Cuối cùng Tô Mạc Mạc vẫn bỏ lỡ phần sau của hoạt động giao lưu giữa hai lớp.
Nhưng không phải nguyên nhân do cô, mà là do học viện vừa thông báo, yêu cầu những sinh viên của các ngành đến để hướng dẫn các sinh viên năm nhất phương hướng học tập và sinh hoạt chính xác nhất.
Vì vậy, nhóm lãnh đạo vừa bận rộn kết thúc công việc báo danh của tân sinh viên xong là phải tiếp tục mau chóng thông báo các công việc liên quan đến các lớp, tổ chức cuộc họp giữa các sinh viên tại giảng đường bậc thang* trong khu dạy học đa phương tiện.
*(Chỗ này là kiểu phòng học có mấy bậc thang, mình không chắc có phải gọi là giảng đường không, mình để hình ở đây nhé)
Khi nhận được thông báo, Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn vừa cùng nhau đi đến đường chính trong trường.
“Giảng đường…… 101?”
Tô Mạc Mạc nhìn tin nhắn thông báo trên điện thoại, vừa gõ mấy chữ “đã nhận” để trả lời, vừa mờ mịt nhìn Thương Ngạn.
“Giảng đường 101 nằm ở đâu?”
Thương Ngạn: “Giảng đường nằm trong khu dạy học khoa học kỹ thuật, vì bàn ghế trong phòng được đặt trên mấy bậc thang nên các thầy trò trong trường đều gọi như thế.”
Anh tạm dừng, hỏi: “Trong lớp sắp xếp?”
Tô Mạc Mạc cúi đầu nhìn lướt qua tin nhắn, “Hình như toàn bộ tân sinh viên của các ngành đều phải đi.”
Thương Ngạn gật đầu.
“Chắc là mấy câu động viên linh tinh, nghe nói rất nhàm chán.”
Tô Mạc Mạc: “‘Nghe nói’?…… Năm các anh học không có à?”
Thương Ngạn thản nhiên đáp. “Chuyện này năm ngoái bị anh quên mất nên không đi.”
Tô Mạc Mạc: “Không đi được à?”
Thương Ngạn: “Nếu em không ngại giống anh này, vào ngày đầu tiên khai giảng bị lãnh đạo học viện phê bình trước mặt toàn bộ các sinh viên.”
Tô Mạc Mạc: “……”
Thương Ngạn: “Dù gì thì anh cũng không sao.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Tô Mạc Mạc: “Em đi.”
Thương Ngạn nghĩ nghĩ, mỉm cười.
“Năm nay anh cũng đi bổ sung.”
Tô Mạc Mạc: “?”
“……” Khóe môi Thương Ngạn nhếch lên, dẫn cô chuyển hướng đi ——
“Đi thôi. Anh dẫn em qua đó.”
*
Giảng đường xa sân thể dục nhất nhưng cách hành lang có cột đá trắng lại rất gần.
Vậy nên khi Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn đến giảng đường 101, các sinh viên năm nhất ngành kỹ thuật máy tính còn chưa có mặt.
Vài vị lãnh đạo của ngành đã đến trước.
Ngành máy tính là ngành chủ chốt của trường, học viện lại rất coi trọng lớp một, nên lúc này mấy người thầy và giáo sư dạy học đều đang đứng bên ngoài phòng 101.
Khi thấy Thương Ngạn xuất hiện, các vị giảng viên đều sửng sốt.
Rõ ràng là bọn họ đều đã nghe qua về sinh viên nổi bật trong viện này, hơn nữa là còn hiểu biết về anh.
“Thương Ngạn?”
Một vị thầy giáo ước chừng 40 tuổi đứng ngoài cùng kinh ngạc nhìn hai người.
Thương Ngạn nghiêng người, giới thiệu với Tô Mạc Mạc.
“Đây là Lưu Thanh Lương, chủ nhiệm của học viện máy tính.” Giới thiệu xong, Thương Ngạn liền xoay nửa người, ý cười lười nhác chào hỏi với Lưu Thanh Lương.
Lưu Thanh Lương và mấy vị giảng viên khác nói gì đó rồi đi qua bên này.
“Sao em lại đến đây? Phần mềm kia của tổ các em phát triển không thuận lợi?”
“Không có.”
Thương Ngạn nghiêng người về phía cô gái, khóe miệng nhẹ cong lên, cười như không cười.
“Đi cùng bạn gái em.”
Tô Mạc Mạc cạn lời, đôi mắt trợn tròn, trừng nam sinh bên cạnh.
Ai đó cực kì tự nhiên, không có một chút chột dạ nào.
“……”
Lưu Thanh Lương lại lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn người bên cạnh Thương Ngạn. “Em quen bạn gái?”
Thấy rõ diện mạo của cô gái, trong mắt Lưu Thanh Lương xẹt qua tia kinh diễm, ông lập tức nổi lên cảnh giác, quay đầu không yên tâm nói: “Yêu đương là chuyện tốt, nhưng đừng ảnh hưởng đến tiến độ nghiên cứu —— tôi kỳ vọng rất nhiều vào tổ các em đấy.”
Thương Ngạn tùy ý vui đùa.
“Khuyên ngài đừng nên kỳ cong quá cao, chúng em là tổ của các sinh viên chưa tốt nghiệp, không đảm đương nổi, ngài cho chúng em một mẫu ruộng để thí nghiệm là được.”1
Lưu Thanh Lương nghe vậy hừ một tiếng, tức giận nói: “Vốn dĩ tôi muốn đưa em vào tổ nghiên cứu của nghiên cứu sinh, đó là do ai kiên quyết từ chối?”
“Em không có hứng thú với chủ đề nghiên cứu của mấy tổ nghiên cứu sinh của thầy, hơn nữa đều đã đi được hơn một nửa, tự nhiên em lại nhảy vào ngay giữa, chưa chắc sẽ cùng nhịp với bọn họ.”
Lưu Thanh Lương: “Nhưng suy nghĩ về thuật toán của em mới mẻ, độc đáo và nhất quán, gia nhập vào bọn họ là trăm lợi không hại, hiện tại mấy nhóm đó rất cần những người đầu nguồn như em……”
“Thầy Lưu, ngài đừng vừa nhìn thấy em là bắt đầu khuyên.”
Thương Ngạn hiếm khi lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, “Còn như vậy là lần sau em thấy ngài là chạy, ngài đừng trách em thất lễ.”
“……”
Lưu Thanh Lương thấy nói không nói anh được nữa, đành tiếc hận thở dài một hơi.
“Rồi rồi, mấy người trẻ tuổi có chút tài văn chương như các em, đều là đức hạnh như em, nhưng mà tầm nhìn xa, làm việc cũng đến nơi đến chốn. Thầy cũng biết vài thứ về lĩnh vực em muốn làm, ngành sản xuất về mặt này trong nước chỉ có thể xem như mới tiếp xúc phần da lông bên ngoài, nếu em thật sự muốn cắm rễ ở đó, có rất nhiều khó khăn thử thách đang chờ đợi các em đấy.”
Thương Ngạn mỉm cười, đường cong sắc bén đẹp đẽ.
“Vậy mới có ý nghĩa, không phải sao?”
Lưu Thanh Lương lườm anh một cái, giận cười, lắc đầu.
“Tuổi trẻ khí thịnh.”
Tuổi còn trẻ mà đã ngồi vào vị trí chủ nhiệm của ngành, đương nhiên Lưu Thanh Lương không phải người lạc hậu, sau khi xác định rằng Thương Ngạn không muốn bàn lại về chuyện mấy tổ nghiên cứu, ông cũng tạm thời từ bỏ, ngược lại trò chuyện vài câu thoải mái.
Không bao lâu sau, đề tài lại bị chuyển lên người Tô Mạc Mạc đang yên lặng đứng bên cạnh.
“Em vừa nói, đi cùng bạn gái của em?” Lưu Thanh Lương nhìn qua cô gái, “Chắc em ấy không phải trường của chúng ta đúng không? Nếu là trường chúng ta vậy thì tôi sẽ có ấn tượng.”
——
Diện mạo kinh diễm này, cho dù là sinh viên của ngành khác, Lưu Thanh Lương tin chắc rằng mình đã sớm nghe danh.
Thương Ngạn: “Cô ấy không chỉ học ở trường chúng ta, còn là sinh viên của ngành máy tính.”
Lưu Thanh Lương sửng sốt, lập tức bừng tỉnh, “Sinh viên năm nhất?” Ông cười rộ lên, “Chẳng lẽ đến cùng cấp ba với em?”
“……”
Tô Mạc Mạc bất ngờ nhìn Lưu Thanh Lương, không biết làm sao ông có thể đoán ra được. Nhưng rất nhanh cô đã hiểu, Lưu Thanh Lương cũng không phải đoán, mà là hy vọng cô là ——
“Có phải cũng đến từ tổ máy tính của em không? Ba sinh viên em mang theo thì thầy từ bỏ, nhưng em này không bằng để lại cho……”
Thương Ngạn không có ý định nể tình nào.
Anh mỉm cười, “Thầy Lưu, ngài nói giỡn với em à —— Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch mà em còn không cho, ngài cảm thấy em sẽ đưa bên gái của mình đi?”1
Anh ngước mắt, cười như không cười.
“À đúng rồi, đã quên giới thiệu với ngài. Không phải cuối năm ngoái em đã nói với ngài là em có một học trò sao? —— là em ấy đấy.”
“…………”
Lời này vừa dứt, Tô Mạc Mạc lập tức cảm thấy ánh mắt Lưu Thanh Lương đặt lên người mình trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.
Tiếp theo là sự buồn bã tiếc nuối như khi bảo bối trong lòng bị đào đi ——
“Chủ đề mới của tổ các sinh viên chưa tốt nghiệp các em giữ nhiều người như vậy thật sự rất đáng tiếc, em chỉ để lại cho viện một hai người…… Nếu thật sự không được, để bọn họ chạy qua hai bên cũng được mà!”
Thương Ngạn: “Nghiên cứu sinh nhiều như vậy, sinh viên chưa tốt nghiệp thì càng nhiều, hà tất gì ngài phải nhìn chằm chằm chén của em?”
“Vấn đề là, hiện tại sinh viên chưa tốt nghiệp, có bao nhiêu người thật sựu có ý tưởng làm nghiên cứu khoa học? Có ý tưởng, thì có bao nhiêu người có thể kiên trì vượt qua sự buồn tẻ này??”
Có lẽ là bị nhắc nhở đến gì đó, biểu cảm Lưu Thanh Lương hơi bất ngờ.
Sau một lát không ngừng thay đổi sắc mặt, ông thở dài một tiếng.
“Đặc biệt là ngành này của chúng ta, mầm non phải được bồi dưỡng từ trung học…… Một trường cấp ba có thể có bao nhiêu người có ưu tú và có kinh nghiệm thi đua huấn luyện phong phú chứ? Còn em thì sao, em đã lấy đi hơn phân nửa của tôi đấy.”
Mắt thấy đề tại này lại sắp quay về ben đầu, Thương Ngạn bất đắc dĩ cười, chen vào hỏi thêm vài chuyện mới có thể dời sang việc khác.
Không lâu sau, từng tốp sinh viên năm nhất rộn ràng đi tới.
Ngành máy tính có tổng cộng tám lớp, hơn nữa còn có các giảng viên chủ nhiệm và các giảng viên khác, một giảng đường với sức chứa 300 người cũng đã đầy người.
Phòng học được mở một cửa, cùng lắm để hai hàng sinh viên sóng vai nhau đi vào, những người còn lại đều đứng ngoài cửa chờ đợi.
Lúc này, Tô Mạc Mạc cực kì hối hận mình đã không vào trước tìm một góc ngồi xuống.
——
Dưới ánh mắt của hai ba trăm sinh viên, tuy tâm lý cô đã mạnh hơn không ít, nhưng lúc này cũng không nhịn được đỏ mặt.
Bên cạnh, Thương Ngạn đang nói chuyện với một giảng viên về một thuật toán vừa được đưa ra trên tạp chí của ngành, lơ đãng cảm nhận được Tô Mạc Mạc đang không được tự nhiên.
Anh bình tĩnh dịch về phía trước một chút, đồng thời duỗi tay kéo cô gái ra sau lưng mình một cách rất tự nhiên.
Thừa dịp có một khe hở trong cuộc đối thoại, anh lạnh mặt liếc qua bên cạnh.
Ánh mắt rơi xuống.
Nhóm sinh viên năm nhất cách bọn họ một cánh cửa đang ríu rít nói chuyện, đột nhiên như bị bấm vào nút tắt tiếng —— cả đám im lặng.
Sự yên lặng đột ngột này khiến Lưu Thanh Lương và mấy giảng viên còn đứng bên ngoài chú ý đến.
Có người thấp giọng giải thích nguyên nhân cho ông, Lưu Thanh Lương vui đùa nhìn Thương Ngạn.
“Thương Ngạn, sau này em có thể ở lại trường, tiếp nhận vị trí ngay cửa này, giúp chúng tôi giữ kỷ luật —— em thấy thế nào?”
Thương Ngạn: “……”
Bên cạnh nam sinh, Tô Mạc Mạc không nhịn được, quay mặt nhỏ giọng cười rộ lên.
Thương Ngạn nghe thấy, nghiêng mắt nhìn xuống, hơi híp mắt.
“Anh vì ai đây? Em còn cười hả?”
“……”
Cô gái nỗ lực mím chặt môi, quay về, nghiêm túc ngẩng mặt.
“Em không cười. Thật đó.”
Con ngươi đen nhánh ướt át không chớp nhìn chằm chằm anh, cực kì thuần khiết, còn chớp chớp vài lần.
Thương Ngạn rũ mắt nhìn hai giây, ánh mắt tối đi.
“Nhóc con, tốt hơn hết là em đừng nhìn anh như thế.”
Tô Mạc Mạc: “?”
Thương Ngạn: “Em không nghe Ngô Hoằng Bác nói à, tiểu biệt thắng tân hôn? Nếu có lần sau, anh mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm……”
“…………”
Anh không nói hết, nhưng chẳng cần nói ra thì uy hiếp đã rất rõ ràng.
Gương mặt Tô Mạc Mạc bỗng dưng đỏ lên. Cô bực bội lườm nam sinh một cái, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm.
“…… Anh dám.”
Thương Ngạn cắn phần trong môi, cười.
“Anh thích trò chơi này nhất —— nào, em mau thử xem, xem anh có dám hay không.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Xét về trình độ phóng đãng, đời này cô cũng không đuổi kịp người nào đó.
Chờ các tân sinh viên đều đi vào phòng, Thương Ngạn cũng cùng Tô Mạc Mạc đi vào.
Bọn sinh viên vô cùng “khiêm tốn thông tuệ”, từ tiết đầu tiên đã nắm giữ được tinh túy của cuộc hội nghị —— sau phòng học không có một chỗ trống nào, mà hàng đầu tiên, cả ba khu vực* đều cung kính chừa lại hai hàng.
*(Mấy hàng ghế cách nhau một lối đi, mỗi phần tách biệt gọi là một khu)
Chỉ có mấy sinh viên thật sự không tìm được chỗ nữa mới bất đắc dĩ cẩn thận cất điện thoại, ngồi xuống hai hàng đầu tiên trước phòng học.
Khi Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn đi vào, hiển nhiên cũng không còn vị trí khác.
Thương Ngạn lười biếng đảo mắt qua một lượt, cũng không thèm để ý, kéo cô gái ngồi xuống một góc gần cửa ra vào nhất.
Sau khi ngồi xuống, anh nhìn thoáng qua đồng hồ, rồi đếm số lượng giảng viên đang tiến vào.
Thương Ngạn nghiêng cằm, đếp bên tai cô thì thầm, “Dựa theo số người, lần này sẽ mất ít nhất 40 phút để nhảy lấy đà —— em có thể dựa vào vai anh ngủ một lát.”1
“……”
Tô Mạc Mạc cứng ngắc, xấu hổ giương mắt.
Lưu Thanh Lương chỉ cách một bàn học, đang ngồi ở hàng đầu tiên mặt không cảm xúc quay đầu liếc qua Thương Ngạn một cái.
Thương Ngạn khẽ mỉm cười.
Lưu Thanh Lương hầm hừ xoay về.
Tô Mạc Mạc bất đắc dĩ, đè thấp âm lượng.
“Anh đừng gây chuyện.”
“……”
Ánh mắt Thương Ngạn tối đi. Thừa dịp cô quay đầu lại, anh nhánh chóng áp người qua, hôn nhẹ lên khóe miệng cô gái.
Phía sau phòng học ồ lên một trận.
Các giảng viên đang đứng trên bục giảng thảo luận với nhau khó hiểu ngẩng đầu nhìn qua đám sinh viên.
Người bắt nguồn của trận này.
——
Trên bàn học, cô gái chậm chạp thu lại cẳng chân vừa dẫm lên mũi chân của ai đó, lỗ tai đỏ bừng vì xấu hổ.
Tác giả có lời muốn nói: Cha Ngạn: Khẩu hiệu của chúng ta là, phóng đãng, hơn nữa còn phải nỗ lực làm việc:)