Trần Dịch An mới dọn đến đây một tuần đã rất thân thiết với Phương Tiểu Nhu, hai người thường xuyên chơi cùng nhau. Phương Tiểu Nhu mỗi lần đi nhà trẻ đều phải khóc lớn một lúc lâu, ôm cánh tay cậu không buông ra.
Hai người bọn họ chênh lệch nhau hai tuổi, Trần Dịch An bảy tuổi lên lớp 2, Phương Tiểu Nhu năm tuổi vào nhà trẻ, sang năm mới có thể lên lớp 1.
Trước kia đi nhà trẻ cô lúc nào cũng khóc lóc vì nhớ ba mẹ, hiện tại là khóc lóc vì nhớ Trần Dịch An.
Mẹ Phương cũng thực bất đắc dĩ.
Đành phải dỗ cô, "Tiểu Nhu ngoan, sang năm Tiểu Nhu nhà chúng ta cũng lên lớp 1, năm sau liền có thể gặp Dịch An ca ca."
Phương Tiểu Nhu năm tuổi căn bản là không hiểu ý tứ của mẹ Phương, cũng sẽ không tính toán, cô suy nghĩ một chút năm sau cô lên lớp 1, cô liền có thể thường xuyên gặp Tiểu Mã ca ca.
Vì thế cô liền mím môi nước mắt lưng tròng nhìn Trần Dịch An, thập phần ủy khuất.
Trần Dịch An cũng giúp mẹ Phương dỗ cô, "Đừng khóc Tiểu Nhu ngoan ngoãn đi học,ca ca sẽ chờ Tiểu Nhu, sang năm chúng ta có thể cùng nhau đi học."
Tuy rằng kém hai lớp nhưng là chung trường học, bọn họ có thể cùng nhau đi học.
Như vậy cô không sẽ không khóc nữa.
Phương Tiểu Nhu nửa tin nửa ngờ xoa xoa đôi mắt, đáng thương hít hít cái mũi, thanh âm nức nở thực ủy khuất ừ một tiếng.
Cô lúc này trong lòng có một ý nghĩ, đó chính là ngoan ngoãn đi học năm sau liền có thể đuổi kịp ca ca.
Phương Tiểu Nhu ngây ngốc vì mục tiêu này mà nỗ lực.
Đồng thời quan hệ của hai người cũng ngày càng thân thiết, cơ hồ là có khoảng thời gian Phương Tiểu Nhu thường xuyên chơi cùng Trần Dịch An, hơn nữa gọi cậu là Tiểu Mã ca ca.
Trần Dịch An cũng quen dần kiểu xưng hô của Tiểu Nhu.
Phía sau nhà của Phương Tiểu Nhu có một cây rất to rậm rạp, thân cây đặc biệt thô, hai người như cô cũng ôm không xuể. Cây lớn lên rất cao, mùa hè còn có thể che nắng, bất quá Phương Tiểu Nhu cảm thấy hứng thú chính là nó sẽ nở hoa.
Cô không biết tên của cây kia, hoa cũng không biết, bất quá hoa của cây kia đặc biệt đẹp đặc biệt thơm.
Nhụy hoa màu tím nhạt, từng đóa hoa theo gió nhẹ lay động, gió hơi to sẽ có đóa hoa rào rạt rơi xuống mặt đất.
Mùi hương tỏa ra đặc biệt dễ ngửi.
Hiện tại ngay mùa hoa nở.
Hoa này rất đẹp, năm trước Phương Tiểu Nhu liền nhặt mấy đóa, khi đó cô còn nhỏ mẹ Phương không cho cô một mình ra đó chơi.
Hiện tại cô liền cùng Trần Dịch An cùng nhau ngồi dưới gốc cây chơi, Phương Tiểu Nhu liền ngồi xổm nhặt từng đóa hoa, tay cô nhỏ không cầm hết, một bên nhặt một bên rớt, Trần Dịch An ở phía sau sững sờ nhìn.
Cô dường như rất thích hoa này.
Tuy rằng Trần Dịch An không hứng thú gì với hoa, nhưng là thấy cô nhặt nghiêm túc như vậy cậu cũng nhịn không được nhặt lên. Cậu liền đi theo sau Phương Tiểu Nhu, hoa trong tay cô rơi xuống cậu liền nhặt lên, ôm ở trong ngực.
Trần Dịch An cũng nhặt ở nơi khác, cậu đều nhặt hoa tương đối tươi đẹp.
Ánh nắng mờ nhạt chiếu xuống, xuyên qua cành lá rậm rạp của đại thụ chiếu lên mặt đất tạo thành nhiều hình thù khác nhau, hoa ở dưới ánh nắng càng tươi đẹp ướŧ áŧ, nhụy hoa đậm sắc giống như muốn nhỏ giọt.
Cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
Nắng ấm hoàng hôn rọi vào mặt nữ hài trẻ con, ửng đỏ giống như chân trời dưới ánh nắng chiều, cúi đầu ngồi xổm trên mặt đất đi về phía trước tiếp tục nhặt hoa.
Dụng tâm nhặt từng đóa hoa trên mặt đất, đáng yêu lại an tĩnh.
Nam hài đi theo sau cô có sườn mặt trắng nõn sạch sẽ, lông mày đẹp tuấn tú, lông mi vừa dài vừa cong vút, dưới làn mi là một đôi mắt trong suốt. Đôi mắt của nam hài dưới ánh hoàng hôn càng trở nên xinh đẹp, giống như ánh trăng dưới mặt hồ, bình tĩnh lại ôn nhu.
Đẹp đến nỗi người khác phải thất thần.
Hai người một trước một sau ngồi xổm nghiêm túc nhặt hoa rơi, một màn này nhìn có chút buồn cười nhưng lại hài hòa một cách dị thường khiến người khác hâm mộ.
Trần Dịch An thấy Phương Tiểu Nhu rất thích hoa này, hơn nữa muốn cậu nhặt giúp một ít, cô nói cô muốn làm một cái vòng hoa.
Cô ngốc như vậy, có thể làm ra một cái vòng hoa sao?
Tuy rằng như vậy nhưng cậu cảm thấy làm thành một vòng hoa cho cô đội nhất định sẽ rất đẹp, cậu muốn nhặt những đóa hoa đẹp nhất cho cô.
Cô nhất định sẽ càng cao hứng.
Trần Dịch An lập tức liền thực hiện, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ở phía trước cậu cách đó không xa có một cái cây tương đối thấp nhưng lại có rất nhiều hoa.
Hoa lớn lên tự nhiên trên cây so với hoa rơi xuống đẹp và tươi hơn nhiều, cậu định hái xuống cho cô.
Trần Dịch An đi qua liền nhón mũi chân thử, bất đắc dĩ cậu mới bảy tuổi, vóc dáng nho nhỏ căn bản là với không tới.
Còn thiếu chút nữa là với tới.
Cậu dùng sức nhón mũi chân.
Lúc này lại có người cố tình muốn tới quấy rối.
Trần Dịch An nhón mũi chân, cảm giác dùng hết toàn lực rốt cuộc cũng hái được một đóa hoa đẹp, cậu vừa muốn nói cho Phương Tiểu Nhu thì phía sau lại bị một giọng nói chen ngang.
"Tiểu Nhu! Hai người ở đây chơi cái gì?"
"Tớ cũng cùng chơi với hai người."
Vừa nghe giọng nói này Trần Dịch An liền biết, là Lâm Gia Nam lại tới nữa.
Cậu cũng không biết vì cái gì, gần đây Lâm Gia Nam cũng không có việc gì luôn tìm cậu và Tiểu Nhu gây phiền toái.
Phương Tiểu Nhu cũng có chút cảm thấy phiền với Lâm Gia Nam, cô căn bản không muốn chơi cùng hắn, còn ngại hắn vướng bận.
Nhưng tên này da mặt dày, lại đuổi không đi, cô không để ý tới hắn hắn cũng không đi.
Biết được Phương Tiểu Nhu muốn nhặt hoa để làm vòng hoa Lâm Gia Nam không chỉ không cười nhạo mà còn chủ động muốn giúp cô nhặt hoa, hơn nữa dường như xum xoe, thái độ đặc biệt nhiệt tình.
Lâm Gia Nam so với Trần Dịch An cao hơn một chút, hắn liếc mắt một cái trực tiếp đi đến chỗ Trần Dịch An vừa mới hái hoa, nhón mũi chân đem chạc cây kia kéo xuống.
"Tiểu Nhu cậu xem chỗ này có thật nhiều hoa, vừa tươi vừa đẹp, tớ đều lấy cho cậu."
Trần Dịch An đứng ở một bên sắc mặt khó coi, mặt vô cảm nhìn Lâm Gia Nam, trong tay cậu còn cầm hoa mới vừa rồi hái xuống còn chưa kịp đưa cho Phương Tiểu Nhu .
Phương Tiểu Nhu cũng thấy được, cô vui vẻ chạy tới.
Đối với sự ân cần của Lâm Gia Nam cô cũng không có nhiều hứng thú, ôm một đống hoa nói một câu "Tớ có đủ rồi, không cần cậu hái nữa, hơn nữa Tiểu Mã ca ca đã nhặt cho tớ cũng nhiều hoa rồi."
Trần Dịch An cười với cô, thoải mái hào phóng đem hoa trong tay cho cô.
Lâm Gia Nam tức khắc liền dừng động tác, xoay người lại nhìn bọn họ, nhìn thấy một màn này hắn nổi giận đùng đùng hừ một tiếng đột nhiên buông lỏng chạc cây kia ra, còn khó chịu dùng sức lung lay một chút.
Có hai đóa hoa bị hắn lung lay rơi xuống dưới bị hắn dẫm lên.
Mặt hắn giận dữ trở nên đỏ bừng, lại cảm thấy thực sỉ nhục, cắn môi dưới dậm chân liền thở phì phì chạy đi.