Anh Ấy Rất Điên

Chương 61: Phòng đôi




Không chờ Thương Ngạn mở miệng, Ngô Hoằng Bác đã biểu cảm nhức nhối tự tiến vào trạng thái thôi miên chính mình:

“Nhất định là tôi nhìn lầm rồi……”

“Đúng vậy, nhất định là tôi nhìn lầm rồi, tư tưởng con người của tôi sao lại không thuần khiết như thế, tôi cần phải tỉnh táo……”

“Sao Ngạn ca có thể là loại người này chứ, đúng không.”

“Đúng vậy, bọn họ là thầy trò đấy, không có khả năng, không có khả năng……”

“…………”

Mắt thấy nếu mình mà không lên tiếng, tuyển thủ Ngô Hoằng Bác của tổ có thể sẽ hỏng mất, còn ảnh hưởng đến cuộc thi, hơn nữa một đi không trở lại trên con đường tâm thần phân liệt……

Thương Ngạn quyết định đại phát từ bi.

Anh bình tĩnh tiện tay cầm một cái gối nhẹ trên ghế dựa, thong thả đi qua.

“Cậu thấy được gì?”

“……” Bên kia, nãy giờ Loan Văn Trạch vẫn đeo tai nghe, ngồi trên ghế dựa đọc giáo trình lập trình, lúc này dư quang thoáng thấy Thương Ngạn xuất hiện, cậu ta không khỏi tò mò tháo tai nghe.

Nhìn Thương Ngạn đang đến gần, Ngô Hoằng Bác nịnh nọt, cười gượng, “Tôi…… Tôi nhìn lầm rồi……”

Thương Ngạn nhướng mày, cười như không cười.

“Nhìn lầm cái gì?”

Ngô Hoằng Bác do dự nhìn Loan Văn Trạch.

Loan Văn Trạch hoàn toàn không biết gì hết: “……?”

Ngô Hoằng Bác cầu cứu không được, quay đầu lại: “Tôi thấy Ngạn ca cúi đầu như muốn, muốn…… Muốn hôn Tiểu Tô của nhóm tôi……”

Loan Văn Trạch đang nhìn: “…………”

Tạm dừng hai giây, Loan Văn Trạch yên lặng đeo lên tai nghe của mình, quay lại, tập trung chăm chú nhìn màn hình.

Hệt như vừa rồi chỉ là cậu ta mộng du vậy.

Ngô Hoằng Bác: “……”

Ngô Hoằng Bác: “Tình cảm anh em sống chết có nhau đâu rồi!”

Loan Văn Trạch không nghe thấy.

Ngô Hoằng Bác nhăn mặt quay đầu, nhìn Thương Ngạn càng ngày càng đến gần mình, đành phải nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục cười gượng: “Cha, cha Ngạn, tôi biết tôi nhìn lầm rồi, Tiểu Tô là học trò của cậu…… Trò đùa này của tôi thật quá đáng, lần sau tôi sẽ tuyệt đối không làm nữa, thật đó, tôi thề!”

Ngô Hoằng Bác dựng ba ngón tay.

Thương Ngạn dừng lại trước người cậu ta.

Nam sinh cúi đầu, ý cười cực mỏng, anh rũ mi mắt và cười nhạt.

“Cậu không nhìn lầm.”

Ngô Hoằng Bác: “…………”

Thương Ngạn: “Vừa rồi là tôi muốn hôn em ấy.”

Ngô Hoằng Bác: “????”

Thương Ngạn: “Hơn nữa tôi đã muốn làm vậy từ lâu. Vừa nãy cậu thấy chỉ là một trong vô số lần mà thôi.”

Ngô Hoằng Bác: “??!!”

Sắc mặt Ngô Hoằng Bác nghẹn đến đỏ bừng, đến khi da mặt sắp thành màu xanh tím, cậu ta mới há mồm ——

“Cha Ngạn, sao cậu có thể đối xử với Tiểu —— ưm ưm ưm……”

Những âm còn dư lại, Thương Ngạn đã sớm có chuẩn bị che lại, đè thẳng Ngô Hoằng Bác xuống ghế.

Thương Ngạn: “Đừng ồn.”

Thương Ngạn: “Em ấy còn đang ngủ.”

Ngô Hoằng Bác: “Ưm ưm ưm……”

Thương Ngạn buông tay ra, đi đến một góc khác.

Ngô Hoằng Bác hít một hơi thật sâu, mặt tím rần, nói: “Cha Ngạn muốn…… Muốn giết người diệt khẩu……”

Thương Ngạn cười nhạt, lười phản ứng lại cậu ta.

Ngô Hoằng Bác thanh giọng, “Hơn nữa Tiểu Tô của chúng ta là học trò của cậu, sao cậu có thể xuống tay với học trò của mình chứ!”

“……”

Dưới ánh mắt lên án của Ngô Hoằng Bác, Thương Ngạn chống ghế đứng gậy, nheo mắt và khom người xuống.

“Học trò tôi nuôi làm sao có thể thành Tiểu Tô của các cậu?”

Ngô Hoằng Bác: “…………”

Ngô Hoằng Bác nghẹn khuất nói: “Vậy, dù vậy…… Là học trò của cha Ngạn, hai người là thầy trò, làm sư phụ, sao có thể nhớ thương học trò chứ!”

Thương Ngạn cong môi.

Anh lười biếng cười, không chút để ý nói.

“Cậu không thấy, tình yêu thầy trò cấm kỵ…… Nghe càng kích thích sao.”

Ngô Hoằng Bác: “????????”

Thương Ngạn không để ý đến bộ dạng như bị sét đánh của Ngô Hoằng Bác, anh vui vẻ thoải mái đứng thẳng người dậy.

Ngô Hoằng Bác kêu rên: “Ngạn ca, cậu không phải người ——”

“Cậu phát hiện quá muộn.”

Thương Ngạn rời đi không quay đầu lại.

*

Bốn người đến thành phố A vào hơn bảy giờ tối.

Đi ra từ cổng trạm tàu hỏa lớn nhất thành phố A, màn đêm đen tuyền rộng lớn, máy bay với đuôi đèn màu đỏ xẹt qua chân trời. Dưới đất, các tòa nhà làm từ sắt thép cao chọc trời san sát nhau, các ngọn đèn sáng trưng, vầng trăng tròn và các vì sao cũng trở nên ảm đạm. Cả thành phố như cự thú ngủ đông lờm chởm đá trên lưng, đường cong mênh mông.

Khi bước ra ngoài, bốn người không hẹn mà cùng dừng chân.

Ngô Hoằng Bác cảm khái nói: “Đây là thành phố tôi muốn đến nhất, không ngờ rằng sẽ trở thành hiện thực nhanh như vậy. Haiz, lão Loan, tôi nhớ trường cậu muốn vào nhất cũng ở đây phải không!”

“Ừ.” Loan Văn Trạch nặng nề đáp, hiển nhiên cũng có chút kích động.

Ngô Hoằng Bác quay đầu nhìn Thương Ngạn vàTô Mạc Mạc.

“Cha Ngạn, bây giờ chúng ta làm gì đây?”

“…… Ban tổ chức giải đấu đã đặt khách sạn cho chúng ta, gọi xe qua đó đi.”

Thương Ngạn nhàn nhạt nói.

Thấy hứng thú của Thương Ngạn không cao, đề nghị vừa nghĩ ra của Ngô Hoằng Bác cũng nuốt lại.

Bốn người cùng ngồi một chiếc taxi, lái đến khách sạn.

Ngô Hoằng Bác với trọng lượng nặng nhất bị ném vào ghế phụ. Thương Ngạn và Loan Văn Trạch ngồi ở vị trí cạnh cửa xe, Tô Mạc Mạc ngồi ở chỗ rộng nhất ngay giữa.

Thấy cặp chân khó khăn để đó của nam sinh bên trái, Tô Mạc Mạc đắn đo một chút rồi nói.

“Sư phụ, anh ngồi xích qua đây một chút đi, không sao đâu.”

“…… Có sao!”

Trên ghế phụ, giọng Ngô Hoằng Bác lớn đến mức làm tài xế run lên.

Tài xế hồi thần, tức giận nói: “Thằng nhóc này, gào to như thế làm gì? Biết tay lái của chú đang nắm bao nhiêu mạng người không? Lỡ cậu dọa tôi làm mọi người xảy ra chuyện thì làm sao?”

Ngô Hoằng Bác cúi gằm mặt ăn mắng, còn phải nhận lấy ánh mắt âm u xen lẫn ý cười từ hướng nào đó ở ghế sau.

Vất vả lắm mới nghe mắng xong, Ngô Hoằng Bác mới ngoái lại, tận tình khuyên nhỏ:

“Tiểu Tô, ra bên ngoài không thể nào thiếu cảnh giác như vậy, thứ gọi là biết người biết mặt không biết lòng ……” Cậu ta nói thầm, “Sao cậu biết là người ngồi bên cạnh là con người hay là cầm……” Mấy chữ sau không thể nói ra do ánh mắt uy hiếp bên cạnh.

Cả người Ngô Hoằng Bác lạnh toát, cứng ngắc quay về.

Tô Mạc Mạc không hiểu gì từ nãy giờ, đợi một lát mới vọng qua Thương Ngạn: “…… Sư phụ?”

Thương Ngạn buông mắt, “Đừng để ý đến cậu ta.”

“…… Ồ.”

Ngô Hoằng Bác ngồi đằng trước vô cùng đau đớn.

Cảnh đêm ở thành phố A thật xinh đẹp, cũng rất phồn hoa, cả khung cảnh như được đèn dầu họa lên, xinh đẹp sáng chói, cũng vô cùng kì lạ. Tô Mạc Mạc nhìn những chiếc xe như nước lửa hòa nhau ngoài cửa sổ, trong mắt cô cũng phản chiếu những vệt sáng loang lổ.

Nhưng cảnh đêm như vầy, nếu trong một thời gian mà vẫn thế, thời gian sau cũng không thay đổi —— thì có đẹp cũng vô dụng.

Tô Mạc Mạc nhìn biển quảng cáo di chuyển từ tầm mắt bên trái đến giữa suốt mấy phút, cô hơi khó chịu lẩm bẩm:

“Chừng nào mới đến vậy……”

Một tay Thương Ngạn đặt lên cửa sổ xe, hơi ngửa đầu nghỉ ngơi.

Anh nghe thế, nhấc mí mắt lên, liếc qua quang cảnh ngoài cửa sổ.

“Lộ trình chừng năm sáu phút, nhưng bây giờ kéo dài chắc khoảng hai mươi phút.”

Giọng nam sinh lười nhác nhạt nhẽo, nhưng lúc này, trong khoang xe kín mít càng thêm vài phần hấp dẫn và quyến rũ.

Trong lúc Tô Mạc Mạc còn đang giật mình, tài xế ở ghế trước ngạc nhiên tiếp lời: “Tên nhóc này giỏi đấy, rất quen đường, chú còn tưởng các cậu đến từ nơi khác đấy.”

Ngô Hoằng Bác ngồi cạnh cuối cùng cũng kiếm được chuyện, lén nhìn qua Thương Ngạn phía sau.

Thấy anh đang khép hờ mắt, cậu ta cười với tài xế: “Mấy người bọn con đều từ nơi khác, nhưng vị ngồi sau là người thành phố A.”

Nghe vậy, Tô Mạc Mạc kinh ngạc nhìn Thương Ngạn.

“Anh cũng là người ở đây sao?”

“……”

Thương Ngạn nhấc mắt, con ngươi tối đen nhìn cô, không nói lời nào.

Ngô Hoằng Bác ngồi đằng trước hớn hở giải thích ——

“Tiểu Tô, cậu không biết à? Sư phụ của cậu chính là công tử xuất thân từ thành phố A chính cống, còn bị chủ nghĩa tư bản ở phương Tây tiêm nhiễm vào đầu suốt mấy năm, không biết sau khi về nước đầu óc bị gì mà chạy đến thành phố hạng hai của chúng ta học cấp……”

Ngô Hoằng Bác đột ngột im bặt.

Một lát sau, cậu ta chậm nửa nhịp ghé vào ghế dựa, cả đầu đầy dấu chấm hỏi.

“Không phải, cậu vừa nói……‘cũng là’, từ ‘cũng’ này, ‘cũng’ là chỉ ai vậy?”

Tô Mạc Mạc: “…………”

Vừa nãy là do cô quá mức kinh ngạc nên mới không cẩn thận thốt ra những tâm tư phức tạp được cẩn thận giấu kín bấy lâu nay.

Đang lúc Tô Mạc Mạc không biết nói sao, người bên cạnh thong thả giải vây giúp cô ——

“Đừng nói nhảm, nhức đầu.”

“……”

Ngô Hoằng Bác ấm ức xoay về.

Quả nhiên, hai mươi phút sau, taxi dừng ở dưới lầu khách sạn.

Khách sạn này là khách sạn tư nhân tầm trung, kim chủ ở đây vô cùng hào phóng, trực tiếp bao một khúc ngay đoạn đường trung tâm thành phố A.

Tiến vào, bốn người Tô Mạc Mạc liền thấy được áp phích tuyên truyền của giải đấu LanF.

Hiển nhiên tiếp tân của khách sạn cũng luyện được năng lực nhìn mặt đoán ý.

Vừa chú ý đến vẻ ngoài của nhóm Tô Mạc Mạc, một người trong đó lộ ra nụ cười xáng lạn.

“Các vị là học sinh đến tham gia giả đấu LanF đúng không?”

“Ừ.”

Thương Ngạn lấy lại ba lô của Tô Mạc Mạc mà cô khăng khăng muốn tự đeo, nghe vậy không chút để ý ngẩng đầu đáp.

Hai nhân viên tiếp tân nữ trước quầy bị kinh diễm một đợt, vài giây từ khi nam sinh cách mấy mét đi đến quầy tiếp tân, cả đại sảnh đều vô cùng im ắng.

Cũng có thể là im lặng thả mấy trái tim màu hồng phấn.

——

Ngô Hoằng Bác thấy hai người phụ trách là phái nữ trước quầy sau khi hoàn hồn, tươi cươi trên mặt càng thêm tươi rói, cậu ta không khỏi liếc mắt với Loan Văn Trạch.

Hai người thấy được vẻ quả nhiên và bất đắc dĩ giống nhau trong mắt cả hai. “Mời đến đây đăng kí trường học của các vị, họ tên và cách thức liên lạc.”

Cô gái trước quầy nói khẽ.

Tô Mạc Mạc cau mày nghĩ.

Có thể là giọng không được tốt.

Sau khi đối chiếu thông tin, nhân viên trước quầy lưu luyến đưa hai tấm thẻ phòng cho Thương Ngạn.

“Mỗi nhóm dự thi chỉ có hai phòng?”

Thương Ngạn cầm thẻ trong tay, nhướng mày hỏi.

Chị phụ trách tiếp đãi đỏ mặt gật đầu, “Đúng là như vậy, đây là do ban tổ chức sắp xếp, dựa theo số người phân chia giường ngủ…… Nhưng thấy trong nhóm của ngài có nữ giới, nên tôi đã đổi một phòng trong đó thành phòng có gian trong cho ngài rồi ạ.”

Chị trước quầy nói xong, còn có chút ngượng ngùng liếc qua Thương Ngạn một cái.

“Vậy có phòng trống nào chưa đặt không?”

“Xin lỗi, đã phân đủ số rồi ạ.”

“……”

Thương Ngạn nhíu mày, lập tức xoay người nói: “Đem hành lý lên phòng trước đi.”

Lúc này bốn người mới rời đi.

Giọng nói dịu dàng của chị gái trước quầy truyền đến từ phía sau ——

“Quý khách đi thong thả.”

“…………”

Đến trước thang máy, Ngô Hoằng Bác không nín được nữa, phụt cười một tiếng.

Loan Văn Trạch bên cạnh cũng có chút buồn cười.

Tô Mạc Mạc chưa rõ mọi chuyện, tò mò mà nhìn Thương Ngạn, “Sao bọn họ lại cười?”

“……”

Thương Ngạn lãnh đạm nhìn lướt qua hai người.

Hiện tại Ngô Hoằng Bác đang hoàn toàn chìm đắm trong trò vua, không hề chú ý đến lưỡi dao sắ bén đen kề bên cổ mình.

Cậu ta ôm bụng cười nói: “Tiểu Tô, sư phụ cậu sống cũng không dễ gì, người ta quẹt thẻ, cậu ấy quẹt mặt —— cậu có nghe ra ý của chị gái lúc nãy không, bình thường là đưa hai phòng riêng, thật ra là nhìn mặt mũi của sư phụ cậu nên mới đổi một trong hai cái thành phòng có gian trong!”

Nói đoạn, Ngô Hoằng Bác không biết sống chết tiếp tục cợt nhả ——

“Aiz, Ngạn ca, mau cho chúng tôi xem đi, lần này chị gái tiếp tân thoạt nhìn tương đối hàm súc đó có để lại tờ giấy nhỏ ghi dãy số của chị ấy trong phòng cậu không thế?”

“Dãy số…… Tờ giấy nhỏ?”

Tô Mạc Mạc càng không hiểu.

Ngô Hoằng Bác đi ngang qua cô lộ ra nụ cười đầy thâm ý.

“Đúng vậy, lần trước chúng tôi đi thi đấu, này lão Loann, là lần trong tỉnh đó đúng không? Dù sao cũng là lần Ngạn ca đi lấy thẻ phòng, chị tiếp tân kia còn đưa cậu ấy tờ giấy nhỏ ghi dãy số và thời gian nữa.”

Tô Mạc Mạc: “Dãy số gì?”

“Chắc là số phòng, số điện thoại gì đó. Mắc cười nhất là Ngạn ca vừa cầm là quăng liền tờ giấy đó, kết quả là tối đó, chị tiếp tân kia còn đến phòng Ngạn ca a ha ha ha ha……”

Ngô Hoằng Bác hết sức vui vẻ, nước mắt cũng sắp chảy ra:

“Vì vậy, Tiểu Tô, thế giới rất lớn, đặc biệt là người đã thành niên như Ngạn ca, xã hội của bọn họ cực kì đen tối dơ bẩn, không phải là thứ mà mấy cô gái thuần khiết dính dáng đến. Nghe Ngô ca khuyên một câu, rời xa Ngạn ca, giữ mình trong sạch, dính bùn mà không……”

“Đinh”, cửa thang máy mở ra.

Ngô Hoằng Bác còn chưa kịp nói xong, đã bị Thương Ngạn đá vào thang máy.

“Im miệng.”

“…………”

Ngô Hoằng Bác thu được uy hiếp “tử vong”, đột nhiên phát hiện tối nay mình quá mức hưng phấn, ngay cả mối nguy ảnh hưởng đến mạng nhỏ cũng không để ý đến.

Trong thang máy yên tĩnh, Ngô Hoằng Bác run rẩy nhìn thoáng qua gương mặt nghiêng của Thương Ngạn.

Vẫn đường cong sắc bén lạnh lẽo nhưng dường như có thêm một tầng băng bao phủ.

——

Hiển nhiên là đã bị gợi lên ký ức gà bay chó sủa không quá đẹp đẽ kia.

Khát vọng sống của Ngô Hoằng Bác rất lớn, trước khi thang máy mở cửa ra lần nữa, cậu ta trịnh trọng giải thích mọi chuyện với Tô Mạc Mạc:

“Mà này Tiểu Tô, ý chí của cha Ngạn cực kì đáng nể, thật đấy, cậu ấy vô tội, phẩm chất cao quý và trong sạch, tối đó ngoại trừ bị làm phiền nên nghỉ ngơi không tốt, mang theo hai quầng thâm tham gia thi đấu thì cậu ấy không làm gì hết, thật đấy, tôi làm chứng thay cậu ấy!”

Tô Mạc Mạc đã không hiểu từ đầu, lúc này càng như lọt vào sương mù, hai mắt đều đã sắp thành nhang muỗi.

Cô chưa kịp hỏi lại Ngô Hoằng Bác, đã bị Thương Ngạn dẫn ra ngoài.

Hai thẻ phòng được đưa cho Thương Ngạn và Loan Văn Trạch.

“Hai người ở tầng 7. Lát nữa va li hành lí sẽ đến, tôi sẽ gọi người đem qua phòng hai người.”

Khi Loan Văn Trạch nhận thẻ phòng, cậu ta chần chờ nhìn Tô Mạc Mạc, nhưng không nói gì, quay đầu rời đi.

Ngô Hoằng Bác càng rối rắm.

Chờ khi thang máy dừng ở tầng 7, trước khi ra ngoài, Ngô Hoằng Bác đi đến cạnh Tô Mạc Mạc, nhanh chóng bỏ nhỏ một câu: “Tiểu Tô, buổi tối nhớ khóa cửa gian phòng kia đấy, nhớ đấy……”

Tô Mạc Mạc: “……?”

Thương Ngạn tai thính đã nghe thấy từ sớm, anh nhướng mày, cười như không cười ngó qua.

“Có phòng riêng mà còn chưa yên tâm?”

“…………”

Nhớ đến cảnh nhìn thấy ở toa xe, Ngô Hoằng Bác nhăn nhó mặt mày, thống khổ bước ra.

Nhìn cửa thang máy khép lại, Ngô Hoằng Bác lưu luyến không rời nhìn cô gái ngây thơ.

Trước lúc đóng cửa.

Thương Ngạn liếm hàm răng, khàn giọng cười.

“Hay là đổi đi, chúng tôi qua phòng hai người?”

Ngô Hoằng Bác: “………………”

Ngô Hoằng Bác: “Tối nay cậu phải cầm cự đấy Ngạn ca ưm ưm ưm ——”

Dư âm bị cửa thang máy ngăn cách.

Tô Mạc Mạc mông lung quay đầu.

“Cậu ấy nói gì vậy?”

Thương Ngạn rũ mắt, cười.

“Không biết.”