Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 36




Nghe thấy tiếng cửa bên ngoài, bà nội Tần nhìn hướng ra cửa, liền thấy cháu gái mình mặt hồng hồng giống như trái cà chua nhỏ đang đứng chỗ đó.

Vừa nhìn thấy bộ dạng này, bà nội Tần hoảng sợ, vội vàng buông đồ vật trong tay xuống đi qua ——

"Điềm Điềm, cháu làm sao vậy?"

"......."

Tần Tình bị tiếng gọi của bà nội Tần kéo trở về, lúc này mới miễn cưỡng khôi phục lại bộ dạng quẫn bách và thẹn thùng lúc nãy.

"Cháu không có việc gì." Tần Tình chậm rãi lắc đầu.

Tuy nói như vậy nhưng khuôn mặt đỏ hồng của cô gái nhỏ vẫn không có nửa điểm rút lui.

Cho tới khi ngồi xuống bàn ăn cháo gà thì vẫn bị bà nội Tần truy vấn, Tần Tình rơi vào đường cùng chỉ có thể mở miệng.

"Bà nội, cháu chỉ bị dọa một chút thôi."

Biểu tình bà nội Tần cả kinh: "Bị cái gì dọa?"

Tần Tình cầm lấy thìa múc cháo, hai giây sau mới chần chừ ngẩng đầu lên.

"Bà nghĩ có người dùng tay không leo lên 12 tầng lầu không? Kia cũng quá đáng sợ đi?"

"........."

Vừa nghe cái này, bà nội Tần dừng một chút, một lát sau bà mới hiểu.

"Đương nhiên là có!" Bà nội Tần nhìn Tần Tình cười tủm tỉm, sau đó chỉ vào một bộ phim đang chiếu trên ti vi trong phòng khách: "Mấy năm nay bà nhàn rỗi không có việc gì làm liền xem phim điện ảnh gì đó trên TV, bên trong có những bộ đội đặc chủng được huấn luyện rất tinh anh, đừng nói là tầng 12, thêm gấp đôi cũng không có vấn đề gì đâu!"

"A......." Tần Tình mở to mắt tròn xoe, gật gật đầu: "Thì ra chú nhỏ của anh ấy là bộ đội đặc chủng."

"Chú nhỏ?" Bà nội Tần bắt được từ trọng điểm trong lời nói thầm của cháu gái.

Bà nội Tần tò mò hỏi: "Chú nhỏ của ai?"

Tần Tình duỗi tay chỉ về hướng đối diện: "Chú nhỏ của anh ấy, lúc cháu đi đưa cháo còn nhìn thấy. Chú ấy nói có việc phải đi, sau đó liền vào phòng bếp........ Rồi sau đó cháu không nhìn thấy chú ấy nữa, chỉ có cửa sổ mở toang."

Chuyện này làm cho bà nội Tần ngây người mất một lúc.

".......... Hiện thực bà chưa từng thấy qua."

Tần Tình dùng sức gật đầu.

"Nghĩ như vậy, người kia đi đường không tiếng động chắc cũng là vì liên quan đến nghề nghiệp đi.......... Cháu còn tưởng rằng mình gặp quỷ rồi."

Ban đầu bà nội Tần không có phản ứng gì, cho đến khi Tần Tình nhỏ giọng nói câu cuối, bà liền nhịn không được nở nụ cười ——

" Cháu thật là một cái tiểu nhát gan, khó trách sợ tới mức mặt đỏ lên như vậy."

"Cháu..... Lá gan của của cháu không có nhỏ đâu."

Tần Tình chột dạ mà mạnh miệng.

"Cháu còn không nhỏ? Lúc trước trên TV chiếu 《 Thiếu niên Bao Thanh Thiên》, bên trong có một lão hòa thượng bị người đứng trên mái nhà cầm cây kéo cắt rớt đầu xuống, cũng không biết ai sợ tới mức không dám tự đi toilet, còn khóc muốn bà nội đứng trước cửa canh chừng??"

".................."

Nghe bà nội Tần nhắc đến chuyện cũ năm xưa, Tần Tình chột dạ lúng túng.

Trên thực tế, đến bây giờ nhắc lại bộ phim truyền hình kia, Tần Tình vẫn cảm thấy có chút sợ......... Tuyệt đối là bóng ma thời thơ ấu.

Thấy Tần Tình ăn cháo xong, bà nội Tần liền thu dọn chén dĩa.

"Thời gian cũng không còn sớm, cháu nhanh chóng tắm rửa dưới vòi sen sau đó nghỉ ngơi đi?"

Tần Tình đang đứng dậy nghe thấy "tắm vòi sen" từ bà nội Tần liền cứng đờ, sau hai giây thấy bà nội không phát hiện cái gì khác thường, Tần Tình mới cúi đầu đi về phòng ngủ của mình.

Càng không nghĩ tới một màn lúc nãy, cảnh tượng cứ hiện lên trong đầu mình không thể vứt đi được.

Trước mắt Tần Tình là một màn sau khi mình giải thích xong với người nọ liền quay người rời đi: Hơi nước nóng chảy dọc theo chân mày tới môi, từng giọt từng giọt chạy qua những đường cong cơ bắt rắn chắc.......... Hết thảy đều khắc sâu vào trong đầu Tần Tình.

....... Chỉ là đêm nay, cô thật sự giống như là đã chọc Văn Dục Phong tức giận.

Rõ ràng cô nhìn thấy thời điểm người nọ rời đi, tay trái rũ bên người gắt gao nắm chặt, gân xanh đều nổi lên tới trán, bóng dáng càng căng chặt đến cứng ngắc........

Nhưng Tần Tình lại không rõ, chính mình đã làm cái gì khiến Văn Dục Phong tức giận như vậy?

...............

Ngày hôm sau Tần Tình đi học, phát hiện Văn Dục Phong vẫn không có mặt. Tới giữa trưa, từ chủ nhiệm lớp Thẩm Lương mới biết được hắn thỉnh hai cái chu giả.

Tối hôm qua mình ở chung với anh ấy mà anh ấy lại không nói cho mình biết cái gì, hiếm khi Tần Tình cảm thấy bực bội.

——

Ngày hôm qua cô bị anh hai phê bình thậm chí nói cho cha mẹ nguy hiểm, còn đổ thêm dầu vào lửa mà bảo vệ anh ấy, mặc kệ chính mình đã làm gì chọc giận anh ấy thì không thể nói rõ ràng với mình hay sao?

Tưởng tượng trưa nay sắp nghênh đón một đống lời hỏi tội từ anh hai, tâm tình Tần Tình đã không tốt cảm thấy hậm hực thêm.

Sau khi biết tin từ Thầm Lương, Tần Tình có chút bất đắc dĩ liền rời khỏi phòng học.

—— đối với Văn Dục Phong mà nói, nguyên lai còn có khái niệm "xin nghỉ" này a.

Thẩm Lương hiện tại có chút rối rắm, đem hai đứa nhỏ ngồi cùng bàn rốt cuộc là đúng hay sai?

Thời điểm tới giữa trưa tan học, Tần Tình ủ rũ đi ra ngoài, đồng thời chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối phó với bão táp hỏi tội sắp tới.

Nhưng điều khiến cô ngoài ý muốn chính là chuyện không hài lòng cô còn chưa kịp tới cổng trường thì đã ập tới.

——

"Cô chính là Tần Tình?"

Tần Tình vừa mới bước ra khỏi lớp học, một âm thanh không hề có một chút thiện ý nào vang lên bên cạnh.

"........."

Tần Tình ngẩng ra, nâng tầm mắt lên nhìn qua.

Ba nữ sinh ăn mặc đồng phục "tự do thiết kế" đứng tụ tại một góc tường, lúc này đang đi tới về phía Tần Tình.

Cảm nhận được ánh mắt không thân thiện từ ba người kia, Tần Tình theo bản năng liền cảnh giác.

Cô lui về phía sau một bước: "Các cậu tìm tôi có việc?"

"Cũng không có việc gì, chỉ là thay người truyền lời." Nữ sinh cầm đầu trả lời, ánh mắt khinh miệt quét qua Tần Tình một lần.

Sau khi đánh giá xong, âm thanh châm biếm từ nữ sinh kia vang lên.

"Thật không biết Dục ca coi trọng cô chỗ nào? Trừ bỏ khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không tệ lắm, lớn lên như cọng giá, không lẻ coi trọng thành tích tốt của cô?"

Hai nữ sinh bên cạnh phối hợp cười vài tiếng, ánh mắt nhìn Tần Tình tràn đầy trào phúng.

Đối với loại ánh mắt trào phúng này, Tần Tình cũng không thể hiện bất kì cảm xúc tức giận nào, ngược lại hờ hững không có nửa điểm phản ứng.

Ba nữ sinh kia cười trong chốc lát, tự nhiên không thấy thú vị, cũng không hề nhiều lời.

Người cầm đầu tiến lên trước một bước ——

"Tôi thay người tới truyền lời, cảnh cáo cô cách xa Văn Dục Phong một chút."

"........."

Mắt Tần Tình nhẹ nhàng chớp: "Vậy tờ giấy đặt ở trên bàn tôi có ghi câu 'cách hắn xa một chút' là của mấy người?"

"Cô thật ra cũng rất thông minh."

Một nữ sinh khác nói tiếp.

Khóe mắt Tần Tình hơi rũ xuống.

"Tôi có thông minh hay không, chỉ sợ mấy người không có tư cách đánh giá."