Lý Ngọc Hiên là bị Tô Yến xách ra từ tay bác sĩ gia đình rồi cho ăn đòn.
Trên dưới nhà họ Tô đều biết, tiểu thiếu gia này là cháu trai duy nhất của Tô gia, cả nhà ngoại trừ ba mẹ ruột của cậu thì tất cả mọi người ai cũng đều xem cậu như bảo bối. Ngay cả Tô lão phu nhân trước giờ luôn sấm rền gió cuốn, nói một không hai nổi danh khắp nơi cũng không có cách nào với đứa cháu trai này.
Vậy nên dù biết vị trên giường này là khách của nhà họ Tô, nhưng khi thấy tiểu thiếu gia của Tô gia tức sùi bọt mép vọt vào trong, xách cổ áo của Lý Ngọc Hiên đang bụm mặt kêu lên và lôi ra ngoài đấm đá, trong nhóm bác sĩ gia đình không hề có ai đi lên cản lại.
Lúc Thương Ngạn, Tô Mạc Mạc và Giang Như Thi chạy tới, trên gương mặt tô son trát phấn của Lý Ngọc Hiên đã bị đấm đến mức bầm dập khắp nơi, ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra.
“…… Tô Yến!”
Tuy Giang Như Thi vừa khóc xong, nhưng lúc này giọng bà không hề vơi đi khí thế, hô lên một tiếng khiến bóng dáng đang không ngừng đấm xuống của Tô Yến cứng đờ.
——
Tiểu thiếu gia của nhà họ Tô sợ nhất là người mẹ nhìn có vẻ dịu dàng ưu nhã của mình, chuyện này mọi người ở Tô gia đều biết.
Cặp mắt Tô Yến âm trầm trừng Lý Ngọc Hiên đang nửa chết nửa sống trên mặt đất một cái, thả bàn tay trái đã tê cứng vì nắm cổ áo gã ta, lắc lắc vài cái bàn tay dính máu còn lại.
Cậu chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm người đã bị mình đánh thành đầu heo, khuôn mặt sưng phù, cặp mắt híp lại thành đường chỉ ——
“Mày gặp may đấy, mấy hôm trước tao vừa qua sinh nhật 14 tuổi.”
Giọng nói thiếu niên còn đang trong thời kì vỡ giọng.
“—— con qua đây với mẹ.”
Sắc mặt Giang Như Thi lạnh lùng qua đó. Cuối cùng Lý Ngọc Hiên trên mặt đất cũng được bác sĩ gia đình nâng đi lần nữa, còn Tô Yến đang cứng người ở đó bất an nhìn qua phương hướng mẹ mình rời đi, đành phải đi theo bà.
Đi đến chỗ ngoặt của hành lang dài, cậu còn quay đầu lén nhìn qua đó.
Cô gái xinh đẹp đang đứng đó, dường như bị dọa bởi “chiến tích lừng lẫy” của cậu, đang nhìn cậu không chớp mắt.
Mặt Tô Yến đỏ lên, vội vàng quay đầu đi theo Giang Như Thi ra khòi hành lang dài.
Mãi đến khi nhìn theo Tô Yến và Giang Như Thi rời khỏi, Tô Mạc Mạc mới sững sờ quay đầu.
Cô chần chờ nhìn qua Lý Ngọc Hiên bị bác sĩ gia đình nâng ngang qua.
“Người này sẽ không sao chứ?”
Thương Ngạn: “Cũng coi như Tô Yến hiểu rõ, hẳn là sẽ không.”
“……”
Nhớ đến thảm trạng của gã ta, Tô Mạc Mạc thật sự không hiểu được kết luận “coi như hiểu rõ” này được đưa ra như thế nào.
Thương Ngạn cũng nhìn thấu được nghi vấn của cơ, cười nhẹ một tiếng, “Em không nghe thấy câu cuối cùng của Tô Yến à?”
Tô Mạc Mạc: “Sinh nhật 14 tuổi……?”
Thương Ngạn gật đầu.
“Không phải là đây sao.”
Tô Mạc Mạc: “?”
“《 Luật hình sự 》 điều 17, mức phạt cân nhắc với trẻ vị thành niên, từ 14 tuổi trở lên là một giai đoạn quan trọng*.”
*(Mình edit dựa trên convert nên không chắc đúng không, đừng lấy ra đặt vào thực tế)
Thương Ngạn nói xong, có lẽ hơi chút bất đắc dĩ ——
“Xem ra em không quá hiểu biết về 《 Luật hình sự 》rồi.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Tô Mạc Mạc: “Người bình thường sẽ nắm rõ《 Luật hình sự 》 hoặc là 《 Luật an ninh mạng 》 trong lòng bàn tay như anh à?”1
“……”
Thương Ngạn bình tĩnh dời mắt, không đáp lời.
Hành lang dài thượng trở nên im ắng.
Không biết qua bao lâu nữa, Tô Mạc Mạc mới nghe thấy người bên cạnh thấp giọng hỏi: “Có ổn không?”
“……”
Cho dù không nhìn thấy, nhưng Tô Mạc Mạc đã hiểu rõ.
—— không biết từ khi nào, cô và Thương Ngạn đã ăn ý tới mức độ này.
Cô gái im lặng cong môi và gật đầu.
“Vẫn ổn.”
Cô nghiêng mặt nhìn sang người bên cạnh, “Có phải em kiên cường hơn một chút so với trong tưởng tượng của anh không?”
“Kiên cường hơn rất nhiều.”
Thương Ngạn cũng quay đầu, giơ tay xoa nhẹ mái tóc dài của cô, nửa là vui đùa.
“Anh cảm thấy anh cũng không làm được.”
Tô Mạc Mạc cười khẽ, con ngươi đen nhánh tràn đầy nghiêm túc, “Nếu không gặp được anh, em nghĩ mình cũng không làm được…… Cảm ơn anh, Thương Ngạn, anh cho em rất nhiều, cũng dạy em rất nhiều.”
“……”
Thương Ngạn nhướng mày, vòng tay qua sau em cô gái, cúi người về phía trước ——
“Vậy em định báo đáp anh thế nào đây?”
Gương mặt cô gái nóng lên, mảng đỏ chậm rãi lan tràn lên từ cổ.
Nhưng rõ ràng là hiện tại năng lực thừa nhận của cô đã tốt hơn nhiều so với trước kia —— ít nhất có thể đánh trả.
“Quẹt thẻ hay là tiền mặt, tiên sinh?”
Tô Mạc Mạc duỗi tay chống lên lồng ngực anh, dời mắt và nỗ lực chống đỡ.
Anh lại cười nhẹ một tiếng.
“Là một vấn đề hay.”
Thương Ngạn áp sát đến, dán qua bên tai cô gái, “Phương thức chi trả không có giới hạn, nhưng ngày thanh toán…… Ừm, tính một chút, đại khái là còn 80 năm."
Tô Mạc Mạc cứng họng, gương mặt càng nóng bừng.
Người bên tai thấp giọng cười ——
“Lần này em tự đem mình thay vào là được, nhóc con.”
“……”
Hành lang dài đang im lặng, một bác sĩ gia đình ló đầu ra từ trong cánh cửa.
“Đã kiểm tra hết, đều là bị thương ngoài da. Ờm…… Thương thiếu gia, nhị phu nhân không có ở đây sao?”
Thương Ngạn bị Tô Mạc Mạc hoảng loạn đẩy ra bất đắc dĩ liếc qua bác sĩ đó,
Xuyên thấu qua khe hở, Thương Ngạn lạnh lùng nhìn vào trong phòng, trên giường mơ hồ truyền đến tiếng hừ hừ rên rỉ than đau của Lý Ngọc Hiên.
Khóe môi Thương Ngạn nhếch lên.
Cười khinh miệt lạnh lẽo.
“Muốn phân loại rác rưởi thì đương nhiên phải tìm tới chủ —— gọi điện thoại cho Lý Thâm Kiệt, kêu ông ta tự tới nhận về.”
*
Nội bộ nhà họ Tô đã rối thành một đám.
Đại thọ 80 tuổi của Tô lão phu nhân cũng chỉ còn lại con trai trưởng Tô Nghị Dân chống đỡ.
Vì vậy, khi Lý Thâm Kiệt mang Lý Ngọc Hiên rời đi, người “đưa tiễn” dưới bậc thang chỉ có Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc.
——
Những người còn lại thật sự không thể dành thời gian ra để quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như tiểu bối đánh nhau này.
Sắc mặt Lý Thâm Kiệt đương nhiên rất khó coi.
Cháu trai nhà mình bị đánh thành như vầy, trưởng bối của chủ nhà Tô gia lại không thấy đâu, điều này chỉ khiến ông ta cảm thấy như vừa bị tát hai cái vào mặt.
Trước khi lên xe, Lý Thâm Kiệt không nhịn nổi, ông ta xoay người nhìn Thương Ngạn.
“Chuyện của Ngọc Hiên, tôi hy vọng cậu chuyển lời cho nhà họ Tô —— ít nhất nên có người cho tôi một công đạo.”
Thương Ngạn nhẹ giương mắt, cười như không cười, “Công đạo? Công đạo gì?”
Lý Thâm Kiệt: “Cháu trai của tôi bị đánh thành như vậy, cậu còn hỏi công đạo gì!”
“Việc này rất đơn giản.”
Thương Ngạn xoay người, tiện tay chỉ qua một ngòn đèn ở nhà họ Tô, “Có khách của Tô gia thấy, anh ta là bị ngã xuống từ trên bậc thang —— Lý tiên sinh thấy có tảng đá nào không vừa mắt thì cứ dọn đi đi.”
“……!”
Lý Thâm Kiệt tức giận đến mặt như cái bảng pha màu.
“Thương Ngạn, hiện giờ chúng ta xem như ‘cạnh tranh trong giới’, tôi không lấy tuổi hay bối phận áp cậu —— nhưng cậu cũng đừng quá đáng. Trong giới IT, dù cậu cậu cũng chỉ là một tiểu bối!”
Thương Ngạn nghe vậy cười rộ lên.
“Lý Thâm Kiệt, ông lấy tuổi hay bối phận áp tôi? Có phải ông quên rồi không, năm đó khi ông sáng lập khoa học kỹ thuật Thâm Kiệt, đi khắp nơi kéo vốn đầu tư, ông đã gọi ba tôi như thế nào? —— thế nào, lúc đó là con trai, bây giờ lại muốn biến thành ông à?”
“…… Thương Ngạn!”
“Huống chi, ông đề cập đến giới IT của tôi, nhưng ông đứng vững trong đó được mới bao nhiêu năm? Làm người đến sau lại muốn đè áp người đến trước, làm người đến trước lại muốn đứng sừng sững trăm năm —— ông muốn chiếm hết tất cả chuyện tốt trên đời này ư?”
Thương Ngạn thấp giọng cười, tay cắm túi quần, cúi người về phía trước, cặp mắt tràn đầy trào phúng.
“Tôi khuyên ông, không bằng nhân lúc còn sớm thì về biển chơi lâu đài cát của ông đi.”
“——!”
Sắc mặt Lý Thâm Kiệt xanh mét.
Ông ta ngồi vào xe, đập cửa một tiếng.
Mãi đến khi xe hơi khởi động, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, vẻ mặt Lý Thâm Kiệt âm trầm nhìn Thương Ngạn ——
“Đây là cậu ép tôi, Thương Ngạn.”
“Họp báo ra mắt sản phẩm cuối tuần này, cậu cứ chờ đó.”
“……”
Chờ ô tô rời đi, đứng bên cạnh Thương Ngạn, Tô Mạc Mạc bất an nhìn anh.
“Ông ta có ý gì vậy?”
Thương Ngạn nheo mắt, cười nhạo ra tiếng.
“Còn có thể có ý gì. Quang minh chính đại không được thì dùng ám chiêu thôi.”
Tô Mạc Mạc khẽ nhíu mày, “Vậy……”
“Đừng lo lắng.”
Thương Ngạn thu lại cảm xúc nguy hiểm dưới đáy mắt, xoay người, tay rút ra từ túi quần, ngón trỏ đặt lên đầu mày đang xoắn lại của cô gái.
“Thả lỏng.”
“……”
Tô Mạc Mạc nghe lời thả lòng cặp mày, nhưng vẫn lo lắng nhìn Thương Ngạn.
Thương Ngạn cười khẽ, cúi đầu hôn khóe môi cô, trước khi buông ra còn cắn nhẹ một cái.
——
“Ngay cả sư phụ cũng không tin, đây là trừng phạt.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Tô Mạc Mạc: “Thương Ngạn, anh thật trẻ con.”
Nói như vậy, nhưng trong bóng đêm lại không giấu được gương mặt đỏ ửng của cô gái.
*
Một tuần sau.
Đại học A, tòa lầu thực nghiệm.
Tô Mạc Mạc bị người của Tô gia “quấn” khắp nơi, mấy ngày gần đây đã trốn ra ngoài trường “tị nạn”.
Diệp Thục Thần còn chưa tới.
Phòng làm rất im ắng, chỉ có Thương Ngạn, Ngô Hoằng Bác, Loan Văn Trạch, Nhậm Tư Điềm. Bốn người ngồi trước bàn máy tính của mình, nửa buổi sáng cũng không có tiếng động gì.
Một bầu không khí không tên khiến người ta bất an.
Mãi đến gần giữa trưa, cửa phòng làm việc gần như đập một cái “rầm”, cửa bị đẩy đập vào tường.
Ngô Hoằng Bác cách cửa gần nhất đứng mũi chịu sào, túi khoai lát trong tay suýt chút đã bị cậu ta quăng lên trời, vẻ mặt cậu ta hoảng sợ nhìn vào đi vào, hai giây sau mới hoàn hồn ——
“Diệp Thục Thần, cậu muốn bán nhà ư!”
“……”
Sắc mặt Diệp Thục Thần khó coi, không để ý đến lời đùa của cậu ta, cô lập tức đi thẳng đến bên cạnh Thương Ngạn.
Diệp Thục Thần đặt điện thoại trong tay lên bàn máy tính của Thương Ngạn ——
“Cuộc họp báo sáng nay của khoa học kỹ thuật Thâm Kiệt!”
Cảm nhận được bầu không khí không đúng, biểu cảm Ngô Hoằng Bác căng thẳng, vội vàng ném tui khoai lát đi, cùng Loan Văn Trạch liếc nhau rồi sắc mặt nghiêm trọng đứng dậy đi qua.
“Chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Diệp Thục Thần vô cùng khó coi, “Các cậu tự xem đi!”
Thương Ngạn là người trầm ổn đến gần như bình tĩnh trong cả nhóm.
Anh nhấn mở video trên điện thoại, cùng nhìn vào chung với những người đang vây lại của tổ.
Chờ video kết thúc, phòng làm việc lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người không nói lời nào, Diệp Thục Thần nghẹn cả buổi, cuối cùng không nhịn được rít từng chữ ra từ kẽ răng ——
“Đừng nói với tôi các cậu không nhìn ra, cái gọi là sản phẩm mới của khoa học kỹ thuật Thâm Kiệt chó má đó, mẹ nó vốn là dùng thuật toán cốt lõi của chúng ta, thậm chí còn là nguyên số liệu của chúng ta!”
Thấy Diệp Thục Thần đỏ bừng mặt, Loan Văn Trạch không nhịn được tiến lên.
“Thục Thần, em đừng quá kích động.”
“Sao em có thể không kích động!?”
Diệp Thục Thần quăng điện thoại xuống, điện thoại vỡ ra chia năm xẻ bảy khiến cả người Nhậm Tư Điềm đứng cách đó không xa run lên.
Diệp Thục Thần gắt giọng: “Đây là thuật toán các cậu đã bắt đầu nghiên cứu từ thời cấp ba —— là thứ mà tổ chúng ta dùng cả ngày lẫn đêm suốt một năm rưỡi mới làm ra được —— bây giờ đã bị Lý Thâm Kiệt đó không biết xấu hổ chẳng khác gì chó ngậm đi rồi —— Loan Văn Trạch, anh nói cho em, sao em có thể không kích động!?”
“……”
Loan Văn Trạch cũng không thể tránh được.
Cậu ta quay đầu nhìn Thương Ngạn.
Thương Ngạn vẫn mang biểu cảm đó.
Một lát sau, anh khẽ cười châm biếm, hơi cúi đầu.
“Quả nhiên. Một số người càng bò lên cao, càng bị tiền tài và lợi ích che mắt, cho dù có cho thêm bao nhiêu cơ hội, bọn họ cũng sẽ không nhìn thấy, không biết quý trọng.”
“Mắt đỏ ngầu, thở hổn hển, chảy nước dãi, trò hề tất lộ, cũng chỉ nhìn thấy tiền và lợi ích…… Diệp Thục Thần, cậu so sánh không tệ, người như vậy, còn có chỗ nào khác với chó dữ?”
Thương Ngạn ngưng cười, ngước cặp mắt đen nhánh lạnh căm căm.
——
“Chẳng lẽ chúng ta sẽ bại bởi một đám chó?”
Diệp Thục Thần ngẩn người, cô ấy còn định nói gì đó nhưng bị Loan Văn Trạch kéo lại.
Thương Ngạn đi vòng qua ghế xoay.
“Các cậu về trước đi, hôm nay cho các cậu nghỉ.”
Bốn người trong phòng buồn không lên tiếng và đi ra ngoài.
Thấy mọi người đã sắp ra tới ngoài cửa, Thương Ngạn đột nhiên nghĩ đến gì đó.
“À, đúng rồi.”
“Chờ một chút.”
“……”
Bốn người đồng thời dừng bước, có người cứng đờ mắt.
Thương Ngạn nhàn nhạt cười một tiếng, cằm nhẹ nâng.
Con ngươi đen nhánh toàn là lạnh lẽo.
“Nhậm Tư Điềm, cô ở lại vài phút.”
“…………!”
Cách cửa gần nhất, sắc mặt Nhậm Tư Điềm trắng bệch.