Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 30




"Cho em ngồi cùng bàn với Tần Tình?"

Trong nháy mắt biểu tình của Thẩm Lương có chút kinh ngạc. Bất quá cũng rất nhanh biến mất, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười ——

"Vậy em cho thầy một lý do thích hợp. Nếu không, tạm thời không nói tới chuyện sau này thầy Phó sẽ tới tìm thầy tính sổ, chính thầy cũng cảm thấy chuyện này không được."

"Thầy Thẩm không phải lúc nãy vừa mới nói sao, học kỳ này mọi việc trong lớp đều do thầy làm chủ."

Văn Dục Phong khẽ cong môi.

Thẩm Lương nheo nheo mắt, cười nói: "Được, thì ra là em tính kế thầy?"

Tuy nói như vậy, Thẩm Lương cũng không có nửa điểm tức giận, hiển nhiên là có ý vui đùa. Qua vài giây, hắn bắt đầu nghiêm túc.

"Mặc kệ nói thế nào, em phải cho thầy một lý do thích hợp, thầy mới có khả năng suy xét chuyện này."

Văn Dục Phong im lặng nhìn Thẩm Lương hai giây, sau đó rũ mắt.

Trong lòng hắn buông tiếng thở dài.

"Em hi vọng Tần Tình có thể phụ đạo bài tập cho em."

".............."

Thẩm Lương há miệng nửa ngày, một lời cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Qua một hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được mà nở nụ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra ——

"Phụ đạo bài tập cho em? ——Văn Dục Phong, thầy dạy em một năm, số lần không làm bài, một bàn tay thầy cũng đều đếm được hết!"

Vừa nói Thẩm Lương vừa cười mãn nhãn ——

"Cứ như vậy, em nói với thầy em muốn ngồi cùng bàn với em ấy, là bởi vì muốn em ấy phụ đạo bài tập??"

"........"

Văn Dục Phong trầm mặt, tầm mắt dời qua nơi khác, nhìn cô gái nhỏ ngồi bên dưới.

Bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn của cô gái nhỏ gắt gao nắm chặt ba lô, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong suốt không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, thần sắc vô tội lại an tĩnh.

Qủa nhiên rất giống với con thỏ bằng thủy tinh.

—— sạch sẽ trong sáng, trong suốt đơn thuần.

Từ lần thứ hai gặp mặt hắn biết bản thân mình nên cách xa em ấy một chút, như vậy có lẽ đối với hai người đều tốt.

Nhưng hắn không làm được. Không biết từ khi bắt đầu gặp gỡ, cô gái nhỏ này phản phất liền thành vũ trụ của hắn, mà hắn là những tiểu hành tinh trong đó. Em ấy ở chỗ nào, hắn đều không có cách nào chống cự lại lực hấp dẫn, không tự chủ mà hướng ánh mắt, một lòng đặt sự chú ý lên em ấy.

Văn Dục Phong thu hồi ánh mắt lại.

Hắn nhìn thẳng Thẩm Lương.

Bộ dạng lười nhác xưa nay đã mất sạch, lúc này thần sắc nam sinh vừa lãnh đạm vừa bình tĩnh.

"Thầy, em biết rất rõ mình muốn gì, cho nên mong thầy cho phép."

Thẩm Lương nhìn Văn Dục Phong trong chốc lát, ý cười trên mặt cũng phai nhạt.

Hắn thở dài: "Thầy vẫn luôn cho rằng em biết rất rõ bản thân em muốn cái gì, nhưng hiện tại xem ra thầy đã sai rồi? —— Văn Dục Phong, thầy hi vọng em biết, khoảng thời gian thanh xuân này đối với mỗi người mà nói, nhìn qua rất dài, kỳ thật rất ngắn không thể bỏ lỡ —— các em sẽ gấp gáp không đợi nổi muốn bản thân mình mau chóng trưởng thành để có thể làm những chuyện mình muốn, nhưng các em lại không biết mình đã chuẩn bị tốt hay chưa. Mà thường thường thời cơ tốt nhất, đều nằm ở những người muốn tiến tới mà không có sự chuẩn bị sẵn sàng."

Hắn dừng lại một chút, ngước mắt lên.

"Như vậy, từ bây giờ qua một khoảng thời gian nữa, những điều đó chỉ có lúc này mới thực hiện được —— em phải suy xét cho thật tốt, có thể vì người khác hoặc từ bỏ, về sau sẽ không hối hận cũng không oán trách?"

Văn Dục Phong hơi bất động, hắn như suy tư gì đó nhìn Thẩm Lương.

Thẩm Lương trầm ngâm một lát: "....... Nhà thầy ở gần đó, nhìn thấy em rất nhiều lần. Thầy cũng đoán được đa số thời gian em không đến trường học thì đang làm cái gì."

"........"

Ánh mắt của Văn Dục Phong có chút ngưng đọng.

Qua giây lát, hắn liền rũ mắt.

"Thầy Thẩm, em không biết làm như vậy về sau bản thân mình có hối hận hay không, nhưng em biết, không làm như vậy, sau này em nhất định sẽ hối hận."

"... Được."

Qua thật lâu, Thẩm Lương mới nói ra một chữ.

Không đợi Văn Dục Phong nói tiếp, hắn liền chuyển lời: "Nhưng ngồi chung bàn là chuyện của hai người, thầy không thể vì ý nguyện của em mà thay đổi, thầy phải nghe ý kiến của Tần Tình. "

Văn Dục Phong nghe vậy liền chau mày lại.

Thẩm Lương cũng nhanh chóng đi tới phía trước bàn của Tần Tình.

Lúc này học sinh đã ra ngoài khá nhiều, trong lớp cũng chỉ còn lác đác vài người.

Tần Tình nhìn thấy Thẩm Lương mới vừa còn nói chuyện với Văn Dục Phong đã lập tức đi về phía này, cô không khỏi hơi giật mình liền đứng dậy.

"Thầy Thẩm?"

Ánh mắt cô gái nhỏ mờ mịt nhìn Thẩm Lương, bất an đứng tại chỗ, ánh mắt hướng qua một bên liếc nhìn Văn Dục Phong một cái.

Nam sinh rũ mắt, không có đáp lại ánh nhìn của cô.

"Tần Tình, là như thế này, Văn Dục Phong muốn ngồi cùng bàn với em, em có ý kiến gì không?"

"........"

Miệng Tần Tình hơi mở ra, cô thập phần ngoài ý muốn lại một lần nữa nhìn về phía nam sinh.

Lúc này, người nọ tựa hồ như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, mí mắt liền nhấc lên, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Tần Tình.

Tần Tình hơi hoảng liền nhìn lại Thẩm Lương.

Thẩm Lương: "Em không cần nhìn hắn, cũng không cần suy xét bất kì ý kiến nào của người khác, thầy muốn biết suy nghĩ của riêng em."

"........"

Tần Tình lúc này trầm mặc rất là lâu.

Lâu đến mức ánh mắt của Văn Dục Phong còn đang nhìn phía trước liền rũ xuống liền đi tới.

"Thầy Thẩm, tính... em —— "

"Em có thể được biết......"

Cô gái nhỏ lúc này đột nhiên mở miệng đánh gãy lời nói của Văn Dục Phong.

Ánh mắt của Văn Dục Phong và Thẩm Lương đồng thời cũng nhìn lại.

"......."

Dưới ánh mắt của hai người, mặt Tần Tình cũng hơi nóng lên. Cô cũng không biết có một lực lượng gì khiến mình có dũng khí mở miệng, cô chỉ biết chính mình có một loại cảm giác mơ hồ...... Như sẽ bỏ lỡ cái cảm giác gì đó.

Cô gái nhỏ nghiêm túc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Thẩm Lương.

"Em có thể được biết nguyên nhân bạn học muốn ngồi cùng bàn với em không?"

Vấn đề này Thẩm Lương tán thành gật đầu, chẳng qua đợi một hồi lâu hắn cũng không nghe thấy nam sinh phía sau trả lời. Hắn vừa nhấc mắt liền nhìn thấy được ánh mắt nghiêm túc của Tần Tình.

Thẩm Lương dừng lại, bất đắc dĩ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Văn Dục Phong một cái, sau đó mới quay lại mở miệng: "Hắn hi vọng em có thể phụ đạo bài tập."

Cái này làm Thẩm Lương vừa trả lời vừa bật cười, Tần Tình vẫn đứng tại chỗ trầm mặc.

Sau một lúc trầm mặc, cô gái nhỏ mới gật đầu.

"Thầy, chuyện này em không có ý kiến."

Trong lòng Thẩm Lương thở dài, vừa chuẩn bị nói liền thấy cô gái nhỏ lại nói tiếp.

——

"Nhưng mà" Tần Tình nhìn Văn Dục Phong: " Nếu thành tích của bạn học sau này không có tiến bộ, thì thầy liền cho chúng em tách ra."

Đáp án này khiến Thẩm Lương sửng sốt.

Qua hồi lâu, hắn bỗng dưng nở nụ cười.

Một bên vừa cười, một bên Thẩm Lương quay đầu đi ——

"Văn Dục Phong, bạn học Tần Tình đã nói như vậy, em có nghe thấy được không?"

"......."

Ánh mắt Văn Dục Phong hơi dập dờn nhìn bạn học nhỏ. Một lát sau, môi hơi cong lên, đầu lưỡi hơi chống hàm trên, đôi mắt hơi mị lên. . Đam Mỹ Hài

"Ân."

Thanh âm nam sinh hơi khàn, trên mặt cười như không cười.

"Nghe được rất rõ ràng."

"........"

Ánh mắt kia thật sự quá mức có tính xâm lược, Tần Tình bị nhìn một lát liền nhịn không được liền cúi đầu, tránh đi ánh nhìn chăm chú của đối phương.

"Được, nếu các em đều đã đồng ý, chúng ta liền quyết định như vậy."

Thẩm Lương cau mày nhìn khoảng cách chỗ ngồi của hai người: "Bất quá vóc dáng của Văn Dục Phong khá cao, đến phía trước ngồi sẽ chắn tầm nhìn của bạn học phía sau —— Tần Tình, ủy khuất cho em đến phía sau ngồi vậy."

Tần Tình lúc trước bị Văn Dục Phong hỏi mình có cận thị hay không, lúc này cũng không ngoài ý muốn, chỉ gật đầu.

"Được, thầy Thẩm."

Sau khi Tần Tình đồng ý, đôi mi tinh tế nhẹ nhíu lại: "Thầy Thẩm, có thể làm phiền thầy đừng đem chuyện này nói cho mẹ em biết hay không ạ?"

Thẩm Lương sửng sốt: "Ân? Làm sao vậy?"

Tần Tình cúi đầu, ánh mắt hơi lóe lên: "Mẹ em không muốn em..... ngồi ở phía sau. Giống như thầy đã nói, em càng muốn nghe chính ý kiến của mình."

"Các em hiện tại đều học được cách tính kế thầy cô a!"

Thầm Lương lên tiếng, sau đó cười trêu ghẹo.

"Ân, vậy buổi chiều chuyển qua đi. Thời gian cũng không còn sớm, nhanh chóng về nhà ăn cơm trưa đi."

Nói xong, Thẩm Lương liền cầm sách vở lên đi ra ngoài.

Thời điểm đi ngang qua Văn Dục Phong, Thẩm Lương liền thở dài, cuối cùng cũng không nói gì.

Chỉ gặp thoáng qua tức thì, Văn Dục Phong lại mở miệng.

Âm thanh của hắn rất thấp: "Thầy, em sẽ không dễ dàng từ bỏ việc mình muốn làm..... Em có thể chiếu cố."