Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào?

Chương 8: 8: Ngọt Hay Không Ngọt




Phương Tiểu Nhu được nuông chiều, còn rất thích khóc, chỉ cần nói chuyện với cô lớn tiếng một chút cô liền nước mắt lưng tròng giống như vô cùng ủy khuất .

Kỳ thật cũng không khống chế bản thân được, đặc biệt là khi cãi nhau với người khác, cô liền khóc mà không cần suy nghĩ, nói ra thì thật mất mặt, một chút khí thế đều không có.

Cô cũng không hiểu sao nước mắt cứ như thế mà rơi, cô thực sự không thể kiểm soát được, muốn ngăn bản thân xúc động cũng không được.

Phương Tiểu Nhu rất ngoan, mẹ Phương cũng rất ít khi đánh chửi cô, nhưng không phải một lần thu thập cô đều không có.

Tiểu hài tử này vẫn phải được quản giáo.

Hôm nay tâm tình mẹ Phương không tốt lắm, có chút bực bội, Phương Tiểu Nhu làm sai một đống bài tập ở nhà trẻ .

Cái này cũng không có gì để nói, đã như vậy cô còn muốn đi tìm Tiểu Mã ca ca chơi, điều này khiến mẹ Phương tức điên.
Mẹ Phương liền nổi giận, chỉ vào sách bài tập của cô, "Bài tập đơn giản như vậy cũng làm sai? Lúc đi học con làm gì?"

Phương Tiểu Nhu vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, ủy khuất hít hít cái mũi.

Tâm tình mẹ Phương không tốt, nói hai câu với cô, đôi mắt Phương Tiểu Nhu liền nhịn không được ửng hồng.

"Khóc, con chỉ biết khóc."

Phương Tiểu Nhu không dám khóc ra tiếng, vẫn luôn chịu đựng không dám khóc, cô cúi đầu, đôi mắt hồng hồng, nước mắt liền chảy xuống ào ào. Nước mắt vừa chảy xuống cô liền dùng tay lau khô, vẫn luôn không nói chuyện, không rên một tiếng làm mẹ Phương quở trách.

Cô không dám khóc ra tiếng, cũng có cảm giác giận dỗi.

Mẹ Phương thất bộ dáng ủy khuất kia của cô rốt cuộc không đành lòng, bà nhíu mày tha cho Phương Tiểu Nhu, buộc cô ngồi đó làm bài tập một mình.
Sau đó bà liền đi làm công việc của mình, ra ngoài vườn hái rau.

Mẹ Phương đi rồi, Phương Tiểu Nhu liền ủy khuất oa oa khóc lớn, ánh mắt xinh đẹp chứa toàn nước mắt, tay nhỏ bụ bẫm không ngừng lau nước mắt, làm cho vẻ mặt lấm lem nhìn vừa bẩn vừa hài hước.

Cô càng ủy khuất thì càng khóc thương tâm.

Cô không dừng khóc, bỗng nhiên nghe được động tĩnh, tưởng mẹ về Phương Tiểu Nhu lập tức nín khóc. Cô không dám khóc, nhưng vừa rồi khóc lớn tiếng như vậy nhất thời muốn nín cũng nín không được, nên cứ nghẹn ngào.

Bộ dáng đó thật sự khiến người khác đau lòng.

Phương Tiểu Nhu dụi dụi mắt, quay đầu nhìn lại, Trần Dịch An nhìn trái nhìn phải rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh cô.

Trốn tránh giống như một con mèo, sợ bị người khác phát hiện, thật cẩn thận chạy tới trước mặt cô.
Phương Tiểu Nhu vừa thấy Tiểu Mã ca ca tức khắc liền khóc to hơn, nước mắt ào ào, oa oa khóc lớn, đôi mắt đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ đều là nước mắt, sắp biến thành mèo con.

Trần Dịch An nhìn thấy đau lòng muốn chết, chân tay luống cuống muốn an ủi cô nhưng vụng về không biết an ủi như thế nào .

Cậu không phải kiểu người biết an ủi người khác, an ủi nữ hài tử lại càng không, không biết phải làm sao bây giờ mới có thể khiến cô vui vẻ.

Nhưng nhìn cô khóc thương tâm như vậy trong lòng cậu cũng thật là khó chịu.

Vừa rồi cậu ở nhà nghe được tiếng của Phương Tiểu Nhu, vừa nghe liền biết là dì Phương đang mắng cô, cô thích khóc như vậy, chắc chắn cô sẽ khóc rất nhiều.

Cậu vì quá lo lắng nên qua đây.

Vẫn luôn tránh ở ngoài cửa không dám tiến vào, chờ đến khi dì Phương đi rồi cậu mới đi vào, quả nhiên cậu thấy một con mèo con đang ngồi khóc.
Phương Tiểu Nhu ngồi dưới đất khóc, Trần Dịch An liền cũng ngồi vào bên cạnh cô.

"Tiểu Nhu đừng khóc."

Cậu không biết an ủi như thế nào ,nhưng mà cậu vừa nói dứt câu Phương Tiểu Nhu còn khóc to hơn.

Trần Dịch An càng thêm luống cuống, cậu không biết mình có nói sai lời không, làm cô càng thương tâm.

Phương Tiểu Nhu khóc làm tâm Trần Dịch An trở nên rối loạn, tay chân luống cuống không biết như thế nào mới tốt, chân tay cậu vụng về lau nước mắt cho cô, lặp đi lặp lại lời nói an ủi cô đừng khóc.

Cậu lần đầu tiên cảm thấy sao mình ngốc đến vậy?

Đến chuyện dỗ cô cũng làm không xong.

Trần Dịch An đang tự trách bản thân, chân tay vừa vụng về vừa luống cuống lau nước mắt cho cô, đau lòng không chịu được, bỗng nhiên Phương Tiểu Nhu cảm thấy thập phần ủy khuất, ôm lấy cổ cậu.
Vẫn là oa oa khóc lớn.

Trần Dịch An bị hành động của cô làm cho sửng sốt, cứng đờ, vẫn duy trì tư thế đó không dám động đậy. Tuy rằng quan hệ hai người tốt nhưng đây là lần đầu tiên Phương Tiểu Nhu ôm cậu, bất quá thấy cô khóc thảm như vậy ủy khuất như vậy cậu cũng không đành lòng cự tuyệt.

Càng không thể đẩy cô ra.

Cậu đau lòng cũng không làm gì được, chỉ an ủi cô thật tốt dỗ cô nín khóc.

Trần Dịch An bắt chước bộ dáng người lớn vỗ vỗ lưng Phương Tiểu Nhu, cậu cũng không an ủi nữa, không nói lời nào liền tùy ý để Phương Tiểu Nhu ôm cổ mình.

Cậu liền vỗ vỗ lưng cô, vỗ vỗ cô thật tốt là cô liền nín khóc.

Tâm tình Trần Dịch An lúc này mới thả lỏng, sau đó cậu bỗng nhiên nhớ tới trong túi mình có đồ ngọt, cậu cảm thấy hơi vui vẻ.

Lúc Phương Tiểu Nhu vừa dừng khóc cậu liền buông cô ra, sau đó móc từ túi áo ra một cây kẹo que đưa cho cô.
Kẹo que bị rớt trên mặt đất, vỏ plastic rớt ra chỉ còn lại một khối kẹo tròn tròn, mà khối kẹo đó còn có vết nứt do bị rớt, không phải đặc biệt đẹp, bất quá có còn hơn không.

Dù sao bị rớt một chút cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ là không có đẹp như ban đầu mà thôi, mùi vị vẫn như vậy.

Hơn nữa cậu ăn qua, rất ngọt.

Trần Dịch An đem kẹo que nhét vào trong tay Phương Tiểu Nhu , "Cho Tiểu Nhu."

Phương Tiểu Nhu hơi sửng sốt, quên luôn cả việc đang khóc, tò mò nhìn kẹo trong tay.

"Đây là kẹo que rất ngọt, Tiểu Nhu ăn thử xem ngon không. Chỉ là bị rớt xuống đất nên hơi nát, nhưng không có dơ, ăn vẫn rất ngon."

Trần Dịch An nghiêm túc nhìn cô, thật cẩn thận dỗ cô.

Cậu cho cô kẹo chính là muốn dỗ cô.

Phương Tiểu Nhu liền không khóc, ngoan ngoãn ừ một tiếng, cô lau lau hai mắt của mình rồi lau lau trên mặt, sau đó thật sự thành một chú mèo hoa lớn.
Trần Dịch An cũng không chê, chân tay Phương Tiểu Nhu bắt đầu vụng về xé vỏ kẹo que. Kết quả xé một hồi lâu cũng không xé được, Trần Dịch An xem cô xé mà sốt ruột, thấy cô rất vất vả.

Hiện tại cậu cũng thông cảm cho sự ngốc nghếch của cô.

"Ca ca xé giúp cho."

Phương Tiểu Nhu hít hít cái mũi, ngoan ngoãn đưa cho cậu.

Trần Dịch An lập tức xé rách, sau đó cho Phương Tiểu Nhu, cô liếm kẹo trong miệng.

"Ngọt không?"

Phương Tiểu Nhu gật gật đầu, nhu nhu ừ một tiếng, "Ngọt."

Trần Dịch An liền an tâm, cười mỉm, "Tiểu Nhu thích thì nói ca ca, ca ca về sau liền thường xuyên mang kẹo cho Tiểu Nhu."

"Vâng vâng, cảm ơn Tiểu Mã ca ca."

Phương Tiểu Nhu rốt cuộc cười.

Cô liền ngồi trên mặt đất, trong miệng cắn kẹo que của Trần Dịch An cho cô, vui vẻ liếm, cảm giác đặc biệt ngọt.

Trần Dịch An thấy cô hoàn toàn nín khóc, cũng vui vẻ lên còn bắt đầu cười liền hoàn toàn yên tâm, sau đó hỏi cô tại sao khóc.
Phương Tiểu Nhu méo miệng, nói đến việc này liền bỗng nhiên ủy khuất.

"Không làm tốt bài tập, mẹ nói Tiểu Nhu quá ngu ngốc."

Trần Dịch An nhanh chóng an ủi cô"Không có việc gì, về sau ca ca sẽ giúp Tiểu Nhu."

"Thật không?", Phương Tiểu Nhu vui vẻ đôi mắt sáng lên, kinh hỉ nhìn cậu.

Trần Dịch An nghiêm túc gật gật đầu.

Chỉ cần cô không khóc thì sao cũng được.