Việc đầu tiên các sinh viên năm nhất ngành máy tính làm là oanh tạc diễn đàn dành cho sinh viên của đại học A.
Ngay sau đó, Tieba của đại học A, các trang phụ của đại học A, các diễn đàn đồng hương của đại học A…… Náo nhiệt xếp hàng.
Tin tức【 Thân là “đầu bảng của ngành máy tính”, Ngạn Thần chính miệng thừa nhận mình có bạn gái 】, trong mấy chục phút ngắn ngủi, dọc theo Internet truyền khắp cả đại học A —— thậm chí có thể còn không ngừng tăng lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu khóc “thất tình” của các cô gái trong ký túc xá vang lên không ngớt.
Mấy chú ve trong trường cũng bị dọa đến lạc giọng.
Trong giảng đường bậc thang 101, lũ sinh viên năm nhất còn đang đắm chìm trong nỗi thống khổ “tôi vừa có nam thần, giây tiếp theo anh ấy liền có bạn gái”.
Đứng trên bục giảng, Thương Ngạn vừa ném ‘bom” xuống không chút để ý. Anh giơ tay nhìn đồng hồ rồi dời mắt xuống bên dưới.
“Được rồi, hai phút thắc mắc đẽ kết thúc. Bây giờ tôi sẽ chọn ra nhóm đầu tiên than quan phòng thí nghiệm. Số lượng là 10 người, ai muốn đi thì giơ tay lên.”2
Tiếng ồn bên dưới dừng lại, rất nhanh đã có người giơ tay lên, sau đó, hơn một nửa người trong phòng đều giơ tay lên, cũng có người bắt đầu phát động những người còn lại tham gia.
Thương Ngạn hơi nhíu mày.
“Là phòng thí nghiệm thật sự, không phải xem triển lãm khỉ lông vàng. Những người muốn đi chỉ để góp vui, mong hãy tiết kiệm thời gian của nhau.”
Mặc dù Thương Ngạn trên bục nghiêm túc nói vậy, nhưng trong phòng vẫn có tiếng cười vang lên.
Người giơ tay chẳng những giảm mà còn tăng lên.
Thương Ngạn đau đầu bước xuống.
Anh đi ngang qua từng hàng ghế trên bậc thang trong phòng, cánh tay tùy tiện chỉ chỉ trong không khí.
“Những người tôi chỉ hãy bước ra và đi theo tôi.”
“Cậu, cậu, cậu, hai người nữa……”
Đi hết một vòng, sau lưng Thương Ngạn đã có 10 người theo sau.
Anh dừng chân bên cạnh khung cửa ra vào, ánh mắt đặt xuống cô gái duy nhất ngồi ở vị trí thứ hai tại hàng ghế đầu tiên.
——
Tô Mạc Mạc không giơ tay, chỉ ngoan ngoãn lặng lẽ nhìn anh.
Cặp mắt đen láy thâm trầm, có vẻ còn chứa cơn bực bội, có lẽ đang dỗi anh vì việc “tự chủ trương” ban nãy.
Khóe miệng Thương Ngạn nhếch lên.
“Thêm một người nữa, Tô Mạc Mạc.”
Một trong số những người phía sau nhỏ giọng vui đùa chế nhạo: “Ngạn Thần, không phải nói là 10 người thôi sao? Đã đủ rồi mà.”
Thương Ngạn không ngó qua, anh buông cánh tay, cắm bàn tay vào túi quần, lười biếng cười trả lời.
“Đây không tính trong 10 người đó.”
“…… Hả?”
Thương Ngạn cười nói, “Đây gọi là người nhà.”
Tô Mạc Mạc: “………………”
Hừ.
Cho dù vừa dùng sức lườm anh một cái, cô gái vẫn không nhịn được đỏ mặt.
Cuối cùng “người nhà” cũng không thể phản kháng, dưới vô số ánh mắt ghen ghét và hâm mộ, cô bị Thương Ngạn nắm tay kéo ra, siết cực kì chặt. Hai người sóng vai đi ra khỏi phòng.
Thương Ngạn chọn ra 10 người, đều là những người rất nghiêm túc trong lúc nghe anh diễn giải, ánh sáng phát ra trong mắt không che giấu được, vì vậy, dọc theo đường đi, không ít người bắt lấy cơ hội hỏi anh rất nhiều vấn đề.
Mãi đến khi đoàn người đi đến tòa lầu thực nghiệm của khoa máy tính, tiếng dò hỏi nhiệt tình của bọn họ mới tạm ngừng lại, dời lực chú ý sang tầng lầu mình sắp được tham quan.
Tòa nhà rất mát mẻ.
Thương Ngạn vừa dẫn các tân sinh viên đi vào thang máy, vừa nhàn nhạt lên tiếng giới thiệu.
“Tòa nhà này chính là nơi chuyên dụng để nghiên cứu của học viện máy tính chúng ta, có tất cả sáu tầng. Nơi đoàn đội chúng tôi nghiên cứu và phát minh —— được gọi là phòng làm việc —— nằm tại tầng năm, toàn bộ tầng bốn đều là phòng thú nghiệm của nghiên cứu sinh của học viện.”1
Anh quay đầu nhìn quanh một vòng.
“Sau khi tham quan, nếu ai có hứng thứ với chủ đề và hạng mục của chúng tôi, tôi sẽ sắp xếp cho những người đó khảo hạch, thông qua khảo hạch thì sẽ được vào phòng làm việc, nhưng việc những người đó có quyền tiếp xúc với các thuật toàn cốt lõi hay không, điều này còn phụ thuộc vào biểu hiện sau đó của các cậu.”
10 tân sinh viên nghe thấy tin tức này, tinh thần đều rung lên, hiển nhiên đa số bọn họ đều mang theo mục đích này tới đây.
Chẳng qua là sau khi hồi thần từ niềm vui này, biểu cảm của các tân sinh viên chậm rãi nghiêm túc hẳn lên.
——
Là khảo hạch thì tất nhiên sẽ có chọn lọc và đào thải.
Những người đang đứng bên cạnh đều có khả năng trở thành đối thủ của mình.
Thương Ngạn nói xong, cửa thang máy đúng lúc mở ra, anh nắm tay Tô Mạc Mạc tiến vào, vẻ mặt ung dung thản nhiên, dường như không hề để ý đến việc mình vừa dùng vài câu đơn giản đã khiến cho các tân sinh viên dần trở nên áp lực, bầu không khí cũng tràn đầy tính cạnh tranh.
Đoàn người đi thang máy lên lầu 5.
Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc đi tuốt đàng trước, rời khỏi thang máy, suýt chút nữa đã đụng trúng người khác.
Hai bên dừng lại, sau khi thấy rõ mặt thì không khỏi đồng thời sững sờ.
“…… Tiểu Tô??”
“Loan Văn Trạch?”
Tô Mạc Mạc và Loan Văn Trạch gần như cùng lúc lên tiếng.
Loan Văn Trạch lộ ra nụ cười vui mừng, “Tôi vừa nghe Ngô Hoằng Bác nói cậu đã đến đại học A, còn muốn mau mau gặp mặt, không ngờ lại gặp ở……”
Trong lúc nói, cậu ta nhìn sang Thương Ngạn, ngữ khí cũng biến thành bất đắc dĩ.
“Cha Ngạn, cậu dẫn Tiểu Tô tới mà cũng không nói trước với chúng tôi một tiếng.”
Thương Ngạn nhướng mày, cười như không cười, mang theo sự khinh miệt đáng ăn đòn.
“Tại sao tôi phải báo cáo hướng đi của bạn gái tôi cho cậu biết.”
Loan Văn Trạch: “…………”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Nghe người này cứ treo hai chữ “bạn gái” trên miệng suốt cả buổi, chỉ hận không thể bắt loa thông báo với từng người đi ngang qua, Tô Mạc Mạc cũng đã nhịn từ rất lâu.
Ngay lúc cô cũng nhịn được nữa, đầu ngón tay đang bị ai đó nắm giật giật vài lần.
“Anh có thể……” Cô gái xoay đầu, đè thấp giọng cảnh cáo, “Đừng nhắc nữa không?”
Tâm trạng Thương Ngạn cực tố cong môi cười.
“Nói cái gì?”
“Nói em là bạn……” Tô Mạc Mạc bỗng im bặt, ngẩng mặt lên, quả nhiên đối diện với cặp mắt tràn đầy ý cười kia.
Thương Ngạn: “Không phải em là bạn gái của anh à?”
Tô Mạc Mạc: “……”
Thương Ngạn: “Chắc hẳn tin tức này sẽ truyền khắp đại học A chỉ trong thời gian ngắn, anh sẽ không để trong trường này có bất kì góc chết nào —— tất cả mọi người đều nên biết.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Thương Ngạn: “Như vậy thì sẽ chẳng có ai không biết điều mơ tưởng em.”
Tô Mạc Mạc: “………………”
Rồi rồi rồi.
Anh vui vẻ là được.
Chờ đến khi hai người trước mặt mình khoe ân ái xong, Loan Văn Trạch bắt lấy một khe hở, khó hiểu ra hiệu mười sinh viên năm nhất đằng sau với Thương Ngạn.
“Những người này là……?”
Thương Ngạn xoay người, “À, bọn họ là niềm vui bất ngờ tôi mang đến cho các cậu đấy.”
Loan Văn Trạch: “?”
Thương Ngạn: “Đây là đội viên chuẩn bị thay thế và bổ sung cho các cậu —— nếu sau này bị bọn họ đuổi kịp hoặc thậm chí vượt xa, cậu chắc sẽ không, nhưng nói cho Ngô Hoằng Bác, cậu ta cứ ôm túi khoai tây và mấy lon coke của mình chờ bị tôi đá ra khỏi phòng đi.”
“……”
Loan Văn Trạch nghe hiểu, không nhịn được bật cười.
“Được, nhất định tôi sẽ chuyển lời.”
Nói xong, cậu ta cũng không đi vào thang máy.
Nhân lúc những người này còn chưa tiến vào, Loan Văn Trạch xoay người chạy chậm đến cánh cửa thứ hai trên hành lang.
Có vẻ Thương Ngạn không quá bất ngờ, bảo những tân sinh viên đi theo anh đến hướng Loan Văn Trạch vừa rời đi.
Biểu cảm Tô Mạc Mạc khó miêu tả.
“Phòng làm việc của các anh…… Rất loạn sao?”
“?”
“Nếu không thì tại sao Loan Văn Trạch lại khẩn trương vội vàng chạy về thông báo như thế?” Tô Mạc Mạc nhăn chóp mũi, “Cậu ấy trong ấn tượng của em vẫn luôn rất bình tĩnh.”
“……”
Thương Ngạn cười cười, nghiêng người qua, “Chờ lát nữa em sẽ biết.”
Tô Mạc Mạc đi vào phòng làm việc, vừa nhìn vào đã thấy được “đáp án”.
Nhìn cô gái đang ngồi trước bàn máy tình tươi cười xán lạn với mình, Tô Mạc Mạc giật mình ngay đó.
“Diệp…… Thục Thần?”
“Tôi đây, bất ngờ à?” Diệp Thục Thần cười đứng lên, “Đã lâu không gặp, mỹ nhân Tiểu Tô.”
Tô Mạc Mạc sửng sốt vài giây mới hoàn hồn, “Cậu cũng thi vào đại học A ư?”
“Ừ.” Diệp Thục Thần xoay người, ngó qua Loan Văn Trạch, mỉm cười đáp, “Tôi và anh ấy đều học ngành kỹ thuật phần mềm ở khoa máy tính, cũng coi như là nửa sư huynh và sư tỷ của cậu đúng không?”
“……”
Nhớ đến những chuyện ở giải đấu LanF trước kia của hai người, sự bất ngờ trong lòng Tô Mạc Mạc cũng bị sự ngộ ra thay thế.
Cô thật lòng cười nói, “Chúc mừng cậu.”
Diệp Thục Thần nháy mắt, nghịch ngợm cười: “Cậu nói gì thế, sao tôi nghe không hiểu vậy.”
“……”
Tô Mạc Mạc cũng không vạch trần, cười theo cô nàng.
Sau khi được Diệp Thục Thần đón tiếp, Tô Mạc Mạc không ngạc nhiên khi thấy Loan Văn Trạch ở bàn máy tính bên cạnh, tiếp theo là Ngô Hoằng Bác đang nỗ lực giấu đi mấy thùng đồ ăn vặt của mình dưới bàn, cùng với……
Tô Mạc Mạc nhìn vào góc tận bên trong của phòng làm việc, gương mặt xa lạ duy nhất đang đứng đó.
Cô giật mình, nghiêng người nhìn Thương Ngạn theo bản năng, “Vị này chính là……?”
Không để Thương Ngạn mở miệng, có gái từ nãy giờ vẫn đứng trong góc đánh giá Tô Mạc Mạc tiến qua đây, lộ ra nụ cười hiền lành và dịu dàng.
“Xin chào, tôi là Nhậm Tư Điềm, sinh viên năm tư của khoa máy tính.”
Nói đoạn, Nhậm Tư Điềm vươn tay với Tô Mạc Mạc.
Tô Mạc Mạc có chút bất ngờ, những vẫn lễ phép nắm lấy.
“Xin chào, tôi là Tô Mạc Mạc.”
Bàn tay trắng nõn hữu lực đó, sau khi nắm tay Tô Mạc Mạc, có lẽ vô thức dùng sức bóp lấy và đột nhiên buông ra.
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, giương mắt.
Đối phương vẫn tươi cười hiền lành ——
“Chị đã ngưỡng mộ đại danh của em lâu rồi.”
“……”
Đây có vẻ chỉ là một trò đùa, nhưng đối với một người nhạy cảm với cảm xúc của người khác từ trước đến giờ như Tô Mạc Mạc, cô đã nhận ra một sự khác thường hỗn loạn bên trong.
Cô không khỏi nhẹ nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười.
“Sao có thể như vậy? Ngài là học tỷ, tôi không dám nhận.”
“…… À, em đừng hiểu lầm.”
Nhậm Tư Điềm cười khẽ, nghiêng mắt nhìn Thương Ngạn đang đứng sau Tô Mạc Mạc.
Người nọ đang giới thiệu gì đó với tân sinh viên, gương mặt tuấn mỹ đang được ánh sáng bên ngoài cửa sổ miêu tả rõ ràng đường cong đẹp đẽ.
Nhậm Tư Điềm tạm dừng một lát mới cười và thu mắt.
“Chị chỉ nghe cả Loan Văn Trạch và Ngô Hoằng Bác đều đã nhắc đến, nói tình cảm của Thương Ngạn với em…… Rất không bình thường.”
“……”
Tô Mạc Mạc mỉm cười, rũ mắt, không nói gì thêm.
“Hiện tại xem ra, có vẻ đúng là thế thật, Từ khi tiến vào đoàn đội đến giờ, đây là lần đầu tiên chị thấy Thương Ngạn ‘không làm việc đàng hoàng’, lãng phí thời gian ban ngày như vầy vào những việc nhàm chán. —— em vừa đến đại học A mà cậu ấy đã gấp không chờ nổi tuyên bố chuyện của hai người rồi?”
Nhậm Tư Điềm quơ quơ điện thoại trong tay, màn hình đang sáng hiển thị giao diện Tieba và diễn đàn trên QQ của trường.
“Hơn nữa bây giờ mọi người đều đang thảo luận chuyện của em và cậu ấy, vậy nên đúng là chị đã ngượng một đại danh của em từ lâu.”2
“……” Tô Mạc Mạc yên lặng hai giây, ngước mắt, cảm xúc trong cặp mắt đen láy rất vô tội, “Thì ra là vậy à. Tuy đây là lần đầu tiên nghe thấy tên của học tỷ, nhưng tôi tin rằng sau này chúng ta sẽ càng có nhiều cơ hội tiếp xúc và hiểu biết lẫn nhau —— rất vui được quen biết chị.”
Nụ cười của cô gái dịu dàng xinh đẹp, dường như chưa phát hiện ra điều gì.
Cặp mắt Nhậm Tư Điềm xẹt qua tia sắc lạnh.
Cô ta đang định lên tiếng nói tiếp, sau lưng Tô Mạc Mạc đột nhiên truyền đến giọng nói lười biếng của nam sinh ——
“Loan Văn Trạch, Ngô Hoằng Bác, Diệp Thục Thần, Nhậm Tư Điềm —— các cậu qua đây một lát.”
“……”
Cặp mắt Nhậm Tư Điềm lóe lên, đè nén sự không cam lòng trong đó. Cô ta liếc qua Tô Mạc Mạc, nhìn vẻ mặt đó của cô, môi cô ta giật giật, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ép ra một nụ cười nhẹ.
“Có mặt.”
Nhậm Tư Điềm nhấc chân, gật đầu với Tô Mạc Mạc một cái, đi sát qua vai cô.
Ý cười trên mặt Tô Mạc Mạc dần tan biến. Nhân lúc bên kia đang giới thiệu, cô xoay người, đánh giá nơi mình đang đứng.
Hiện tại, phòng làm việc của tân “tổ máy tính” ở đại học A lớn hơn mấy lần so với cái ở Tam trung thành phố C.
Tuy rằng số lượng chỉ nhiều hơn hai người, bàn máy tính cũng chỉ nhiều hơn hai, nhưng trong phòng vẫn còn thừa chỗ trống, cũng đủ để mười tân sinh viên này vào trong mà không cần chen chúc.
Trong tổ đặt sáu bàn máy tính, đều đặt cách nhau bên cạnh cửa sổ.
Vị trí đối diện cửa ra vào được gắn một tấm bản trắng. Trên bảng vẫn còn dấu bút lông đen, có lẽ là kết quả của mấy thuật toán mà bọn họ vừa thảo luận nhưng chưa kịp lau hết.
Tô Mạc Mạc xoay người, nhìn qua nơi cách cửa xa nhất.
Cũng không ngạc nhiên khi cô thế được một cánh cửa nhỏ —— giống với gian phòng nhỏ bên trong Tổ Huấn Luyện ở Tam trung thành phố C, ở đây cũng có một gian phòng trong.
Tô Mạc Mạc nghĩ ngợi, thật sự không nén được sự tò mò —— không biết cách bày trí ở gian phòng này có giống với căn phòng nhỏ mà mình và Thương Ngạn đã từng thường tự học không.
Tô Mạc Mạc nhấc chân đi qua.
Điểm khác biệt lớn nhất với căn phòng đó là, căn phòng này không có cửa sổ thông với ngoài này mà chỉ có một cánh cửa thoạt nhìn cách âm rất tốt.
Tô Mạc Mạc nắm tay cầm cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Cánh cửa mở ra một khe nhỏ.
“Đừng nhúc nhích ——!”
Trong phòng đột nhiên có âm thanh vang lên.
Bao gồm Tô Mạc Mạc, những người khác trong tổ và mười tân sinh viên đều ngây ra.
Mọi người nhất trí nhìn qua nơi phát ra tiếng.
——
Sắc mặt Nhậm Tư Điềm khó coi, có lẽ đá thấy mình hơi quá đáng, cô ta đã điều chỉnh lại biểu cảm, hơi cau mày.1
“Xin lỗi đã làm phiền mọi người.”
Sau đó, cô ta nhìn Tô Mạc Mạc ở cuối phòng, “Xin lỗi nha, Tô Mạc Mạc, nhưng mà nơi đó là phòng riêng của Thương Ngạn, cậu ấy không cho người khác tiến vào, vậy nên vừa nãy chị mới hơi nóng nảy khi thấy em tự ý mở cửa.”
Cô ta xin lỗi cười cười nhìn Tô Mạc Mạc.
“Em không để ý chứ?”
Cặp mắt Tô Mạc Mạc lóe lên, cô thu tay lại.
“Không sao, là tôi vô lễ.”
Thương Ngạn đứng trước bảng trắng lên tiếng: “Dựa theo sự phân chia của tôi, mọi người cứ giảng lại cho bọn họ.”
Nói xong, Thương Ngạn trực tiếp đi đến chỗ cô đang đứng bên ngoài phòng nhỏ.
Tô Mạc Mạc đang định đi đến giữa phòng, cô còn chưa kịp bước được hai bước đã bị Thương Ngạn chặn lại trước cửa phòng trong.
Tô Mạc Mạc qua trái, người đối diện liền đi qua phải.
Cô đi qua phải, người đối diện lại đi qua trái cản lại.
Tô Mạc Mạc: “……”
Cô đành phải ngẩng mặt nhìn, có vẻ như đã bị anh quậy đến mức không biết giận, giọng nói dịu dàng, “Thương Ngạn, anh thật nhàm chán.”
“Không phải muốn xem sao, sao lại không vào?”
Thương Ngạn rũ mắt, cười như không cười nhìn cô.
Cặp mắt Tô Mạc Mạc lóe lên, ngước mắt, “Nhậm Tư Điềm nói đó là phòng riêng của anh, sao em có thể tự ý đi vào chứ?”
“……”
Thương Ngạn im lặng chăm chú nhìn cô hai giây, bỗng dưng nhoẻn miệng cười.
Anh chống đầu gối và cúi người xuống tới tận độ cao mà anh phải ngước lên mới nhìn thấy cô.
Trên mặt nam sinh mang nét cười, “Giận à?”
Tô Mạc Mạc dừng một chút, “Hoa đào của anh thật nhiều.”
“?”
Thương Ngạn hiếm khi ngẩn ra, hơi nhíu mày, “Nhậm Tư Điềm?” Anh quay đầu lại, liếc qua các thành viên đang bận rộng trong tổ, “Trước kia chị ta không có như vậy. Có thể hôm nay là vì……”
Thương Ngạn ngoái đầu nhìn, khàn giọng cười nhẹ, “Nhóc con nhà anh quá xinh đẹp.”
“……”
Gương mặt nóng lên, lén trừng anh một cái. Cô muốn vòng qua Thương Ngạn để đi ra.
“Đi đâu?”
Thương Ngạn duỗi tay, kéo người lại, “Thật sự không vào xem à?”
Tô Mạc Mạc: “Nơi riêng tư, không xem.”
Thương Ngạn mỉm cười, “Em chính là nơi riêng tư nhất của anh, sao em lai không thể xem những thứ khác?”
Tô Mạc Mạc: “……”
Tô Mạc Mạc thừa nhận, bản thân mình đã không có tiền đồ bị lời này lấy lòng rồi.
Vì vậy, khi Thương Ngạn kéo cô mở cửa phòng ra, Tô Mạc Mạc cũng không kháng cự, để mặc anh dắt vào.
Phía sau hai người, vào khoảnh khắc lúc cửa phòng đóng lại, ở một góc ngoài này, Nhậm Tư Điềm vẫn luôn nhìn chằm chằm không nhịn nổi nữa.
Cô ta nắm chặt con chuột trong tay, cắn mạnh môi, quay đầu không cam lòng nhìn cánh cửa đang đóng chặt đó.
——
Nửa năm trước, khi cô ta chính thức tiến vào phòng làm việc này, vào một lần, cô ta không nhịn được sự tò mò nên đã đẩy cửa ra, lần đầu tiên nam sinh trước giờ vẫn luôn uể oải lộ ra sự tàn khốc, lạnh giọng quát bảo cô ta dừng lại.
Nhậm Tư Điềm mãi mãi không quên được biểu cảm trong một khắc đó của Thương Ngạn.
Khi phát hiện ra Loan Văn Trạch, Ngô Hoằng Bác và Diệp Thục Thần cũng không được cho phép tiến vào căn phòng đó như mình, tất cả nỗi ấm ức đó đều bị cô ta đưa vào quên lãng…… Mãi đến hôm nay.
Tô Mạc Mạc xuất hiện.
Sự xuất hiện của cô gái này nhắc nhỏ cô ta một thứ, những tình cảm dành cho Thương Ngạn mà cô ta che giấu đều chỉ là ảo tưởng hư vô mà thôi —— cô ta cho rằng mình chỉ cần vẫn luôn trầm mặc lặng lẽ ở bên người Thương Ngạn, không giống những đứa con gái ngu ngốc si tình tùy tiện tỏ tình ngoài kia thì sớm muộn gì Thương Ngạn cũng quen với sự tồn tại của cô ta.
Đến tận hôm nay, cô ta mới phát hiện mình đã sai lầm đến nhường nào —— trong lòng Thương Ngạn cũng giống với căn phòng đó, đã sớm bị ai đó chiếm cứ toàn bộ.
Cô ta có chờ bao lâu, chỉ cần người chiếm cứ đó không rời đi, cô ta sẽ vĩnh viễn không có hy vọng……
“—— Học tỷ? Học tỷ??”
Hai tân sinh viên bên cạnh kéo ý thức của Nhậm Tư Điềm về.
Cô ta hồi thần, cười xin lỗi với hai người đó một cái rồi mới tiếp tục thao tác phân tích số liệu cho hai người họ.
Dưới tiếng hô kinh ngạc và sùng bái của hai tân sinh vien, Nhậm Tư Điềm thất thần liếc qua cánh cửa đó.1
Cô ta siết chặt đầu ngón tay.
Cứ như vậy từ bỏ sao?
Cô đã vì chuyện này trả giá rất nhiều ——
Cô không cam lòng.
……
Sau khi vào phòng, bước chân Tô Mạc Mạc chợt dừng lại.
Cũng như khi thấy cánh cửa này, trong lòng đột nhiên vô cớ nảy lên cảm giác như thế, căn phòng nhỏ này gần như đã phục chế căn phòng trong trong tòa lầu khoa học kỷ thuật ở Tam trung của thành phố C.
Ngay cả bàn sách gần cửa, máy tính ở một góc trên bàn, giường đơn đối diện bàn, tủ quần áo bên cạnh giường……
Tất cả đều giống nhau như đúc.
Thế cho nên trong một cái chớp mắt, cô có cảm giác như mình đã xuyên qua thời không.
Cứ nhụ đột ngột trở về hai năm trước.1
Vào một đêm hè nào đó.
Trái tim Tô Mạc Mạc run lên. Không nói rõ là đau đớn hay là một cảm xúc khó diễn tả nào đó, theo dòng máu được bơm từ trái tim, mang theo những cảm xúc lẫn lộn khó nói này chảy đi khắp người.
Hốc mắt hơi chua xót.
“Tối nào anh cũng sẽ ở đây một lát.”
Thương Ngạn đi qua bân cạnh cô gái, ngồi xuống một trong hai cái ghế đối diện bàn sách.
Anh thành thạo cầm lấy một quyển sách trên bàn, ngón tay thòn dài đè gáy sách, lật qua một lần.
Trầm mặc vài giây, anh nhấc mí mắt, ý cười ôn nhu ——
“Nhóc con, anh đã thuộc lòng 《 Trường hận ca 》 suốt hai năm.”
Anh thì thào.
“Sao bây giờ em mới quay về.”
“…………!”
Con ngươi Tô Mạc Mạc run lên.
Cô gần như không thể khắc chế, cũng không muốn khác chế, xông lên phía trước, quỳ một gối xuống ghế dựa còn lại, đôi tay vòng qua hai vai nam sinh, dùng sức hôn xuống.
Nước mắt thấm ướt môi của cả hai.
“Thật xin lỗi…… Thật xin lỗi……”
Cô gái nức nở hàm hồ nói, xen lẫn sự bứt rứt mãnh liệt. Rất nhanh giữa hai cánh môi đã có vị rỉ sắt, không biết đó là của ai, nhưng không ai trong hai người thèm để ý.
Chỉ có hô hấp dần dần nhanh hơn, tiếng tim đập càng lúc càng vang vọng trong phòng, hơi thở nóng rực dây dưa lưu luyến, nhiệt độ chậm rãi tăng lên.
“……”
Bàn tay rũ bên sườn của Thương Ngạn siết chặt, anh nâng lên vài lần, cuối cùng chỉ đặt lên eo cô, không bế người lên.
——
Anh không xác định được, bởi vì căn phòng này đã mang lại sự thống khổ vào những đêm dài cô độc, anh không chắc rằng mình có thể dùng quá nhiều sức không.
Anh không muốn tổn thương nhóc con của anh dù chỉ một chút.
Vậy nên anh đành dùng hết sức lực kiềm chế bản thân……
Trong lúc Thương Ngạn không xác định được thứ gọi là “lý trí” trong đầu mình có thể chống đỡ được bao lâu thì cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Hai bóng người đang chồng lên nhau trên ghế xoay đồng thời khựng lại.
Tô Mạc Mạc hoàn hồn, mở cặp mắt đen nhánh tràn đầy ướt át và hỏan loạn đó ra, cô luống cuống lui về từ trên người nam sinh đang bị cô đè trên lưng ghế.1
Gương mặt trắng nõn đỏ bừng vì xấu hổ, càng tăng thêm hai phần xinh đẹp.
Hai mắt Thương Ngạn đen như mực.
Anh trầm mặc hai giây, chậm rãi dời mắt từ trên người cô gái.
Anh nhìn cửa phòng và lên tiếng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
“…… Vào đi.”
“?”
Tô Mạc Mạc ngây ra, có vẻ người ngoài cửa cũng sửng sốt.
Nhưng chỉ một lát sau, không để Tô Mạc Mạc kịp mở miệng ngăn cản, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Tô Mạc Mạc cuống quít quay lưng lại, ngồi xuống cái ghế trước mặt Thương Ngạn.
“……”
Nhậm Tư Điềm đứng ở ngoài cửa, nhìn khắp một vòng, giọng nói cứng ngắc.
“Ngạn Thần, hình như* có nơi xuất hiện bug, cậu ra đây nhìn thử đi.”
*(Lược bỏ một đoạn mình đọc không hiểu gì hết)
“…… Ừ.”
Thương Ngạn khàn giọng đáp rồi đứng dậy từ trên ghế.
Cặp mắt Nhậm Tư Điềm đen tối nhìn thoáng qua cô gái ngồi đối diện anh đang đưa lưng về phía cửa.
Cô ta vừa định xoay người thì nghe thấy cô gái đằng sau nhỏ giọng nói:
“Thương Ngạn…… Môi anh bị em cắn rách.”