Anh Ấy Rất Điên

Chương 16: Đừng dán gần quá




Vài giây sau, Lệ Triết mới lấy lại tinh thần, biểu tình vặn vẹo: “Cô ấy không phải là…………”

Không để cậu ta nói tiếp, Thương Ngạn đã ôm cô gái lạnh run đi ra khỏi suối phun trong hồ.

Vừa nhấc một bước, nước trên ống quần đã nhỏ giọt xuống đất.

Quanh thân tĩnh mịch.

Không ai dám mở miệng vào lúc này.

——

Nam sinh bế ngang nữ sinh đứng đó, mắt như hàn đầm, nhìn xung quanh làm những người đứng dưới mặt trời ban trưa cảm thấy cả người lạnh ngắt.

Một lý do khác đó là, gương mặt cô gái đang được Thương Ngạn ôm trong ngực kia.

Tinh xảo, diễm lệ, không thể bắt bẻ.

Không như dự đoán của mọi người, hoặc là đao sẹo, hoặc là hủy dung, hoặc là bớt……

Không có tì vết.

Nhóm học sinh liếc mắt nhìn qua, đại não trống rỗng.

Trừ bỏ kinh diễm thì không còn gì nữa.

Hồi thần lại, tiếng nghị luận đã không màng áp lực xung quanh tuôn ra.

“Mẹ nó ——”

“…… Lúc trước ai nói cậu ấy là quái vật xấu xí??”

“Mù mù.”

“Nếu cậu ấy bị coi là xấu, vậy toàn trường không có nữ sinh nào nhìn được.”

“Biết trước đã đi vào vớt cậu ấy—— mặt cũng quá đẹp rồi!”

“…… Đoạt người từ Ngạn ca, người anh em, cậu rất có sáng tạo?”

“Chậc.”

“……”

Dư âm truyền đến, ánh mắt Thương Ngạn càng lạnh hơn.

Anh nghiêng người, chân sau dẫm lên bờ, làm trò trước mặt đám học sinh, cô gái trong lòng được anh ôm eo cùng ngồi xuống thềm đá.

Tô Mạc Mạc đang được ôm lên theo ý thức nắm chặt lấy áo sơ mi trên người anh, lúc này bỗng cảm thấy nguồn nhiệt xung quanh bỗng nhiên rời xa, không khỏi ngẩng mặt lên nhìn anh.

“Sư…… Sư phụ?”

Âm cuối mềm nhẹ xen lẫn run rẩy bất lực cùng tiếng khóc nức nở đang bị nỗ lực đè nén.

Ánh mắt Thương Ngạn trở nên sâu lắng.

Trong chớp mắt, đáy lòng anh xẹt qua một tâm tư hắc ám không muốn để người khác biết.

Cuối cùng chỉ nén thành màu sắc tối đen.

Nam sinh nghiêng mắt, nhìn Tề Văn Duyệt còn dại ra bên cạnh.

“Đưa áo khoác cho tôi.”

“Hả?…… À à, được.”

Lúc này Tề Văn Duyệt mới hoàn hồn, vội vàng đưa áo khoác cầm trong tay lúc nãy Thương Ngạn ném qua.

Thương Ngạn nhận bằng một tay.

Người anh cứng đờ, hơi rũ mắt, ánh mắt thâm sâu nhìn cô gái bất an muốn động đậy trên đùi mình.

“Ngồi yên.”

“……”

Giọng nói khàn đặc, hù Tô Mạc Mạc ngồi yên đó.

Cánh tay đỡ lấy vai cô gái vì vậy lui lại, xách áo khoác lên, khoác bên ngoài áo hoodie ướt đẫm.

Lòng bàn tay nam sinh ấm áp, khi kéo cổ áo lại, lơ đãng sượt qua xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp của cô gái, làm Tô Mạc Mạc giương mắt nhìn anh.

Đâm thẳng vào đôi con ngươi đen như mực.

Tối đến mức như muốn hút cô vào sâu trong đó.

Tô Mạc Mạc dại ra vài giây.

Sau đó cô chậm rãi run lên theo bản năng, lưỡng lự nghiêng đầu đi.

…… Cô không hiểu ánh mắt đó của Thương Ngạn.

Nhưng trực giác nói cho cô, không thể tìm tòi nghiên cứu, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.

Thương Ngạn rũ mắt ở đó thật lâu.

Khuôn mặt lạnh lẽo không còn nụ cười thường ngày nữa, giây lát sau, anh đổi ý, giơ tay kéo áo khoác đã được khoác ổn thỏa ra về phái trước.

“Xoát ——”

Trước mắt Tô Mạc Mạc đột nhiên tối đen.

“……”

Đầu nhỏ bị áo khoác đắp mờ mịt nâng lên, chần chờ xoay xoay, có lẽ cũng không hiểu vì sao đột nhiên bị che kín mít như vầy.

Quan sát toàn quá trình ——

Lệ Triết: “?????”

Học sinh khác: “…………”

Thương Ngạn không do dự nữa, ôm lấy nhóc con trên đùi đã được sửa lại thật tốt vào lòng, bế người lên, đi ra khỏi vòng vây.

Lệ Triết phải vội vàng đuổi theo tiểu mỹ nhân mình âu yếm, tiếc rằng mới đi hai bước, đã bị giọng nói rét run của Thương Ngạn cố định ở đó.

“Dẫn bọn họ đến phòng giáo vụ.”

Lệ Triết sửng sốt.

Ngay sau đó phản ứng lại, cậu ta không có ý tốt nhìn về đám người Kiều Hân Nghệ đang ngây ra bên cạnh.

Đám Kiều Hân Nghệ hồi thần, hoảng loạn nhìn nhau, đồng loạt lùi lại.

Lệ Triết cười lạnh, “Làm gì bây giờ mới nhớ ra phải chạy?”

Cậu ta đè thấp giọng, “Trốn được mùng một, không trốn được mùng mười lăm…… Ngạn ca chỉ kêu các người đến phòng giáo vụ đã nhẹ lắm rồi. Hay các người muốn thảm hơn cả vết xe đổ trước kia?”

“……”

Nhớ đến ngọn nguồn của biệt danh không ai dám gọi của Thương Ngạn, sắc mặt bọn họ xanh mét.

Một lát sau, bọn họ từ bỏ, môi run run gật đầu, nhận mệnh đi theo Lệ Triết đến phòng giáo vụ.

……

Bên kia.

Thương Ngạn ôm cô gái trong ngực đi dưới hàng cây về phía tòa lầu khoa học kỹ thuật.

Anh vốn dĩ là nhân vật phong vân (người làm mưa làm gió), gần như không ai ở Tam trung không biết diện mạo và lời đồn về anh.

Hơn nữa lúc này hai người đang rất chật vật, còn có hành động thân mật……

Vì có áo khoác che lại cô gái trong lòng Thương Ngạn, nên bọn họ không nhìn rõ dung mạo của đối phương, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn học sinh kinh ngạc nghị luận và sôi nổi nhìn theo.

Có lẽ cảm nhận được những ánh mắt mãnh liệt cách áo khoác, cô gái càng co chặt vai, theo bản năng dán mặt vào trong.

Trốn trong áo khoác, hô hấp dịu nhẹ phất qua cổ nam sinh, dán trên làn da lộ ngoài cổ áo.

Hơi thở cứ như được phóng đại.

Ban đầu là lạnh lẽo, vài giây sau trở nên ấm áp, qua một lát đã là cực nóng ——

Giống hệt bàn ủi, nóng đến mức làm đầu ngón tay ôm lấy cô gái của Thương Ngạn cũng thay đổi nhiệt độ.

Nam sinh rũ mắt, con ngươi trầm xuống.

Môi mỏng mím chặt thành một đường cong.

Không biết anh đã nhìn bao lâu, đột nhiên nghe thấy giọng nói rầu rĩ nhẹ nhàng truyền từ trong áo khoác——

“Có phải thầy đang…… Nhìn lén em không?”

Thương Ngạn ngẩn ra.

Ngay sau đó anh nhớ ra lần trước mình cũng nói lời này, Thương Ngạn mỉm cười.

“Thì sao nào?”

“……”

Ngữ khí bằng phẳng không hiểu sao hơi rè.

Tô Mạc Mạc có chút bực bội nhăn chóp mũi.

…… Lần sau cô cũng muốn được đúng lý hợp tình như vậy.

Trong lòng cô hơi bực, càng ép chặt vai hơn, hô hấp cũng dán gần thêm.

Trong bóng tối dưới áo khoác, môi cô gái vô tình cọ qua xương quai xanh dưới áo sơ mi của nam sinh.

“……”

Hầu kết trên cần cổ thon dài lăn nhẹ.

Thái dương Thương Ngạn giựt giựt, anh nghiêng mắt đi.

“Đừng dán gần như vậy.”

Giọng nói đột nhiên khàn đi, gần như trở nên hung dữ.

Tô Mạc Mạc nằm trong lòng anh cứng đờ.

Giây lát sau, cô chẫm rãi hạ tầm mắt.

Thương Ngạn nói xong, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra.

Anh cười tự giễu.

…… Cái này có giống như đi dưới tán cây trong trong trường không?

Quả thật còn tệ hơn đi lên núi đao biển lửa nơi Địa Ngục A Tì.

Thương Ngạn ôm Tô Mạc Mạc vào tòa lầu khoa học kỹ thuật.

Đi vào trong, những ánh mắt bình luận xung quanh hai người rốt cuộc đã biến mất.

Đi lên cầu thang, cô gái trầm mặc thật lâu hơi ngẩng đầu lên.

Chần chờ vài giây, cô nói.

Giọng mềm nhũn mang theo giọng mũi do tâm trạng đi xuống.

“Có phải thầy ghét em hay không……”

Chân dài đi trên bậc thang dừng lại.

Thương Ngạn rũ mắt.

“Sao lại hỏi như vậy?”

“……” Cô gái không trả lời.

Nhớ lài một chút, Tô Mạc Mạc trầm mặc từ khi anh nói câu nào đó, Thương Ngạn liền hiểu rõ.

“Kêu em đừng dán gần như vậy là tốt cho em.”

Tô Mạc Mạc ngơ ra.

“Vì…… sao chứ?”

“……”

Đầu lưỡi Thương Ngạn chống hàm trên, anh nhanh chóng cười rộ lên.

“Nhóc con, em nên gọi anh là gì.”

Tô Mạc Mạc chần chờ hai giây, thử nói nhỏ: “Sư phụ……”

“Gọi lại lần nữa.”

“Sư phụ.”

Tô Mạc Mạc nghe lời lặp lại, nhưng càng thêm khó hiểu.

Thương Ngạn cuối cùng cũng ôm cô đi lên lầu ba, khi xoay người đi vào hành lang, anh cười cười thở dài.

“Em phải nhớ, từ giờ phải thường xuyên gọi anh như vậy.”

“Để làm gì?”

“Để nhắc nhở anh.”

“…………?”

Nghi hoặc trong lòng Tô Mạc Mạc còn chưa có cơ hội hỏi ra, cửa phòng Tổ Huấn Luyện đã bị Thương Ngạn dùng chân mở ra.

——

“Tieba đã không thể đăng bài.”

“Lão Loan, lần sau cậu đừng ra tay nhanh như vậy, tôi còn chưa nắm rõ tình hình đâu!”

“Văn Trạch, nhớ xóa hết dấu vết mở ‘cửa sau’, lỡ mấy người bọn họ sờ gáy Tổ Huấn Luyện, cha Ngạn không xử lý chúng ta mới lạ.”

“Đúng đúng đúng, đây là chuyện quan trọng nhất. Nhưng mà bên đây đã bị sập, không biết Tiểu Tô bên kia thế nào rồi……”

Tiếng thảo luận kịch liệt dừng lại khi cửa mở ra.

Từng thành viên phía sau máy tính ló đầu ra:

“Ngạn ca, cậu —— hả, đây là……”

Thấy cả người Thương Ngạn chật vật đầy nước, còn một người nhỏ con trong lòng anh bị áo khoác che kín, mấy thành viên trong tổ ngây người.

“Nhóc con rơi xuống nước.”

Thương Ngạn không dừng chân, ôm cô gái trong lòng đi vào gian phòng trong.

“Mẹ nó??”

“…… Không sao chứ?”

“Mẹ kiếp đứa nào không sợ chết ngay cả Tiểu Tô của chúng ta cũng dám động!?”

“Rầm.”

Tiếng đóng cửa ngắt lời bọn họ.

Khí lạnh phát ra từ Thương Ngạn xuyên qua kẹt cửa——

“Xử lý tốt chuyện Tieba, nếu bị sờ tới thì các cậu cứ khiêng CPU máy tính ra ngoài cửa quỳ đi.”

“……”

Mấy nam sinh nhìn nhau.

Gian phòng trong của Tổ Huấn Luyện vốn là một kho chứa đồ kiêm phòng nghỉ, bên trong có đặt một cái giường đơn hẹp.

Thương Ngạn đi thẳng đến chiếc giường, đặt cô gái trong lòng xuống đó.

Anh thuận tay kéo màn lại.

Mở đèn lên.

Xoay người lại, nhóc con ngồi trên giường đã lấy áo khoác bị làm thành khăn trùm đầu xuống.

Mái tóc ướt màu nâu hơi xoăn dán vào vành tai nhỏ, quần áo đẫm nước phác họa ra thân hình mảnh khảnh đã bị che dấu thật lâu, tay chân ngoan ngoãn đặt trên mép giường.

Cô không nói lời nào, trưng ra khuôn mặt nhỏ điềm nhiên diễm lệ, con ngươi đen nhánh ướt át an tĩnh nhìn anh.

Cho dù không lên tiếng cũng có thể đoạt mệnh người ta.

Thương Ngạn dời mắt đi.

Anh đi đến trước ủ quần áo, từ trong đó lấy ra một cái áo sơ mi trắng chưa xé bao, nghĩ ngợi, lại lấy ra một cái nữa.

“Không có khăn tắm, lấy một cái lau đi.”

Đặt hai cái áo sơ mi lên phần giường bên cạnh cô gái, Thương Ngạn chống mép giường, rũ mắt nhìn nhóc con.

Nhìn chằm chằm hai giây, anh mỉm cười.

“Em thật sự không sợ anh chút nào sao?”

Cô gái chớp mắt, ánh mắt trong suốt, tựa như hồ nước sạch sẽ.

“Không sợ…… Cảm ơn sư phụ.”

Đúng là vẫn nhớ lời nhắc trước khi vào cửa của anh.

Thương Ngạn cười nhẹ, rũ mắt che giấu con ngươi tối đen.

Anh ngồi dậy.

“Chờ lát nữa tìm người mua cho em bộ quần áo thể thao. Phải thay hết quần áo ướt, không để bị cảm mạo.”

“Dạ.”

Cô gái cúi đầu, nhẹ giọng đáp.

Lúc này Thương Ngạn mới nghiêng người, nhưng anh bỗng nhớ ra gì đó nên dừng lại.

“Ở trong, chờ em về nhà rồi thay.”

Tô Mạc Mạc ngốc nghếch giương mắt nhìn anh: “Cái gì……”

Thương Ngạn xoay nửa người, cười như không cười.

Cặp mắt dời xuống.

Theo tầm mắt người nọ dừng trên người mình, khi nhìn thấy bộ ngực nhỏ mà áo hoodie không thể che được, cả người cô đột ngột cứng đờ.

Một giây, hai giây.

Cần cổ như phấn điêu ngọc trác của cô gái dùng tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường chậm rãi đỏ ửng lên.

Ngay cả vành tai cũng phiếm hồng.

Ánh mắt Thương Ngạn thâm sâu.

Chốc lát sau, anh hồi thần, ho nhẹ rồi dịch tầm mắt. Anh xoay người bước hai bước, nghe thấy đằng sau truyền đến thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

“Hôm qua em lên mạng……”

Thương Ngạn dừng chân.

Anh đứng tại chỗ, rũ mắt cười khàn.

“Việc lên mạng này, không cần báo cáo với sư phụ.”

Quay người lại, đối diện với cô gái đỏ má ngẩng đầu, đôi đồng tử đen ướt át linh động.

Tô Mạc Mạc nhíu nhẹ chóp mũi.

“Ngôn ngữ C, không có loại hàm số nào tên là ‘36D’.”

“……”

Thương Ngạn vẫn cười, mắt đen chứa thân ảnh cô gái hơi híp lại.

“Sư phụ,” Tô Mạc Mạc chưa bỏ cuộc, vẫn chấp mê với đáp án, “36D…… Sẽ được rất nhiều người thích sao?”

Chút ý cười trên gương mặt lãnh đạm của nam sinh nhạt đi.

Bước vài bước đến mép giường, Thương Ngạn cúi người, bàn tay chống lên hai bên sườn cô gái.

——

Dựa vào ưu thế chiều cao, anh nhẹ nhàng bao vây cô gái giữa người mình và giường ngủ.

Hô hấp giao nhau, Thương Ngạn nheo mắt.

“Nhóc con, em muốn được bao nhiêu người thích?”

“……”

Tô Mạc Mạc ngạc nhiên vì động tác đột nhiên áp sát của anh, quên mất việc phải cúi đầu trốn tránh.

Cô giật mình nhìn người trước mặt.

Người này sinh ra đã có làn da rất tốt, nhìn gần như vầy cũng không tìm được nửa điểm tì vết.

Lông mi mảnh dài, hốc mắt hơi sâu, con ngươi đen nhánh, mũi cũng cũng đạt được đường cong tuyệt đẹp, môi mỏng mỗi khi cười đều lộ ra sắc bén……

Bên tai có tiếng hừ.

“Em muốn làm gì?”

“……?”

Tô Mạc Mạc bị kêu hoàn hồn.

Cô hạ mắt, đột nhiên phát hiện ra mình đã vô thức nâng tay lên.

——

Nếu không phải Thương Ngạn lên tiếng, đầu ngón tay cô đã sắp sờ đến cằm của nam sinh.

Tô Mạc Mạc bị chính mình dọa sợ.

Lúc này hoàn hồn chậm nửa nhịp, tròng mắt cô co rụt lại, thân thể theo bản năng trốn về phía sau.

Cô quên mất mình còn ngồi trên mép giường, không kịp giữ vững trọng tâm, ngã ra đằng sau.

Giường đơn rất hẹp, cách tường khá gần.

Thương Ngạn không hề nghĩ ngợi, duỗi tay bảo vệ đỉnh đầu cô gái, người cũng lao về phía trước.

Hai tiếng trầm đục.

Tô Mạc Mạc gối vào lòng bàn tay anh dựa lên tường.

Thương Ngạn miễn cưỡng chống đỡ thân giường bên dưới mới không làm ngã cô gái.

Không khí ứ đọng.

Thương Ngạn tỉnh táo lại, bất đắc dĩ rũ mắt cười nhẹ.

“Nhóc con, em……”

Tiếng chưa dứt, cửa phòng bị đẩy ra ——

“Ngạn ca, Thư hoa hậu giảng đường tới —— má ơi!!”

“……”

“Rầm!!!”

Cửa bị dập.

Rung vang trời.

Thương Ngạn trầm mặc vài giây, không nhịn được bật cười.

Anh nhìn xuống, nhìn ánh mắt vô tội của Tô Mạc Mạc trong lòng, con ngươi có tia sáng xẹt qua.

“Nhóc con…… Có phải em muốn quyến rũ anh không, hửm?”

Tô Mạc Mạc nhấp môi dưới, ánh mắt chậm chạp dời đi.

“…… Em không có.”

“Nghe lời, tốt nhất đừng muốn.”

Thương Ngạn rũ mắt, ngồi dậy, đứng ở mép giường.

Trước khi quay người, anh nhớ ra, ngoái đầu nhìn, đuôi mắt nhiễm ý cười chây lười.

“Hơn nữa đúng là anh thích 36D, em không được.”

“……”

Thương Ngạn nói xong liền lưu loát xoay người ra cửa.

Đến khi đóng chặt cánh cửa, thong dong trong mắt anh rút về hết, dựa vào tường.

Nam sinh rũ mắt cười khổ.

……

Cái này đúng là không được.

Thương Ngạn, mày đừng nổi điên.

Tự “khai thông tâm lý” cho mình xong, Thương Ngạn giương mắt, mấy người còn lại trong tổ quỷ dị nhìn anh.

Nhớ tới người mới vào lúc nãy, Thương Ngạn nhìn Ngô Hoằng Bác.

Ngô Hoằng Bác rụt cổ, cười gượng: “Cha Ngạn, hồi nãy……Hồi nãy đó là……”

“Là gì?”

Thương Ngạn híp mắt.

“……” Ngô Hoằng Bác run lên, ánh mắt lập loè.

Thương Ngạn cười lạnh, “Nhóc con mới bao lớn…… Cậu giống người chút đi?”

Ngô Hoằng Bác bị dỗi vô cùng hổ thẹn.

Thương Ngạn bước chân, lười biếng đi đến bên cạnh, dùng điện thoại bàn làm việc gọi đi.

“Đem một bộ quần áo thể thao mới đến trường.”

“Không phải tôi, con gái mặc.”

“…… Vậy lấy mỗi loại một bộ, để cô ấy chọn.”

Cúp điện thoại, Thương Ngạn xoay người, trong phòng vẫn hoàn toàn an tĩnh.

Anh nhướng mày, “Còn có việc?”

Mấy người đối diện.

Ngô Hoằng Bác giơ cánh tay lên.

“Nói.”

Ngô Hoằng Bác: “Thư hoa hậu giảng đường đang ở ngoài cửa.”

Thương Ngạn cười lạnh.

Đứng đó một lúc lâu, anh đứng dậy đi đến cửa.

Mở cửa ra, quả nhiên Thư Vi đang đứng quay lưng về bức tường cạnh cánh cửa.

“…… Thương Ngạn.”

Thư Vi sáng mắt lên, ánh mắt làm như lơ đãng xẹt qua một vòng sau Thương Ngạn.

Thương Ngạn cười nhạt, dựa vào khung cửa, anh duỗi chân đá ra, cửa rộng mở ——

“Tìm người?…… Hay là vào thẳng bên trong tìm?”

Con ngươi đen nhánh của chàng trai vô cùng lạnh lẽo.

Thư Vi ủy khuất nhìn anh, “Mình nghe nói chuyện của học trò cậu, nhưng đâu phải do mình làm, cậu nổi giận với mình làm gì……”

Thương Ngạn trầm mắt không nói.

Thư Vi cắn môi, “Chuyện nói dối cậu ở rừng trúc, mình đã noi với cậu một lần…… Cậu không thể nổi giận với mình chứ?”

“Nổi giận?” Nam sinh cười nhạt, dời mắt, “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Thư Vi cắn răng, hỏi thẳng: “Vậy tại sao từ hôm đó, cậu càng ngày càng lãnh đạm với mình?”

“……”

Cả hành lang dài yên ắng.

Trong phòng, đám Ngô Hoằng Bác nghe thấy liền dựng thẳng lỗ tai lên.

Thương Ngạn hơi híp mắt.

“Thư Vi, có phải cậu quên rồi không, ban đầu tôi nói rồi —— tôi sẽ không phủ nhận, đổi ba năm thanh tịnh. Nhưng tôi đã nói cho cậu, chúng ta sẽ không có quan……”

Lời gần giọng chưa nói ra hết, trong văn phòng, cửa phòng trong bị mở ra ——

Tóc dài hơi xoăn màu nâu, cô gái có ngũ quan tinh xảo đi ra.

Chân trần trắng nõn đạp trên đất, cô thật cẩn thận đảo mắt qua mọi người như đang bị ấn nút tạm dừng bên ngoài, vừa tìm bóng dáng Thương Ngạn vừa hỏi.

“Sư phụ, dây giày của em đứt rồi, có thể……?”

Lúc thấy Thương Ngạn, Tô Mạc Mạc cũng thấy được Thư Vi ngoài cửa.

——

Ánh mắt đối phương khiếp sợ trừng cô.

Tô Mạc Mạc cuống quít mím môi, nuốt lại lời còn chưa hết, cô cúi thấp đầu, chần chờ gọi Thương Ngạn.

“Sư…… Phụ?”

Cả phòng tĩnh mịch.

Ánh mắt rơi xuống một người.

——

Trên người cô gái chỉ mặc một cái áo lớn hơn so với thân hình gầy gò của cô, vạt áo rũ qua cặp đùi tuyết trắng.

Dưới áo sơ mi trống rỗng, cặp chân mảnh khảnh cân xứng lộ ra, trơn mềm trắng trẻo.

Làm người khác không thể rời mắt.

Ngoài cửa, Thư Vi lấy lại tinh thần đơ mặt ra.

Mặt Thương Ngạn tối sầm.

Anh xoay người, bước nhanh đến chỗ cô.

Tác giả có lời muốn nói: Ngạn ca: Người của tôi, nhìn tiếp là đánh chết (hung dữ).

Hết chương 16

___

Đến hẹn lại lên

Chương này hơi dài, nhưng tui quyết định không cắt.

(*´▽"*)

#xanh