Anh Ấy Rất Điên

Chương 57: "... Anh không ngại bệnh của em thật sao?"




Tiếng chuông của tiết tự học cuối cùng vang lên, Thương Ngạn khoanh tay tựa vào cửa văn phòng tổ máy tính, vọng vềhướng cầu thang.

Trong phòng, Ngô Hoằng Bác đi đến trước bàn Loan Văn Trạch, nhỏ giọng nói thầm: “Tôi có cảm giác gần đây cha Ngạn có ý đồ xấu với Tiểu Tô.”

Loan Văn Trạch: “??”

Ngô Hoằng Bác: “Thật đó! Cậu nhìn đi, bây giờ Tiểu Tô đến muộn bao lâu chứ? Mới có vài phút đúng chứ, vậy mà cậu ấy đã không chờ được, chạy đến cửa chờ —— chẳng lẽ không giống bộ dáng động lòng thú sao?”

Loan Văn Trạch: “…………”

Loan Văn Trạch phức tạp ngó qua nam sinh cạnh cửa một cái.

Đúng lúc này.

Thương Ngạn đột nhiên quay người lại.

Ngô Hoằng Bác còn đang định tám chuyện thêm hai câu với Loan Văn Trạch giật bắn mình, đứng phắt dậy, sống lưng thẳng tắp ——

“Cha Ngạn, lúc nãy tôi chưa nói gì hết!”

“……”

Thương Ngạn liếc qua Ngô Hoằng Bác không đánh đã khai, hiện tại không có tâm trạng đùa với cậu ta.

Thương Ngạn lập tức đi đến bàn Loan Văn Trạch, cánh tay đặt lên tấm ngăn ô vuông, hơi khom người, ánh mắt tối đen.

“Văn Trạch, cậu xem diễn đàn và Tieba trường có chuyện gì không.”

“Vâng.”

Loan Văn Trạch vừa định mở web, đột nhiên nhớ đến gì đó, nhìn qua Ngô Hoằng Bác.

Ngô Hoằng Bác sửng sốt, hiểu ra ngay, lập tức lanh lẹ đi đến một góc.

——

Để phòng ngừa bọn họ dùng mánh lới, trước kia Thương Ngạn đã cắt đường dây mạng trong Tổ Huấn Luyện.

Không lâu sau, bên này đã kết nối được internet, Loan Văn Trạch dựa theo yêu cầu của Thương Ngạn, lướt hết các trang diễn đàn và Tieba trường.

Khi dừng lại, biểu cảm cậu ta nghiêm túc nói.

“Ngạn ca, đúng là đã xảy ra chuyện.”.

“……”

Ánh mắt Thương Ngạn hơi trầm xuống.

“Mẹ nó ——chuyện gì xảy ra??”

Ngô Hoằng Bác kinh ngạc, vội vàng ló đầu qua, bò qua trước máy tính của Loan Văn Trạch, xem hết toàn bộ giao diện Tieba.

Cậu ta hóa đá tại chỗ.

“Cái gì, là sao chứ…… Bài viết này nói Tiểu Tô của chúng ta có bệnh tim bẩm sinh?”

Ngô Hoằng Bác ngơ ngác nói xong, cố gắng cười gượng:

“Ha ha…… Mấy thứ này mà cũng dám bịa đặt, sao có thể bịa đặt…… Lão Loan, cậu lấy phần mềm phân loại trong ổ cứng của tôi quét nó đi —— đây là đồ P, chắc chắn là P*!”

*(P: Photoshop)

Loan Văn Trạch không đáp, cũng không động đậy.

Cậu ta đen mặt đọc bài viết đó.

Ngô Hoằng Bác đẩy cậu ta một cái, “Làm gì vậy, cậu cũng không tin phải không? Sao có thể chứ! Tiểu Tô của chúng ta —— ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, còn nghe lời như vậy—— sao cậu ấy có thể mắc căn bệnh này…… Vô lý!”

Chính Ngô Hoằng Bác cũng biết những lời mình vừa nói không hề có căn cứ hay đạo lý gì, nhưng bài viết này thình lình xuất hiện làm cậu ta không thể tiếp thu.

Ngô Hoằng Bác lẩm bẩm vài câu rồi đột ngột nghĩ đến một chuyện, nhanh chóng quay đầu nhìn Thương Ngạn.

“Ngạn ca, đây không phải sự thật phải không??”

Thương Ngạn rũ mắt, mặt không cảm xúc nhìn Ngô Hoằng Bác.

“Nếu đó là thật thì cậu sẽ làm gì?”

“Tôi……”

Ngô Hoằng Bác cứng họng

“Là thật.”

Thương Ngạn đánh tan chút ảo tưởng cuối cùng của cậu ta, cả cặp mắt lạnh lẽo và sắc mặt đều rất lạnh lẽo.

“Các cậu đừng làm gì cả.”

“Nhưng ——”

“Cũng đừng đồng tình.”

Thương Ngạn cũng nhìn Loan Văn Trạch, “Em ấy không muốn những thứ này, em ấy chỉ muốn giống như tất cả các bạn học bình thường khác, không cần nhận bất kì ánh mắt khác thường nào, cho dù là đồng tình —— nên em ấy mới không nói.”

“……”

Hai người trầm mặc hồi lâu.

Loan Văn Trạch liếc qua bài viết đó, không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngạn ca, có lẽ cậu đã sớm biết?”

“Ừ.”

“Bài đăng này…… Cậu cũng đoán được là nó sẽ xuất hiện sao?”

“…………”

Lần này, Thương Ngạn lại không đáp.

Anh chỉ nhướng mày, “Tra ra IP người đăng, phong tỏa thiết bị, phần còn lại để tôi xử lý.”

Nói đoạn, anh xoay người đi ra ngoài.

“Ngạn ca, cậu muốn đi đâu vậy!” Ngô Hoằng Bác lo lắng truy vấn.

“Tìm người.”

“Tìm Tiểu Tô? Nhưng cậu muốn đi đâu tìm cậu ấy?”

“Vậy tìm hết Tam trung, chắc chắn sẽ có.”

“……”

*

Tô Mạc Mạc rời khỏi khu dạy học, cô đeo ba lô, bước đi lang thang không có mục tiêu trong sân trường.

Lúc này đã hết tiết tự học buổi tối, bầu trời tháng mười hai dần tối đi, trên đường không nhìn thấy học sinh nào.

Dưới tán cây im ắng. Làn gió thổi qua.

Có chút lạnh.

Tô Mạc Mạc co chặt bả vai gầy gò, chần chờ bước chậm lại. Rời khỏi khu dạy học, dựa theo một thứ gần như là bản năng, chân cô tự động đi trên con đường hướng đến tòa lầu khoa học kỹ thuật.

Nhưng hiện tại, cô không muốn đi qua đó.

Văn Tố Tố rất vụng về, nhưng cô ta không nói sai…… Đúng là cô đang bất an.

Cô không biết, liệu rằng sau khi phát hiện mình mang bệnh, Thương Ngạn có giận cô giấu diếm, có thể dùng ánh mắt khác thường như những người khác nhìn cô hay không…… Không muốn đứng trước người cô nữa.

Trong lòng Tô Mạc Mạc thoáng qua rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ và quái gở, từng dòng đều làm sự bất an trong lòng cô ăng lên một bậc…… Cô không quan tâm ánh nhìn của những người như Văn Tố Tố, thậm chí cũng không để ý đến người khác……

Nhưng cô không thể không quan tâm đến Thương Ngạn.

Mặc dù không thể nói rõ nguyên nhân, song cô biết trong lòng mình đang nghĩ vậy.

Tô Mạc Mạc hoàn toàn dừng bước. Cô siết chặt móc khóa trên cặp sách, chuẩn bị xoay người về.

Tuy nhiên, chỉ vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy con đường phía trước có một nam sinh đang đứng đấy, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng, mày kiếm nhíu chặt, cặp mắt đen nhánh nhìn cô không chớp mắt.

“Thương, Thương Ngạn……”

Tô Mạc Mạc kinh ngạc, theo đó lại có chút xấu hổ cùng bất an.

Ánh mắt nam sinh hơi trầm xuống, tiến về phía trước.

Tô Mạc Mạc rùng mình trong lòng.

Có phải anh đang…… Tức giận.

Không để Tô Mạc Mạc nghĩ nên làm như thế nào, bàn tay đặt trong túi bị kéo ra, người nọ nắm chặt tay cô, bàn tay hơi lạnh bao bọc lấy tay cô, sau đó không nói một lời dắt cô về phía trước.

Tô Mạc Mạc ngây người.

Cô gái mông lung ngẩng đầu, nhìn nam sinh đứng cách mình một cánh tay ——

“Sư phụ?”

Thương Ngạn im lặng thật lâu mới buông mắt nhìn cô, “Vừa nãy em muốn tránh anh?”

“Không……”

Tô Mạc Mạc chột dạ dời mắt.

Bầu không khí quay về trầm mặc.

Mãi đến khi thấy sắp đến dưới tòa lầu khoa học kỹ thuật, Tô Mạc Mạc mới không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

“Sư phụ, anh nhìn thấy bài viết mới trên Tieba chưa?”

Thương Ngạn không dừng chân, không có vẻ bất ngờ khi cô hỏi ra vấn đề này.

"Anh thấy rồi.”

Trong lòng Tô Mạc Mạc lộp bộp một chút.

Dù đã nói tránh đi, nhưng khi nghe thấy Thương Ngạn chính miệng xác nhận, trong lòng cô vẫn trầm xuống.

Giây tiếp theo, cô gái bất ngờ nghe nam sinh đi trước nhàn nhạt nói:

“Chuyện của em, anh không cần người ngoài không có quan hệ gì nói cho.”

“……?”

Tô Mạc Mạc khó hiểu ngẩng đầu.

Thương Ngạn dắt cô vào tòa lầu khoa học kỹ thuật, sau đó mới quay đầu lại, rũ mắt nhìn cô gái.

“Anh đã sớm biết.”

“——!”

Tô Mạc Mạc hoảng hồn, đôi mắt xinh đẹp mở lớn.

“Anh biết khi nào……”

Thương Ngạn: “Để trừng phạt cho việc giấu diếm của anh, hiện tại đây là bí mật của anh, không nói cho em.” “……”

Tô Mạc Mạc còn đang khiếp sợ, cả đường đi như con rối gỗ bị giật dây, để mặc Thương Ngạn kéo lên lầu ba.

Thương Ngạn đứng trước cửa văn phòng tổ máy tính nhìn qua cô gái còn đang ngơ ngẩn.

“Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch cũng biết.”

Tô Mạc Mạc chưa kịp phản ứng lại đã bị Thương Ngạn kéo vào trong.

Bốn phía im ắng.

Xung quanh an tĩnh.

Sau vài giây tĩnh mịch, Thương Ngạn dựa vào cửa lên tiếng.

“Sao không nói gì?”

Tô Mạc Mạc há miệng, “Rất xin lỗi…… Lúc trước đã giấu diếm mọi người……”

“Tiểu Tô, cậu làm tôi đau lòng quá!” Ngô Hoằng Bác đột nhiên mở miệng, gương mặt suy sụp, “Tuy đã sớm biết là trong lòng cậu, địa vị của bọn này không thể nào so sánh được với Ngạn ca, nhưng cũng đâu ngờ rằng, khoảng cách giữa bọn tôi lại xa xôi như này!”

Tô Mạc Mạc: “……?”

Ngô Hoằng Bác: “Bí mật riêng tư như thế, bọn tôi có thể hiểu nếu cậu không nói ra, nhưng tại sao cậu lại nói cho Ngạn ca chứ? Cậu ấy trong lòng cậu lại quan trọng hơn nhiều so với bọn này ——”

Ngô Hoằng Bác diễn quá sâu, gần như muốn nhào thẳng lên.

Thương Ngạn tiến lên, đẩy cậu ta ngồi xuống ghế.

Anh vỗ Ngô Hoằng Bác vai.

“Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Ngô Hoằng Bác: “??”

Thương Ngạn: “Trong lòng nhóc con chỉ có tôi, không có cậu hay là các cậu. Những thứ không tồn tại thì không nên đem so —— hiểu chứ.”

Ngô Hoằng Bác: “………………”

Ngô Hoằng Bác còn đang khóc lóc kể lể, cửa văn phòng lại bị đẩy ra lần nữa, giáo viên phụ trách Hoàng Kỳ Thịnh tiến vào.

“Hả, có mặt đủ hết rồi ư?”

Hoàng Kỳ Thịnh kinh ngạc nhìn lướt qua bốn người trong phòng. “Đúng lúc, tôi đỡ phải thông báo cho từng em.”

Ngô Hoằng Bác vừa hỏi han xong, thu lại biểu cảm cợt nhả, vội vả đứng dậy chào hỏi ——

“Thầy Hoàng, chẳng lẽ lịch thi đấu LanF có đã rồi*?”

*(Bất đầu từ chương này, những phần liên quan đến máy tính và công nghệ thông tin sẽ tăng lên, mình không biết nhiều về lĩnh vực này nên phần lớn nội dung và kiến thức liên quan đều không hoàn toàn đúng với thực tế, những chú thích trong đây là do mình tìm trên Google, mình chỉ chú thích cơ bản, nếu muốn tìm hiểu thì các bạn có thể lên mạng tra, nếu có bạn nào biết về phần này, mình rất vui được nghe chỉ dẫn, cám ơn)

Hoàng Kỳ Thịnh: “Ừ, đã có lịch.”

Vừa nghe đến đây, Tô Mạc Mạc lập tức ngẩng đầu trông qua.

Giải đấu LanF chính là cuộc thi quốc tế cấp trung học về kỹ thuật máy tính ba năm một lần mà lần trước Liêu Lan Hinh đã đề cập đến, rất có trọng lượng trong giới.

Tô Mạc Mạc biết, gần đây cả tổ máy tính đều sứt đầu mẻ trán là để chuẩn bị cho trận đấu này.

Hoàng Kỳ Thịnh cũng không úp úp mở mở, lấy một phần văn kiện từ trong cặp công văn ra, đưa cho đám Ngô Hoằng Bác.

“Thứ tư tuần này xuất phát, bốn người các em nhớ phải nộp đơn xin nghỉ cho chủ nhiệm lớp.”

Tô Mạc Mạc đứng cạnh Thương Ngạn ngớ ra, ngẩng đầu, duỗi tay chỉ vào chóp mũi của mình.

“Em cũng phải đi?”

“……”

Hoàng Kỳ Thịnh sửng sốt, lập tức nhíu mày hỏi Thương Ngạn: “Em không thông báo cho em ấy?”

Khóe miệng Thương Ngạn khẽ cong lên, “Dạ, em sợ bạn ấy căng thẳng nên chưa nói. Để lát nữa em sẽ giải thích rõ với bạn ấy.”

Nói xong, Thương Ngạn đưa tờ lịch thi đấu trong tay cho Tô Mạc Mạc, sau đó dưới cặp mắt hoàn toàn ngây người của cô gái, anh không chút chột dạ xoay về.

Hoàng Kỳ Thịnh vẫn luôn rất yên tâm với tổ trưởng của mình, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều. Ông dặn dò thêm vài câu rồi vội vàng xách cặp công văn chạy lấy người.

Chỉ còn lại bốn người trong văn phòng, Tô Mạc Mạc không nhịn được hỏi.

“Tại sao em……” Cô đắn đo nhìn thoáng qua lịch thi đấu hiển nhiên đã được trình danh sách lên từ trước, “Tại sao em lại có trong danh sách?”

Ngô Hoằng Bác sờ ót, xấu hổ nói: “Không phải hai người khối 12 đã rời tổ à? Giải đấu LanF này là cuộc thi theo nhóm, tuy nói số lượng là từ 3 đến 5 người, nhưng chắc chắn nếu thiếu một người là sẽ mệt hơn một chút. Cho nên……”

Thương Ngạn nói tiếp, “Cho nên đăng kí cho em, em không muốn tham gia?”

Tô Mạc Mạc lắc đầu theo bản năng, sau đó mới chán nản nói: “Em chỉ sợ sẽ kéo chân sau của mọi người.”

“Sẽ không. Kết quả xấu nhất là em không giúp.” Thương Ngạn mở miệng, “Huống chi, một tháng qua, anh huấn luyện Python* cho em, chẳng lẽ là làm không công à?”

*(Python: Một loại ngôn ngữ lập trình)

Tô Mạc Mạc ngẩn ra, nhanh chóng bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra tháng này anh kêu em gác những việc khác qua một bên, chỉ học Python, là để chuẩn bị cho cuộc thi này?”

Thương Ngạn gật đầu, duỗi tay chỉ về Loan Văn Trạch và Ngô Hoằng Bác.

“C* và C++* đều là cơ bản, trừ hai cái này, Văn Trạch am hiểu nhất là Java*, sở trường của Ngô Hoằng Bác là Kotlin*, hai người bọn họ đối với Python* cơ bản là dốt đặc cán mai. Người vốn am hiểu Python nhất là hai người kia, lúc đón thời gian gấp rút, mỗi người bọn họ chuẩn bị sở trường của mình cũng đã rất khó khăn, nên chỉ có thể thay em vào.”

*(Đều là các loại ngôn ngữ lập trình)

Tô Mạc Mạc: “……”

Chần chờ hai giây, Tô Mạc Mạc tò mò hỏi: “Bọn họ ai cũng có sở trường riêng?”

“Ừ.”

“Vậy còn anh.”

“……”

Thương Ngạn nheo mắt, vài giây sau, anh trầm giọng cười, cúi người xuống.

“Nhóc con, em đang nghi ngờ năng lực của sư phụ ư?”

Không đợi Tô Mạc Mạc trả lời, cuối góc văn phòng truyền đến giọng nói oán niệm của Ngô Hoằng Bác ——

“Sự phụ của cậu là một tên biến thái, tất cả đều là sở trường của cậu ấy…… Ngay cả Kotlin mà tôi đã dành công sức và thời gian nhiều như thế, trình độ của cậu ấy rất nhanh đã đuổi kịp và vượt qua tôi.”

Loan Văn Trạch bình tĩnh giơ tay, “Tôi cũng đã bị đuổi kịp và vượt qua.”

Tô Mạc Mạc: “…………” Vậy một người vừa bị bắt nhập môn Python như cô, dù có chăm chỉ khổ luyện hơn một tháng, nhưng đoán chừng khoảng cách giữa cô và Thương Ngạn vẫn là một trời một vực……

Thương Ngạn nghe bọn họ nói xong, lười biếng thẳng người dậy, thuận tay cầm đồ trên bàn ném qua, đụng trúng Ngô Hoằng Bác khiến cậu ta “á” một tiếng.

Thương Ngạn tản mạn cười.

“Nếu cậu đem thời gian chơi game trước kia chuyển sang lập trình thì bây giờ cũng sẽ không lo về tương lai nhiều như vậy.”

Ngô Hoằng Bác bị đụng, trong lòng tràn đầy oán niệm.

“Ai có thể giống Ngạn ca cậu chứ, từ nhỏ tới lớn chỉ chơi với mấy thứ này mà không thấy chán, thanh tâm quả dục……”

Thương Ngạn hé môi, “Ai nói tôi thanh tâm quả dục?”

“Vốn là vậy không phải sao, ngoại trừ máy tính, Ngạn ca cậu còn có hứng thú với thứ gì chứ ——”

Ngô Hoằng Bác còn chưa nói xong, đã thấy Thương Ngạn cúi người, cánh tay thon dài đặt lên vai cô gái bên cạnh.

Gương mặt anh tuấn treo nụ cười như có như không.

——

“Đây không phải sao.”

Tô Mạc Mạc: “……?”

Lần đầu tiên tham gia thi đấu công nghệ thông tin, cô gái còn đang khẩn trương nhìn lịch thi đấu thơ thẩn hồi lâu, hoàn toàn không biết hai người kia vừa nói gì.

“………………”

Mặt Ngô Hoằng Bác xám như gan lợn.

Thương Ngạn ngữ khí bình tĩnh.

“Nếu không còn gì muốn nói nữa thì tôi mang nhóc con đi xử lý vấn đề riêng tư đây.”

Ngô Hoằng Bác run giọng nói: “Vấn đề, vấn đề riêng tư gì hả??”

“Nếu đã là riêng tư.”

Thương Ngạn vô tâm cười, dắt Tô Mạc Mạc còn đang mông lung vào gian trong, để lại một câu ——

“Vậy sao có thể nói cho cậu nghe?”

Ngô Hoằng Bác: “…………”

Ngô Hoằng Bác: “Mẹ nó lão Loan, cậu đừng ngăn cản tôi, tôi muốn đi cứu Tiểu Tô của chúng ta, không thể để cậu ấy lọt vào tay cầm thú ưm ưm ưm ưm ——”

“Rầm”.

Cửa phòng trong khép lại, cắt đứt tất cả tạp âm bên ngoài.

——

Hơn một tháng trước, Thương Ngạn cố ý kêu người tới, đổi cửa sổ giữa gian trong và gian ngoài thành hàng chuyên dụng.

Vì thế lúc này, bên tai Tô Mạc Mạc thanh tịnh đi.

…… Thanh tịnh đến mức làm cô hơi bất an.

Tô Mạc Mạc chậm chạp đặt tờ lịch thi đấu xuống, ngước đầu nhìn Thương Ngạn.

“Sư phụ?”

Thương Ngạn tựa vào cạnh bàn, ý cười trên mặt phai bớt, lông mi che đi con ngươi đen nhánh lười biếng buông xuống, không lên tiếng.

Nỗi bất an lên men trong không khí.

Tô Mạc Mạc nhìn khắp nơi, cầm lấy lịch thi đấu trong tay, “Em còn chưa hiểu vài chỗ viết trong đây ——”

Văn kiện bị Thương Ngạn lấy đi, đặt lên bàn.

Người nọ vọng xuống, hai mắt đen nhánh.

“Mấy vấn đề bên ngoài để sau rồi bàn, bây giờ giải quyết mâu thuẫn căn bản trước.”

Tô Mạc Mạc: “Mâu thuẫn căn bản…… Gì?”

Thương Ngạn im lặng nhìn cô.

Tô Mạc Mạc tự giác ngộ ra, cúi đầu.

“Em không nên trốn tránh sư phụ……”

“Ừ.”

Tô Mạc Mạc nghe ra ý tứ “tiếp tục” từ tiếng này, cô nín thở, rầu rĩ mềm giọng nói: “Em không nên dấu diếm sư phụ……”

“Còn gì nữa.”

“……” Tô Mạc Mạc nghẹn lời, chậm chạp ngẩng đầu, gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn đầy đau khổ, “Còn nữa sao……” Cô nhỏ giọng hỏi.

Thương Ngạn thở dài.

“Chuyện hôm nay, lúc trước khi cùng em đến Văn gia thì anh đã đoán trước rồi. Vốn dĩ anh có thể ngăn cản nhưng lại không làm, có biết tại sao không?”

“……”

Tô Mạc Mạc giật mình nhìn anh, lắc đầu.

“Bởi vì cuối cùng bọn họ cũng sẽ biết.”

Thương Ngạn trầm mắt, chăm chú nhìn cô gái.

“Cho dù không phải “bọn họ” này, cũng sẽ là “bọn họ” khác, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt với ngày này.”

“……” Tô Mạc Mạc đơ người.

“Em sợ, phải không?” Thương Ngạn nhíu mày. “Sợ bọn họ dùng ánh mắt khác thường nhìn em, sợ bọn họ cảm thấy em không bình thường?”

Tô Mạc Mạc cúi đầu trầm mặc thật lâu, chậm rãi gật đầu.

Thương Ngạn thở dài.

Anh khom người, giơ tay nâng cằm cô, làm cô ngẩng đầu.

“Em sợ, là vì em chưa từng dám nhìn thẳng vào căn bệnh của mình, chính em cũng cho rằng việc che dấu bệnh của mình là bình thường.”

Thương Ngạn dừng lại, hơi gằn giọng.

“Tô Mạc Mạc, trước khi em khát vọng người khác nhìn thẳng vào mình, em cần học cách nhìn thẳng vào chính mình —— em là người bình thường. Trên đời này nhiều người như vậy, mỗi người đều như một bức họa khác nhau, nhiều một nét bút bớt một nét bút thì đều là người đó —— em chính là em, nếu ngay cả em cũng coi khinh chính bản thân mình, vậy em khát vọng đạt được ai tôn trọng?”

“……”

Con ngươi cô gái co lại, trong chớp mắt này, cô mờ mịt nhìn nam sinh trước mặt, ánh mắt mất lực như người lữ hành cô độc mất đi phương hướng giữa nền tuyết mênh mông. Giữa làn tuyết tứ tung, trong trời đất chỉ có cô một mình lẻ loi.

Cô do dự thật lâu, mới giãy giụa bước ra một bước:

“Em là người…… Bình thường sao?”

“Đương nhiên.”

Ngữ điệu Thương Ngạn trầm ổn, trả lời cô không chút cẩu thả.

“Em cũng giống với chúng ta. Mỗi người đều sẽ được thích, mỗi người đều sẽ bị ghét, mỗi người đều bình thường —— em cũng bình thường.”

“……”

Giọng nam sinh trầm thấp tự nhiên, hệt như tia sáng đầu tiên phía sau tầng mây.

Cô gái đã lẻ loi cô đơn trong gió tuyết rất nhiều năm, cuối cùng cũng nghênh đón ánh mặt trời ấm áp đầu tiên.

Hốc mắt cô gái đỏ lên.

Cô cúi đầu, giọng nói dịu dàng hơi nghẹn ngào.

“Cảm ơn anh, Thương Ngạn……”

Nhìn cô gái đỏ hốc mắt, Thương Ngạn nhíu mày theo bản năng.

Nhưng anh không khuyên can.

Anh biết lúc này chỉ có thể để cô gái khóc ra. Cô đã chịu áp lực rất lâu rất lâu…… Từ khi anh còn chưa xuất hiện.

Thương Ngạn không tiếng động thở dài, có chút đau lòng cô, duỗi tay vuốt mấy sợi tóc dài rũ bên tai của cô gái.

“Cảm ơn anh cái gì.”

“Cảm ơn anh…… Anh nguyện ý ở cạnh em……”

Nước mắt cô gái chảy xuống, tiếng khụt khịt cũng rất mềm mại nhỏ nhẹ, giống chú nhím dựng gai nhọn của mình lên, nhưng phần thịt bên dưới lại rất mềm mại, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Thương Ngạn không nhịn được, duỗi tay ôm chú nhím này vào lòng, buộc chặt cánh tay.

Anh thà rằng đâm đau mình, cũng không muốn để cô co lại làm đau chính mình.

Thương Ngạn ôm chặt Tô Mạc Mạc, anh cầm lấy tay cô, éo cô thả lỏng ngón tay đang nắm chặt, nâng bàn tay bị siết đến có dấu để lại lên. Anh cúi đầu hôn nhẹ.

“Anh sẽ mãi ở cạnh em.”

Cô gái trong lòng buồn bã, nước mắt thấm ướt áo sơmi của anh.

“Anh…… Anh không ngại bệnh của em thật sao?”

“Anh không ngại.” Thương Ngạn than nhẹ, nói, “Anh chỉ sợ.”

“…… Sợ?”

Anh không để cô gái trong lòng ngẩng đầu, ôm cô chặt thêm, chống lên cái trán của cô.

“Ừ.”

Thương Ngạn rũ mắt, cười khổ.

“Trước khi gặp em…… Anh còn tưởng mình không sợ trời không sợ đất đấy.”