Văn Dục Phong nghĩ như vậy, không chút để ý mà thu hồi tầm mắt, sau đó liền trở về chỗ ngồi dưới cuối của mình.
Chẳng qua ngay lúc sau, suy nghĩ hắn cứng lại, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Không nghiêng không lệch, dừng ngay phía trước bên phải Tần Tình.
Im lặng ba giây, Văn Dục Phong nghiêng tầm mắt nhìn trên người cô gái nhỏ đang ngồi im không động đậy.
Qua vài giây sau, môi mỏng của nam sinh chậm rãi cong lên.
" Dục ca??"
Lý Hưởng đi phía sau cảm thấy khó hiểu mà hỏi một câu.
—— Hắn cảm thấy bạn học mới này đúng là rất xinh đẹp, chẳng qua trong trường có nhiều nữ sinh đẹp như vậy, hắn chưa từng thấy qua phản ứng như vậy của Văn Dục Phong.
Lý Hưởng không nhận ra cô gái đang gục trên bàn là ai, Triệu Tử Duệ cũng đã hiểu, hắn im lặng không tiếng động kéo Lý Hưởng một cái, quay đầu đi tới một lối đi khác trở về chỗ ngồi.
Văn Dục Phong không để ý động tĩnh của hai người phía sau, khóe môi vẫn đang cười cười.
Lúc mở miệng, âm thanh khàn khàn không che giấu được sự vui sướng ——
" Đây là ai?"
"........."
Nghe được âm thanh trên đỉnh đầu, trong lòng Tần Tình biết được kiếp này mình không thể trốn được.
Cô yên tĩnh vài giây, sau đó mới chậm rì rì ngẩng đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đã đỏ bừng. Đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, bên trong là hình ảnh thon dài của nam sinh.
Môi hồng hơi mấp máy, ánh mắt cô gái nhỏ vô tội mang theo cảm xúc bực bội không rõ ràng.
Tần Tình vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi " Học trưởng", đã bị một giọng nói đánh gãy.
" Cô ấy là học sinh mới chuyển tới." Phương Hiểu Tịnh trực tiếp đoạt câu trả lời: " Dục ca, cậu cũng đừng dọa cô ấy."
Văn Dục Phong cũng chưa từng nhìn nữ sinh này một cái, ánh mắt đen láy không chớp nhìn chằm chằm Tần Tình.
Ý cười ở đáy mắt, lại che giấu một chút thâm trầm.
" Người mới chuyển tới? Đã giới thiệu chưa?"
Phương Hiểu Tịnh bị bỏ qua một bên, tươi cười trên mặt sắp không duy trì được, nhưng cô vẫn chủ động tiếp lời nói: " Đương nhiên, vừa tới liền đã tự giới thiệu."
"...... Tôi có hỏi cô sao?"
Văn Dục Phong rốt cuộc cũng nâng tầm mắt nhìn về phía Phương Hiểu Tịnh, cười ảm đạm mở miệng, ánh mắt cũng lạnh đến mức làm phía sau lưng cảm thấy rùng mình.
"........."
Biểu tình Phương Hiểu Tịnh cứng đờ, một lát sau mới ngượng ngùng trở về chỗ ngồi.
Ánh mắt của Văn Dục Phong một lần nữa nhìn về cô gái nhỏ. Năm ngón tay thon dài dùng lực chống tay lên bàn của Tần Tình, cong eo cúi người, khóe môi cong lên cười như không cười ——
" Đã tự giới thiệu?"
"......."
Tần Tình nhẹ nhàng chớp mắt.
Cô thật sự không biết trong hồ lô của người này chứa cái gì, nhìn các bạn học phía sau lưng đang hứng thú hừng hực nhìn bên này, cuối cùng Tần Tình chỉ có thể ngoan ngoãn mà gật đầu.
" Ân."
Một tuần không gặp, âm thanh vẫn mềm mại giống như trong trí nhớ.
Ánh mắt Văn Dục Phong tối lại, ý cười trên mặt vẫn không thay đổi, âm thanh càng trở nên khàn khàn.
" Thực đáng tiếc, anh không nghe được."
Hắn ý vị thâm thường mà ngừng một chút: " Cho nên có phải em nên giới thiệu một lần nữa cho anh nghe.... Bạn học nhỏ?"
Ba chữ cuối cùng không che giấu sự hài hước, trêu chọc cô gái nhỏ đến mức tai cũng đỏ hồng.
..... Phải kiên trì lên Tần Tình.
Trong lòng Tần Tình đang nhỏ giọng khuyến khích, âm thanh vẫn mềm mại như cũ ——
" Tần Tình."
Văn Dục Phong nghe được, ánh mắt chợt lóe lên, con ngươi càng thâm thúy. Thanh âm này....
Nam sinh nhẹ chậc một tiếng, thẳng người dậy, cười híp cả mắt.... Thật sự vừa nghe xong liền muốn khi dễ rồi.
Nói hắn nhịn thì làm sao được?
Sau khi cười xong, tầm mắt của Văn Dục Phong di chuyển xuống.
Hắn nghiêng người tựa trên bàn của Tần Tình, khóe môi cong lên, cười như không cười nhìn bộ dáng nghe lời của cô gái nhỏ ——
" Tôi có chút mệt, bạn học nhỏ có thể cho ngồi một chút được không?"
"......"
Tần Tình nghe xong ngây ngốc một giây, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt vô tội nhìn Văn Dục Phong.
Mắt hạnh mở to tròn, nhìn như một con mèo nhỏ bị kinh hãi.
Văn Dục Phong bị ánh mắt này nhìn đến mà tâm ngứa cả lên, sâu trong ánh mắt đang cuồn cuộn cảm xúc, thâm trầm mà nhìn Tần Tình.
Chỉ là không đợi hắn lại mở miệng, liền có một âm thanh tức giận vang lên ở phía sau.
——
" Văn Dục Phong!"
Âm thanh quá quen thuộc, bọn học sinh hứng thú bừng bừng xem bát quái lập tức cúi đầu toàn bộ.
Qua hai giây, bọn họ mới trộm liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm đang tiến đến.
Phó Chính Nam đi tới trước bàn học của Tần Tình và Phương Hiểu Tịnh, mặt đỏ bừng nhìn Văn Dục Phong.
" Năm lần bảy lượt khi dễ cô gái nhỏ.... Chính bản thân em không phải là học sinh tốt, nên em không quen nhìn người khác là học sinh tốt hay không?"
"......."
Văn Dục Phong cười nhạt.
Qua hai giây, hắn mới lười biếng ngồi dậy, không cười không giận nhìn về phía Phó Chính Nam.
Phản ứng không quan tâm của Văn Dục Phong khiến Phó Chính Nam phát hỏa, hắn tức giận giơ tay chỉ về phía Văn Dục Phong.
" Hai hôm trước đánh nhau với giáo quan đã bị ghi tội xử phạt, thông báo phê bình trước toàn trường, thầy còn chưa tính với em, bây giờ em được một tấc lại tiến một thước!"
Phó Chính Nam tức giận đến mức gân xanh trên trán đều nổi cả lên: " Được, nếu em không muốn đi học —— thầy nhất định sẽ xin nhà trường cho em không cần phải đi học nữa! Đỡ phải gây tai họa cho người khác!"
Các bạn học trong lớp nghe thấy đều kinh hồn táng đảm, không dám thở mạnh, chỉ có Văn Dục Phong vẫn bình tĩnh như người ngoài cuộc.
Mặc dù khi nghe câu " không cần đi học", hắn cũng chỉ cười khinh thường, âm thanh lười nhác: " Vậy làm phiền thầy Phó, em nhất định sẽ phối hợp ——"
" Thầy ơi, thầy hiểu lầm rồi."
Thời điểm tất cả mọi người trong lớp như ngừng thở, không dám gây tiếng động, một âm thanh ấm áp vang lên.
Phó Chính Nam cùng Văn Dục Phong đồng thời quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ.
Văn Dục Phong nhíu mày, cho Tần Tình một cái ý tứ im lặng.
"......."
Tần Tình làm như không nghe thấy, biểu tình nghiêm túc nhìn Phó Chính Nam: " Vừa nãy em mượn học trưởng sách giáo khoa dùng, lần ở văn phòng là em chủ động nhường chỗ ngồi, còn có...."
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, một chút cảm xúc xấu hổ cùng buồn bực lướt qua con ngươi trong suốt.
" Còn có lúc trước ở khu huấn luyện, học trưởng nghe nói em bị cảm nắng té xỉu, muốn đưa em tới phòng y tế, cho nên mới xung đột với giáo quan."
Nói một phen trôi chảy lưu loát, không một chút giả dối. Một lúc sau, Phó Chính Nam cùng với tất cả học sinh mới hồi phục lại tinh thần.
Lửa giận của Phó Chính Nam chưa tan, lúc này nhìn thấy cô gái nhỏ đứng trước mặt mình biểu tình nghiêm túc, nói những lời lẽ chính đáng.
Hắn cau mày nhìn về phía Văn Dục Phong ——
" Thật sự là như vậy?"
"......."
Văn Dục Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn Tần Tình. Sâu trong đôi mắt đen chính là ngọn lửa nóng rực.
Ngược lại, Tần Tình nhìn Văn Dục Phong với ánh mắt tha thiết, hắn nhìn thấy rõ sự nôn nóng trong ánh mắt của cô.
" Đúng vậy."
Qua hồi lâu, Văn Dục Phong mới rũ mắt, bình tĩnh trả lời.
Trừ câu này ra, cũng không nói nhiều thêm một chữ.
Phó Chính Nam cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Lần đầu tiên nhìn thấy Văn Dục Phong bị cứng miệng, hắn còn hoài nghi chính mình bị ảo giác.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng học có giáo viên tới tìm: " Thầy Phó, làm phiền thầy một chút."
Phó Chính Nam quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó có hơi chần chừ một chút rồi quay đầu lại.
" Được rồi, các em chuẩn bị vào học, việc này bữa khác lại nói sau."
Nói xong, Phó Chính Nam quay đầu rời đi.
Chờ thân ảnh của Phó Chính Nam biến mất sau cửa, Tần Tình mới buông lỏng cơ thể, biểu tình nghiêm túc khi nãy cũng biến mất.
Lúc nãy sốt ruột tim đập nhanh, bây giờ chân cô có chút mềm đành ngồi xuống ghế.
Lần đầu tiên chuyển lớp đã nói dối thầy chủ nhiệm, làm trò trước các bạn trong lớp.....
Lo lắng đề phòng nhiều chuyện như vậy, chắc sẽ giảm thọ quá?
Khuôn mặt nhỏ của Tần Tình đầy oán niệm. Chỉ là cô chưa có bình tĩnh xong, thì bên người vang lên một giọng nam sinh trầm thấp.
——
" Em vẫn luôn thích giúp đỡ mọi người như vậy?"
Văn Dục Phong mở miệng, Tần Tình mới nhớ tới mình vừa mới trước mặt toàn bộ bạn học thừa nhận sự thật cùng với người này, tâm tình càng ngày càng héo.
" Học trưởng." Cô chậm chạp lên tiếng, ngẩng đầu lên: " Đây là có ơn tất báo, không phải thích giúp đỡ mọi người."
Văn Dục Phong cười nhẹ: " Có ơn tất báo? Giống như ngày đó " cứu" anh sao?"
"......"
Nội tâm của Tần Tình giãy giụa một chút, nhỏ giọng nói: " Đó là hiểu lầm...."
Văn Dục Phong cũng không đợi cô nói xong, cười nhẹ tiếp lời.
" Vậy ơn của em đối với anh xác thật không nhỏ, anh nhất định sẽ báo đáp em thật tốt, bạn học nhỏ."
Rõ ràng xưng hô này rất bình thường, nhưng từ trong miệng nam sinh này nói ra, cố tình khiến cho người ta đỏ mặt tía tai.
Tần Tình do dự một giây sau mới mở miệng: " Em gọi là Tần Tình, không phải là bạn học nhỏ."
" Được, lần sau sẽ không gọi bạn học nhỏ, đổi cái khác."
Văn Dục Phong cười như không cười mà lên tiếng.
Trước cửa phòng học, thầy giáo tiết sau đã đến. Văn Dục Phong cũng không đứng lại lâu, nhấc chân đi về bàn cuối.
Tần Tình lúc này mới thả lỏng. Bất quá chỉ mới an tĩnh được một chút, bạn học ngồi phía sau đã chọc chọc cô.
Tần Tình quay đầu lại, khó hiểu nhìn đối phương. Người nọ truyền một cuốn hóa học mới tinh đưa cho cô.
" Dục ca truyền tới cho cậu."
"......."
Tần Tình lúc này mới nhớ tới hồi nãy mình nóng vội nói ra lý do " mượn sách".
Gương mặt cô ửng đỏ, nhận lấy sách, thấp giọng cảm ơn.
Sách mới tinh, Tần Tình lật vài trang, cảm thấy cuốn sách này chưa từng được mở ra.
Nói không chừng tên cũng chưa viết lên?
Tần Tình nghĩ như vậy, tự nhiên lật lại trang đầu tiên. Hai chữ hoa được viết lên, vết mực còn chưa khô ập vào trong mắt.
Tần Tình bỗng dưng ngẩn ngơ.
Hai giây sau, cuốn sách hóa học đã bị cô gái nhỏ đóng lại. Gương mặt cô gái nhỏ đỏ ửng lan tới vành tai.
Đột nhiên cô nhớ tới giọng nói khàn khàn lúc ấy, tựa hồ như vang lên một lần nữa bên tai ——
" Điềm Điềm."
"................"
Người nọ ngồi ở phía sau phát hiện, bạn học mới một lần nữa sắp đem chính mình nhét vào hộc bàn.
Mà trong góc phòng học nào đó, có người đang rũ mắt cười nhẹ, cực kỳ sung sướng.
..........................
Tiết thứ hai vừa kết thúc, Văn Dục Phong đã bị Phó Chính Nam gọi xuống văn phòng.
Lý Hưởng ngồi ở phía sau nghiêm chỉnh hết một tiết đã sớm kìm nén không được, lôi kéo Triệu Tử Duệ đến trước mặt Tần Tình.
Chương trình học năm hai đã bắt đầu rất lâu, Tần Tình bị quân sự trì hoãn, chậm tiến độ, lúc này đang mở sách của Văn Dục Phong truyền cho cô để chuẩn bị bài.
Bất thình lình có một bóng người che khuất, Tần Tình ngừng lại một chút, mới ngẩng mặt lên nhìn.
——
Là hai nam sinh có chút quen mắt, trong đó có một người tóc vàng kiêu ngạo.
Không chờ Tần Tình đang nhớ lại chính mình đã gặp qua hai người này ở nơi nào, liền nghe một người trong đó đã cợt nhả mở miệng: " Em chính là Tần Tình?"
Tần Tình trầm mặt.
Những lời này gần đây cô nghe càng ngày càng nhiều.
Triệu Tử Duệ đập vào ót Lý Hưởng một cái: " Nói chuyện lễ phép một chút."
Lý Hưởng đang bát quái bừng bừng, lúc này mới lười so đo với Triệu Tử Duệ, hắn lập tức nghe lời mà cúi người xuống: " Xin lỗi bạn học Tần, anh đã nghe danh em đã lâu, bây giờ mới gặp mặt liền có chút kích động, không khống chế được giọng điệu nói chuyện."
Tần Tình mở to đôi mắt xinh đẹp, có chút ngốc: " Nghe danh đã lâu?"
" Đúng vậy!"
Lý Hưởng đứng thẳng dậy, tự tin nói, âm thanh cũng cao lên.
" Có thể được Dục ca xem —— "
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã xuất hiện một thân ảnh.
Vai rộng eo thon chân dài. Nghe xong động tĩnh, người nọ dựa vào cửa, hai tay đút trong túi, môi mỏng cong lên.
Con ngươi đen nhánh không hề chớp một cái nhìn về nơi này, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
"........."
Lý Hưởng đang nói đột nhiên im bặt, thiếu chút nữa là bị nghẹn.
Mà cô gái nhỏ ngồi đó lại không hề chú ý tới có người xuất hiện ở ngoài cửa, vẻ mặt lúc này khó hiểu mà nhìn Lý Hưởng, đang đợi hắn nói tiếp.
Ánh mắt hai bên nhìn chằm chằm, Lý Hưởng đang cười bỗng cứng đờ, mạnh mẽ sửa miệng ——
" Có thể được Dục ca xem..... xem trọng, tất nhiên là tiền đồ vô lượng!"
"............."
Người đứng ở cửa phòng học lúc này mới thu hồi tầm mắt, môi cong lên, không nhanh không chậm đi tới.