Anh Ấy Rất Điên

Chương 46: "Đừng khóc, được không."




Lúc Tô Mạc Mạc trở lại khu tự học, gương mặt nhỏ hơi nhăn lại, chân mày cũng khẽ nhíu, dáng vẻ ưu tư sầu não không thể giải quyết, trong lúc đi cũng không tập trung.

Do vậy, cô đã bỏ lỡ ánh mắt vô cùng phức tạp của Thương Ngạn nhìn cô khi cô quay về bàn.

“Có chuyện gì vậy?”

Thấy biểu cảm này của cô gái, Thương Ngạn cố nén cảm xúc táo bạo dưới đáy lòng, lên tiếng hỏi.

Tô Mạc Mạc nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

“Chủ nhiệm lớp gọi em và anh đến phòng đa chức năng của trường để dự họp —— là vì chuyện bình chọn người chủ trì cho ngày kỉ niệm thành lập trường cuối tháng này.”

Thương Ngạn rũ mắt.

“Ngay bây giờ?”

Tô Mạc Mạc chưa phát hiện sóng gió mãnh liệt che dấu trong lời của anh, chỉ chán nản gật đầu.

“Cũng không biết phải mất bao lâu.”

Nghĩ vậy, cô nhìn Thương Ngạn.

“Kết quả môn văn của anh không thể bị kéo xuống nữa, vậy nên nếu kết thúc sớm, chúng ta quay lại đây tự học đi?” Tô Mạc Mạc cúi đầu chồng quyển vở ghi chép lên cuốn sách giáo khoa, đặt qua góc bàn, “Mấy thứ này để lại đây vậy, chắc hẳn không mất nhiều thời gian lắm……”

“……”

Thương Ngạn trầm mặc vài giây, đứng dậy, khóe miệng hé ra.

“Được.”

Cặp mắt anh đảo qua người Tô Mạc Mạc rồi nhìn về phía trước.

Biểu cảm Tô Mạc Mạc không khỏi cứng đờ.

Qua hai giây, cô hồi thần lại, khó hiểu nhìn bóng dáng thon dài đang chậm rãi đi về phía ngoài.

…… Thật kì lạ.

Lúc nãy bị anh nhìn thoáng qua, tại sao lại đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo nhỉ?

Tô Mạc Mạc không nghĩ quá nhiều về vấn đề này, mơ hồ đi theo.

……

Phòng đa chức năng của Tam trung cũng là lễ đường nhỏ của trường, một sân khấu cộng với 500 cái ghế dựa, phân bố theo kiểu bậc thang từ ngoài cửa vào xuống bên dưới.

Khi Tô Mạc Mạc và Thương Ngạn đến nơi, những người khác cũng đã có mặt gần đầy đủ.

Danh sách đề cửa lần này được tuyển từ lớp 11 và 12. Mặc dù trên danh nghĩa nói rằng “một nam một nữ của một lớp”, nhưng thực tế chỉ là học sinh của các lớp chọn ở hai khối mà thôi.

Nên lúc này, số lượng người được đề cử trùng hợp vừa đúng 20 người.

Đã ít người như thế, vậy mà còn gặp khuôn mặt quen thuộc ——

“Tô Mạc Mạc.”

Một giọng nam trong trẻo vang lên, ngay lập tức dẫn gần một nửa ánh mắt trong phòng đa chức năng về hướng cửa ra vào.

Tô Mạc Mạc đang cúi đầu, thận trọng bước xuống cầu thang với độ dốc rất thấp, nghe vậy thì ngước mắt lên theo bản năng.

Giữa hàng của khối 12, nam sinh vừa lên tiếng đứng lên, nụ cười chói mắt như ánh mặt trời tiến đến.

Nụ cười của người đó xán lạn đến mức gần như lóa mắt, hàm răng trắng như tuyết.

…… Một người vô cùng có sức hút.

Tô Mạc Mạc ngây người hai giây, nghĩ thầm.

Chờ khi cô lấy lại tinh thần, người đó đã dừng ở bậc thang bên dưới cách cô vài bậc.

Độ dốc của bậc thang vốn khá bằng phẳng, chiều cao của hai người lại chênh lệch, nên tuy đứng thấp hơn cô vài bậc thang, thoạt nhìn người đó vẫn cao hơn Tô Mạc Mạc một chút.

Hai người nhìn thẳng vào nhau, nụ cười của nam sinh càng thêm đẹp mắt.

“Anh đã đoán là em sẽ đến đây.”

Tô Mạc Mạc chần chờ vài giây, mới nhẹ giọng chào hỏi:

“Chào học trưởng Chử.”

Chử Minh cười xua tay. “Đừng khách sáo với anh như thế, anb không lớn hơn em nhiều lắm, cùng lắm là mấy tháng thôi, đúng chứ?”

Không để Tô Mạc Mạc nghĩ ra lời đáp, Chử Minh săn sóc dời cậu chuyện, ánh mắt dời xuống mắt cá chân của cô, “Chân thế nào rồi, đã khỏi hẳn chưa?”

“Vâng,” Tô Mạc Mạc đáp theo, “Không sao hết.”

Chử Minh: “Vậy là tốt rồi. Nếu còn có vấn đề gì, em đừng xấu hổ, nhất định phải tới tìm anh —— dù sao cũng là đội viên của anh làm em bị thương, phải nên phụ trách tới cùng.”

“Cảm ơn học……”

Tô Mạc Mạc còn chưa dứt lời, nam sinh đằng sau đã nhịn một đường cuối cùng đã không chịu nổi nữa.

Anh rút bàn tay phải cắm trong túi quần ra, dáng vẻ tản mạn bước xuống hai bậc, dừng bên người cô gái.

Đặt cánh tay lên vai cô.

Thương Ngạn cong nửa người, giọng nói trầm thấp, “Nhóc con, coi sư phụ là người chết sao?”

“……”

Tô Mạc Mạc ngớ người xoay qua nhìn Thương Ngạn.

Vẻ mặt chây lười của Thương Ngạn lộ ra mũi nhọn sắc bọn, nhưng bị anh đè xuống rất nhanh.

Anh dời cặp mắt đặt trên người Chử Minh đi, híp mắt, cúi đầu nhìn cô gái ngây thơ trước mặt ——

“Sư phụ không thích cậu ta, em phải làm gì đây, hả?”

Ngữ điệu của Thương Ngạn bằng phẳng, cũng không cố tình nói nhỏ.

Vào giờ phút này, trong lễ đường nhỏ an tĩnh vậy, không cần nói Chử Minh đang đứng gần Tô Mạc Mạc —— hai đám người tai thính cách đó không xa đều nghe thấy lời nói thẳng thắn này.

Trong nháy mắt, rất nhiều cặp mắt nhiều chuyện hưng phấn nhìn qua đây.

——

Đã nghe nói Thương Ngạn và Chử Minh bất hòa từ lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên bọn họ ngồi ngay tại hiện trường hóng chuyện đấy.

Tô Mạc Mạc, người đứng mũi chịu sào, sau khi ngẩn ra vài giây mới bất đắc dĩ nhíu mày.

Giữa hai đầu lông mày dường như nở rộ một bông hoa.

“Sư phụ, sao anh trẻ con như vậy……” Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thương Ngạn nhướng mày.

“Anh trẻ con?”

Cô gái thành thật gật đầu, ánh mắt lên án nhìn anh.

Thương Ngạn chưa kịp nói gì, cánh cửa gỗ to nặng của phòng đa chức năng đã bị đầy ra.

Một bóng người đi đến.

“Này, Thư hoa hậu giảng đường tới.”

“Có trò hay để nhìn……”

Hàng phía trước có hai tiếng cười nhẹ xem náo nhiệt mơ hồ.

Tô Mạc Mạc càng nhíu chặt mày.

Cô ngẩng đầu, nhìn theo bậc thang cao dần lên phía sau, cuối cùng mới nhìn thấy Thư Vi.

Không biết Thư Vi bị làm sao, từ lúc thấy Thương Ngạn, cô ta vẫn không nhúc nhích đứng hình tại chỗ.

Tô Mạc Mạc cảm thấy kì lạ trong lòng, nhưng hành động lại không hề suy nghĩ ——

Cô duỗi tay túm lấy nam sinh bân cạnh.

“Sư phụ, chúng ta đi xuống đi.”

Nói xong, không cho Thương Ngạn có cơ hội tự hỏi hay từ chối, cô nắm lấy góc áo sơ mi của anh, vòng qua Chử Minh trước mặt, vội vàng đi xuống dưới.

Đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng của Thương Ngạn, sau khi hơi giật mình thì không khỏi nổi lên chút ý cười nghiền ngẫm.

Anh mặc kệ cô gái khẩn trương nắm lấy góc áo của mình, dung túng mặc cô dắt mình đi xuống.

Lúc đi ngang qua Chử Minh, Thương Ngạn nhếch khóe miệng ——

Anh hừ một tiếng cực nhẹ.

“Tôi.”

Sau đó nhìn thẳng, tiến về phía trước.

“……”

Tươi cười trên mặt Chử Minh trầm xuống.

Chờ khi 20 học sinh đại diện của khối 11 và 12 đến đông đủ, giáo viên phụ trách đi lên bục, giới thiệu sơ qua quy tắc ——

“Chúng ta đơn giản hóa tất cả nhé.”

“Quy tắc bỏ phiếu rất đơn giản. Đầu tiên, tôi sẽ cho mỗi người các em một phút —— đứng tại chỗ tôi đang đứng bây giờ, hướng mặt xuống mọi người, bất kể là tự giới thiệu hay làm gì khác, các em muốn kể chuyện cười cũng được. Sau đó, tất cả nam sinh và nữ sinh chia nhau ra thành hai tổ, bầu chọn cho nhau, mỗi người chỉ có một quyền bầu chọn, tức là mỗi người chỉ có thể chọn một người. Cuối cùng, người có lượt bầu chọn cao nhất của mỗi tổ sẽ là học sinh đại diện được chọn cuối cùng*.”

*(Đoạn này tui chém)

Giáo viên nói xong và vỗ tay một tiếng.

“Để cho công bằng, không ảnh hưởng đến nhau —— nào, nam sinh qua chỗ ngồi bên tay trái của tôi, nữ sinh qua ngồi bên tay phải của tôi —— không ai được phép bước qua khu vực ở giữa này.”

Có nam sinh lẩm bẩm vài tiếng.

“Không phải chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi sao*, cần gì phải phiền phức như thế.”

*(Ở đây có thể hiểu là đến cho có mặt, làm cho có)

Giáo viên phụ trách đứng trên đài nhíu mày trông qua.

“Ai đang nói chuyện, đứng ra ngoài cho tôi. —— em có ý gì, nghi ngờ cách chọn của trường không công bằng? Vậy em qua đây, lại đây, em đứng vào chỗ tôi, đưa ra một quy tắc công bằng cho tôi xem xem!”

Thấy giáo viên phụ trách đó nổi giận, nam sinh vừa nói cố kỵ liếc nhìn bóng dáng cao lớn đằng trước, ngay sau đó mới ngượng ngùng cười.

“Không phải mà thầy, em không nghi ngờ quy tắc không công bằng, quy tắc này thật sự rất công bằng…… Ý em là, thật ra trong lòng mọi người đều đã có người được chọn, thừa nhận sự chênh lệch này chắc cũng không phải chuyện xấu đâu ạ?”

“……”

Nghe thấy học sinh này chịu thua trước, lúc này thái độ của giáo viên phụ trách trên bục mới hòa hoãn bớt.

Ông vẫn hơi không vui lườm nam sinh kia ——

“Nói đã sớm có người được chọn là sao, ngay cả dũng khí cạnh tranh mà em cũng không có sao?”

Nam sinh ấy rụt đầu, tươi cười xấu hổ, cơn gió nhỏ này cuối cùng mới bay đi. Một phút diễn thuyết bắt đầu từ nhóm nữ sinh.

Nhưng thật ra suy nghĩ của mọi người cũng không khác gì lắm so với nam sinh vừa nói —— có Thương Ngạn ở đây, nam sinh cuối cùng được chọn dĩ nhiên là anh, cũng vì vậy, nữ sinh có số phiếu nhiều nhất đương nhiên cũng là người anh chọn.

Có vài người vì sự xuất hiện của Thương Ngạn mà xử sự rất bất ngờ, nhưng cũng bị sự tồn tại của Tô Mạc Mạc và Thư Vi áp xuống hoàn toàn.

Mở màn của nhóm nữ sinh kết thúc bình đạm, bên phía nam sinh cũng tương tự.

Giáo viên phụ trách ở bên này nhíu mày, nhưng cũng không có cách nói gì.

Mỗi người được phát một tờ giấy, bắt đầu bỏ phiếu.

Thương Ngạn nghiêng người, nhìn về phía nhóm nữ sinh.

Trùng hợp là lúc này, cô gái nhỏ nhắn ngồi ở hàng đầu cũng suy tư gì đó nhìn anh.

——

Khi ánh mắt va chạm nhau, cô gái hoảng sợ, lập tức xoay đầu đi.

Thương Ngạn mỉm cười thu mắt.

…… Cùng với cô ghi danh vào lịch sử của trường ở lễ kỉ niệm lần này, có vẻ cũng không có gì không tốt.

Nghĩ vậy, anh nhanh chóng đánh dấu chéo bên cạnh tên của Tô Mạc Mạc.

Anh xem xét tờ phiếu bầu tường tận ba giây.

Thương Ngạn khẽ nheo mắt.

Nhẫn nhịn.

Anh mới có thể không mang theo tư tâm của mình, đổi dấu chéo kia thành một thứ khác.

Nam sinh kế bên và đằng sau đã chờ anh đặt bút xuống một lúc thật lâu, lúc này mới nhìn thấy, cả đám trao đổi ánh mắt một đợt rồi sôi nổi đặt bút theo.

Giáo viên phụ trách thu giấy của nam sinh ở đây trước, cau mày vẫy tay.

“Chờ lát nữa kiểm phiếu, các em nghỉ trước đi. Nhưng đừng rời khỏi đại sảnh, một lát sau sẽ công bố kết quả.”

Đám nam sinh oán giận hô, đứng dậy đi đến toilet của phòng đa chức năng.

Thương Ngạn ngồi tại chỗ một lát, bên phía nữ sinh còn chưa thu xong.

Anh cũng đứng dậy đi đến toilet.

Vừa đi đến cửa, anh liền nghe thấy bên trong phòng toilet cách âm không tốt kia truyền ra tiếng cười của hai nam sinh khối 12 ——

“Cậu điền ai?”

“Tô Mạc Mạc đó, còn cậu?”

“Tôi cũng vậy.”

“Ha ha, biết ngay mà, không phải lúc trước còn nói Thư Vi là bạn gái lí tưởng của cậu sao?”

“Đó là chuyện của lớp 11 rồi, bạn gái lí tưởng gì đó, ngắm suốt ba năm cũng phải chán —— học muội nhỏ bé vừa chuyển vào khối 11 thật tốt, nhìn sạch sẽ, còn xinh đẹp thanh thuần —— lần đầu tiên gặp em ấy trong trường, tôi còn nghĩ cô bé xinh đẹp như vậy, tiếc là cả ngày ăn mặc kiểu quần áo kỳ cục đó, ngực eo chân gì đều bị che kín không nhìn thấy gì, tiếc thật!”

“Đúng vậy ha?”

“Chứ còn gì nữa, không phải lần này là trời trao cơ hội tốt sao? Trước khi tới đây tôi còn nói với đám trong lớp —— làm thế nào cũng phải nhìn thấy được dáng người của học muội nhỏ trước khi tốt nghiệp cấp ba. Ta nói chứ, khuôn mặt đẹp như vậy, cái eo cặp chân kia chắc chắn có thể chơi một năm, đến lúc đó chụp ảnh lưu lại ——”

Người đó không thể nói hết.

——

Đằng sau đột ngột bị đánh úp một cú đau điếng, đá cậu ta thẳng vào bồn tiểu trong toilet.

Sọ não đập vào bức tường cứng rắn.

Một tiếng “cốp” thật lớn.

Nam sinh bên cạnh lấy lại tinh thần, đối diện với cặp mắt âm trầm hung ác của Thương Ngạn trong gương, sợ tới mức xém chút nữa đã quỳ chung vào bồn tiểu.

Lúc này, xa xa bên ngoài truyền đến giọng của giáo viên phụ trách được khuếch đại thông qua microphone ——

“Sau đây là kết quả bỏ phiếu.”

“……”

Thương Ngạn âm ngoan nhìn hai người đó rồi xoay người bước ra ngoài.

Nhưng vẫn không thể ngăn cản kịp.

Thương Ngạn đang chạy về phòng đa chức năng thì nghe thấy âm cuối của giáo viên vọng xuống ——

“Đại diện nam sinh, Thương Ngạn, 19 phiếu thông qua.”

“Đại diện nữ sinh, Tô Mạc Mạc, 17 phiếu thông qua.”

“Được, lần này kết quả đã định, tôi sẽ trình kết quả lên ban giám hiệu, nếu mọi người không còn gì nữa, vậy ——”

“Khoan đã.”

Thương Ngạn đứng ven sân khấu, tay nắm chặt thành quyền, trầm giọng ngắt lời của giáo viên phụ trách.

Giáo viên phụ trách nhướng mày, cực kì không vui liếc mắt qua.

Thấy rõ đó là Thương Ngạn, ông không khỏi sửng sốt.

Cảm xúc trên mặt cũng lập tức hòa hoãn, “Bạn học Thương Ngạn, có chuyện gì sao?”

Thương Ngạn trầm mắt.

Vài giây sau, anh cong khóe môi, lộ ra nụ cười lười biếng lưu manh.

Nhưng ý cười kia lại chưa đạt đến đáy mắt.

“Em xin…… Bầu lại một lần nữa.”

Giáo viên phụ trạch sửng sốt.

“Tại sao lại muốn bầu lại?”

Cặp mắt Thương Ngạn lạnh lùng, cười đáp.

“Lúc nãy em có hơi hành động theo cảm tình, giờ thanh tỉnh lại thì thấy hối hận.”

Lời nói ra bằng giọng điệu không đứng đắn, làm hai nhòm học sinh đều sững sờ.

Đặc biệt là tưởng tượng đến kết quả bầu chọn vừa nêu, ánh mắt mọi người nhìn về ba người Tô Mạc Mạc, Thư Vi và Thương Ngạn càng thêm kì lạ. Giáo viên phụ trách ngây ra.

“Em vừa bầu cho……?”

“……”

Ý cười trên mặt Thương Ngạn nhạt đi hai phân.

Một giây sau, anh rũ mắt.

“Tô Mạc Mạc.”

“——”

Giữa nhóm nữ sinh, bóng dáng cô gái hơi cứng lại.

Giáo viên phụ trách càng khó hiểu, “Vậy em, vậy em đang chuẩn bị sửa phiếu lại sao?”

“…… Dạ.”

“Bầu ai?”

“……”

Thương Ngạn nhìn qua.

Cô gái ngồi ở hàng đầu tiên đang cúi đầu, hai tay xếp lại đặt trên đầu gối, không thấy rõ biểu cảm.

Ngồi sau cô, cặp mắt Thư Vi lạnh run vọng qua đây.

Đằng sau hai nhóm, có người thấp giọng cười vang.

“Đây là chuẩn bị mượn cơ hội ‘hợp lại’ sao?”

“Chứ sao nữa, chắc chắn là tỉ lệ chiến thắng của bạn gái cũ cao hơn một chút……”

Dưới những tiếng nghị luận nhỏ vụn đó, sắc mặt Thương Ngạn càng trầm xuống.

Đến khi có một giọng nói khẽ vang lên:

“Tại sao lại muốn sửa phiếu bầu chứ.”

Một người chợt im bặt, sôi nổi nhìn qua.

Đồng tử Thương Ngạn co nhẹ.

Tại tiêu điểm trong mắt của anh, cuối cùng cô gái cũng ngẩng đầu.

Ngũ quan diễm lệ xinh đẹp và tinh xảo, ánh mắt cũng trong suốt thuần tịnh. Giọng cô rất bình tĩnh, nhưng lại có chút cố chấp.

Cô lặp lại.

“Tại sao…… Muốn sửa phiếu bầu?”

Ánh mắt Thương Ngạn trầm xuống.

Nhớ đến những lời khó nghe vừa rồi, gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên.

Qua một hồi trầm mặc, anh mới dời mắt, giọng nói hơi khàn.

“Dáng em quá thấp, không phù hợp.”

Cả người Tô Mạc Mạc cứng lại.

……

【 Kết quả kiểm tra, chiều cao, còn có máy tính, tuy rằng chúng ta kém xa nhau, nhưng em có nỗ lực muốn đuổi theo anh…… Anh đừng cười nhạo em……】

【 Đây là em nói, em đừng hối hận. 】

……

Kẻ lừa đảo.

Cuối cùng cô gái cũng không thể nhịn xuống ấm ức nảy lên nơi đầu quả tim, hốc mắt cô đỏ ửng, chậm rãi đứng dậy.

“…… Em bỏ quyền.”

Nói xong, cô xoay người, không thèm quay đầu đi đến cửa ra vào.

Mới đi được hai bước, cô đã không nhịn được, chật vật chạy đi.

“……!”

Thương Ngạn hít sâu một hơi.

Chờ khi bóng dáng cô gái biến mất ở phòng đa chức năng, tất cả những cảm xúc bạo nộ dưới đáy lòng mới trào ra ——

“Rầm” một tiếng, bàn trống bên dưới sân khấu bị anh đá văng.

Hai nhóm học sinh hoảng sợ nhìn anh.

Cặp mắt Thương Ngạn âm trầm ngoan lệ, nhìn chòng chọc hướng của hai nam sinh kia ——

“Hai tên rác rưởi trong toilet, tôi nhớ kỹ. Ai còn dám nói như vậy sau lưng Tô Mạc Mạc……”

Đáy mắt Thương Ngạn hằn lên tơ máu, gương mặt anh tuần giờ phút này cực kì dữ tợn.

“Kêu nó lấy mạng thế chấp.”

Trong lúc mọi người còn kinh ngạc hốt hoảng, Thương Ngạn để lại một câu “bỏ quyền”, xoay người đi đến cửa sau.

Giáo viên phụ trách phản ứng lại trước, nhớ tới tiếng “cốp” mơ hồ vừa nghe thấy ban nãy, không khỏi nhíu mày, nói với mấy nam sinh ——

“Đi vào xem, toilet bị gì vậy?”

“…………”

Thương Ngạn đuổi kịp Tô Mạc Mạc trong thư viện.

Khu tự học ở lầu hai, anh chạy nhanh lên đó, thấy được cô gái đỏ hốc mắt, ôm mấy quyển sách ngữ văn trên bàn, chuẩn bị quay về.

Thương Ngạn đi nhanh qua.

Tới trước mặt, cô không thèm nhìn anh, cúi đầu định đi vòng qua.

Mặt mày Thương Ngạn trầm xuống, duỗi tay cầm cánh tay cô

Gầy đến mức như có thể bẻ gãy.

Anh quyết tâm, không để Tô Mạc Mạc lên tiếng hay giãy giạu, kéo cô đi đến một khu khác.

“Thương Ngạn ——”

Tô Mạc Mạc muốn tránh ra, nhưng tay của người nọ hệt như vòng sắt, không hề nhúc nhích giam cầm cổ tay cô.

Kẻ không thể lay động lại cậy mạnh đó kéo cô vào một góc nằm ngoài phạm vị theo dõi của người khác.

Giữa hai kệ sách cao ngất.

“Bịch”.

Một tiếng trầm vang.

Tô Mạc Mạc bị nam sinh trước người kéo tay ấn vào tường.

Trong góc có cái bàn thấp, hình như bị bỏ đi từ khu tự học nên mới vứt qua đây.

Tô Mạc Mạc còn muốn giãy giụa, nhưng bị người đó ôm eo, đặt cô lên mặt bàn.

Thương Ngạn trầm mắt cúi người.

Bốn mắt đối diện.

Cô gái đỏ mắt ngồi trên mặt bàn.

Cô đá chân theo bản năng.

——

Chân cách mặt đất…… Rất xa.

Tô Mạc Mạc: “……”

Nhớ đến câu “dáng em quá thấp” vừa rồi ở phòng đa chức năng, dòng nước trong hốc mắt cô lăn một vòng rồi nhỏ xuống.

Ánh mắt vừa ấm ức vừa vô hại trừng anh.

Thương Ngạn hít hà một hơi.

Ngực đau đến mức như bị người cầm dao đâm vào ngực.

Anh hung dữ trầm mặt, duỗi tay ôm cô gái vào lòng ——

“Không cho khóc.”

Tô Mạc Mạc ấm ức đến mức ngực nghẹn như muốn lên men, khó chịu dùng miệng để hô hấp, nhẫn nhịn đến sấp bùng nổ

Người này còn dữ với cô như vậy.

Cô không hề nghĩ ngợi, cách một lớp áo trên người nam sinh, cắn mạnh xuống.

Thương Ngạn nhíu mày.

Xương quai xanh đau đớn.

…… Hàm răng còn rất bén.

Thương Ngạn không trốn, để mặc cô cắn mình.

Một lát sau, anh chỉ vươn tay nhẹ nhàng sờ ót cô gái, thỏa hiệp, thấp giọng than.

“Đừng khóc, được không.”