừa tức vừa bất đắc dĩ: "Điềm Điềm, em đừng nghĩ dùng mỹ nhân kế thì sẽ qua ải."
Tần Tình: "......."
....... Mỹ nhân kế??
Văn Dục Phong cũng không nhìn biểu tình của cô gái nhỏ càng thêm vô tội, cúi người nắm lấy tay cô gái nhỏ, lôi kéo chạy chầm chậm theo sau.
Tần Tình bất chấp tỏ vẻ kháng nghị với Văn Dục Phong, khuôn mặt nhỏ hoảng sợ mà nhíu lại: "Nhưng mà em còn chưa có nghỉ ngơi xong —— "
"Sau khi chạy bộ xong thì không được lập tức dừng lại, huống chi vừa rồi em chạy một đoạn dài, toàn thân có mệt cũng không tính."
"Em lại không thể so với anh......"
"So với anh?" Nam sinh nắm tay cô gái nhỏ chạy theo phía sau như cũ, nghe Tần Tình nói vậy liền cười nhẹ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tình: "Em từ đâu tới mà tự tin như vậy?"
"........."
Tần Tình tức giận đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Qua hai giây cô mới cúi đầu nhìn đôi chân dài của nam sinh, hầm hừ: "Chân của anh dài hơn em nhiều, đương nhiên là em không thể cùng anh so....."
"A......" Văn Dục Phong cười khẽ: "Em cũng biết chân của mình đã ngắn, còn không chịu chạy cho nhiều đi?"
Lời nói vừa dứt, Văn Dục Phong liền buông lỏng tay, chính mình chạy trước.
Tần Tình nghe lời này liền ngẩn ra, hai giây sau mới phản ứng lại, mở to mắt, theo bản năng đuổi theo.
Người nọ chạy phía trước không nhanh không chậm hơn kèm Tần Tình nửa vòng, Tần Tình hao hết toàn bộ tinh lực, cơ thể còn sót lại một chút thể lực cuối cùng, lại một lần nữa giảm tốc độ.
Đến vài bước cuối cùng, chân của cô đã mềm nhũn, thoáng lảo đảo, còn chưa kịp điều chỉnh trọng tâm thì bỗng dưng nam sinh phía trước đã dừng lại, tiếp được người vào trong lòng ngực.
Ập vào trước mặt hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá xen lẫn bạc hà, Tần Tình liền tỉnh táo một chút.
"Anh lại....... Hút thuốc?"
Tần Tình từ trong ngực nam sinh ngẩn đầu lên, câu đầu tiên nói với ngữ khí rất nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ căng chặt.
Văn Dục Phong định trêu chọc vài câu vui đùa, chuẩn bị nói ra khỏi miệng liền phải nuốt trở lại.
Hắn hơi nhíu mày: "...... Nâng cao tinh thần."
Không đợi Tần Tình nói lại, tại khu nghỉ ngơi cách hai người mấy mét, từng tiếng huýt sáo đồng loạt vang lên.
Tần Tình ngẩn ngơ, quay mặt nhìn qua.
Nhóm học sinh đang ở khu nghỉ ngơi không biết sao lực chú ý của cả đám tập trung hết về phía bên này, trong đó có không ít học sinh sinh nhìn hai người cười bỡn cợt ái muội.
Tần Tình lúc này mới hoàn hồn, nhớ tới chính mình còn đang ở trong ngực của Văn Dục Phong.
Cô cuống quít muốn lui lại phía sau một bước.
Chỉ là người phía trước hình như biết trước được động tác của Tần Tình, khi Tần Tình vừa mới lùi lại thì hắn đã vòng chặt tay của mình lại, tiến thêm nửa bước.
Bởi vì thời gian quá gấp, lúc sau Tần Tình đã bị lực đạo của Văn Dục Phong lôi kéo, gắt gao dán trước ngực hắn.
"....... Văn Dục Phong!"
Tần Tình tức giận ngẩng đầu lên, gọi hắn một tiếng.
"Tiết tự học buổi sáng ngày mai, em xin nghỉ đi."
Tần Tình chưa lấy lại tinh thần thì đã bị dời lực chú ý, theo bản năng tiếp lời: "Ai? Vì sao?"
"Sau này mỗi buổi sáng chủ nhật, anh sẽ dẫn em đi tập một ít động tác thể dục đơn giản; mỗi ngày trước tiết tự học buổi tối, ít nhất phải tới sân thể dục chạy hai vòng."
"........"
Tần Tình ngây ngốc mở to mắt, giống như không tin được những lời nói mình vừa mới nghe thấy.
"Đi thôi, đi xin nghỉ."
Văn Dục Phong không cho Tần Tình cơ hội để phản bác, hai tay hắn rũ xuống, tay trái vươn tới cầm lấy bàn tay của cô gái nhỏ.
Sau đó hắn xoay người, lôi kéo cô gái nhỏ ra ngoài sân thể dục.
Mãi cho tới khi hai người đi ra khỏi sân, nhóm học sinh ngồi ở khu nghỉ ngơi lấy hai người ra bàn tán ——
"Đây chính là cô gái nhỏ mà Văn Dục Phong nhìn trúng trong lời đồn kia?"
"Nhìn rất xinh đẹp đáng yêu nha, bọn họ nói như vậy là bình thường....... Hình như có ai còn nói không xứng với Văn Dục Phong?"
"Không xứng? Cậu đừng nhìn thấy cô gái nhỏ ấy nhu nhu nhược nhược, hiện tại chính là bảo bối nhỏ của giáo viên năm hai —— lần trước thi toán học, tiếng anh, vật lý, hóa học đều đứng đầu danh sách. Muốn nói "không xứng" chỉ sợ người không xứng không phải là cô gái nhỏ đó đâu."
"Ha ha, nói cho cùng chỉ sợ thành tích của Văn Dục Phong còn không so được với chúng ta; sở dĩ có thể ở Nhất trung tiêu dao tự tại, bất quá cũng là dựa vào gia thế. Các cậu không thấy chủ nhiệm Tôn Hưng cũng không có biện pháp nào với hắn sao?"
"Cũng là..... Không biết cô gái nhỏ kia sao lại thân với hắn nữa? Lớn lên đẹp?"
"Hắc, lúc trước tớ có nghe một học sinh ở ban bảy nói, hình như Văn Dục Phong dây dưa với cô gái nhỏ kia?"
"Thì ra là như vậy a?"
"......."
Chương này mình tặng cho bạn ( manhmanh223). Năm mới vui vẻ nha!!!