Mẹ Trần còn định gọi cậu, nhưng Trần Dịch An chạy nhanh đến nỗi không còn thấy hình bóng, bà muốn kêu cũng không kịp.
Bà còn tưởng rằng con trai chỉ là qua đó chơi, bất đắc dĩ lắc đầu chiều theo cậu.
Dù sao nhà cũng bên cạnh đây, bà cũng không lo lắng lắm.
Phương Tiểu Nhu nhìn thấy Trần Dịch An liền cười vui vẻ, lập tức cảm thấy không sợ hãi, dường như thấy được cứu tinh. Nhưng thật ra Gia Nam bị gọi liền cảm thấy không vui, vừa rồi nhìn thấy Phương Tiểu Nhu sợ hãi hắn liền nhịn không được hơi buông tay, thả cô ra.
Ngược lại hiện tại, Phương Tiểu Nhu trực tiếp trốn sau lưng Trần Dịch An, dường như tìm thấy người bảo hộ.
Trần Dịch An bảy tuổi cũng không có một chút sợ hãi, giống như nam tử hán che Phương Tiểu Nhu sau lưng, quay đầu lại nhìn cô phát hiện cô không có việc gì mới yên tâm.
Tuy rằng theo lý thuyết cậu là cái "Kẻ chen ngang" nhưng lại không sợ hãi chút nào.
Các tiểu cô nương thấy Trần Dịch An lớn lên đẹp nên đối với cậu không có một chút địch ý, còn muốn đứng về phía cậu.
Trần Dịch An nhíu mày, lạnh mặt nhìn tên cầm đầu Lâm Gia Nam, tràn ngập địch ý với hắn.
"Các cậu làm gì?"
Lâm Gia Nam nhìn nhìn Phương Tiểu Nhu, lại nhìn nhìn Trần Dịch An, càng thấy giận.
Hắn còn không cam lòng nhướng mày, ngạnh cổ giằng co cùng Trần Dịch An, đối mặt với người mới tới hắn mới sẽ không sợ hãi đâu.
" Liên quan gì đến cậu? Chúng ta đang rủ Tiểu Nhu chơi cùng."
Trần Dịch An nghe vậy thoáng sửng sốt một chút, nhìn mặt vài người khác, phát hiện bọn họ dường như thật sự không có ác ý, đặc biệt là mấy nữ hài kia.
Nhìn họ đều rất thân thiện.
Chẳng lẽ là hắn hiểu lầm?
Bất quá hắn vẫn là bán tín bán nghi, nghi ngờ quay đầu lại nhìn Phương Tiểu Nhu.
Phương Tiểu Nhu lập tức lắc đầu, "Tiểu Nhu không muốn chơi với họ."
Lâm Gia Nam vừa nghe xong liền nóng nảy, nhíu mày, đôi mắt nhíu lại, có điểm kích động tiến về phía trước một bước.
"Phương Tiểu Nhu cậu nói bậy gì đó?"
Biểu tình này đối với Phương Tiểu Nhu chính là hung thần ác sát, như muốn đánh cô, doạ cô lập tức lui một bước về sau, còn sợ hãi túm lấy quần áo của Trần Dịch An.
Trần Dịch An tức khắc nổi lên ý muốn bảo hộ, bảo vệ Phương Tiểu Nhu chặt chẽ, dùng thân thể nho nhỏ ngăn cản Lâm Gia Nam. Khí thế không hề thua kém đối phương, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng nhìn hắn.
"Khi dễ nữ hài tử ngươi không biết xấu hổ sao?"
Lâm Gia Nam bị nói lại như thế, mặt lập tức đỏ lên.
Rốt cuộc khi dễ nữ hài tử, làm nam hài tử đúng là mất mặt, nhưng là hắn không thật sự muốn khi dễ cô.
Ánh mắt hắn trốn tránh, không chịu thua nói "Tớ khi nào khi dễ em ấy? Tớ chỉ là rủ em ấy chơi cùng chúng tớ. Cậu…… Cậu mới tới thì biết cái gì?"
"Nhưng Tiểu Nhu không muốn chơi cùng các cậu."
Trần Dịch An nói một câu liền khiến Lâm Gia Nam á khẩu không trả lời được.
Cậu cũng không có quản bọn họ thế nào, trực tiếp quay người lại nhìn Phương Tiểu Nhu, biểu tình ôn nhu cùng giọng điệu nhẹ nhàng nói "Vậy không đi theo bọn họ chơi, chúng ta cùng nhau chơi đi."
"Vâng ạ.", Phương Tiểu Nhu vui vẻ cười.
Sau đó cô liền vui vui vẻ vẻ đi theo Trần Dịch An rời khỏi.
Lâm Gia Nam còn chưa phục hồi lại tinh thần, bỗng dưng tên tiểu tử thúi đó ở đâu nhảy ra, hơn nữa còn khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.
Lúc sau Phương Tiểu Nhu liền ý thức được, lớn lên xinh đẹp sẽ được hoan nghênh, ngày hôm sau liền có nữ hài tử tới tìm Tiểu Mã ca ca của cô chơi.
Lúc ấy cô cùng chơi với cậu.
Phương Tiểu Nhu nhận ra nữ hài tử kia, chính là chị gái ngày hôm qua cùng Lâm Gia Nam chơi diều hâu bắt gà con, khoảng chừng 6 tuổi.
Bất quá cô không thích chị gái đến tìm tiểu ca ca.
Cô cũng không hy vọng tiểu ca ca của cô chơi cùng người khác, bọn họ hai người chơi với nhau là được, không cần những tiểu bằng hữu khác.
Phương Tiểu Nhu có điểm không vui nhìn tiểu tỷ tỷ kia.
Cô cảm thấy tiểu tỷ tỷ này lớn lên khá xinh đẹp, nhưng cô không thích, hơn nữa tiểu tỷ tỷ này lúc trước còn cùng Lâm Gia Nam ghét bỏ mình, không cùng chơi với mình.
Ngày hôm qua tổng cộng có năm tiểu bằng hữu, thái độ hai tiểu tỷ tỷ đối với mình còn có thể chấp nhận, những người khác đều rất chán ghét.
Phương Tiểu Nhu liền trề môi tránh ở sau lưng Trần Dịch An, cậu vừa thấy biểu tình uỷ khuất vô tội của cô, đôi mắt đen như mực sáng lấp lánh ngập nước.
Trần Dịch An cảm thấy đôi mắt đó tựa như con cún mà nhà cậu nuôi trước kia, lúc ăn cơm đôi mắt nó cũng như vậy.
Cậu rất thích nó, sau này nó bị bệnh khiến cậu vô cùng đau buồn.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này của Phương Tiểu Nhu Trần Dịch An liền cảm thấy trong lòng nhũn ra, nhịn không được muốn cưng chiều cô, cô muốn cái gì đều có thể cho cô.
Nhưng mà cậu lo lắng cô có phải hay không lại muốn khóc.
"Tiểu Nhu có muốn đi chơi không?"
Trần Dịch An ngữ khí ôn nhu hỏi cô.
Thấy bộ dáng của cô cậu không dám lớn giọng nửa tiếng, sợ dọa đến cô, nếu cô khóc cậu không biết đường nào mà dỗ.
Phương Tiểu Nhu nhìn nhìn đám người bên cạnh tiểu tỷ tỷ, bọn họ còn có vẻ mặt chờ mong.
Hừ, cô chính là muốn chơi cùng Tiểu Mã ca ca mà thôi.
Nhưng cô không muốn Tiểu Mã ca ca chơi cùng người khác.
Tuy rằng trước kia Phương Tiểu Nhu hy vọng đi theo cùng chơi với bọn họ, ném bao cát, diều hâu bắt gà con, buông tay lụa gì đó, cô đều muốn chơi tuy rằng không được chấp nhận. Trước kia bọn họ đều ghét bỏ mình, không cho cô chơi cùng, hiện tại cô có Tiểu Mã ca ca mới không theo chơi cùng bọn họ đâu.
Phương Tiểu Nhu do dự một chút, cô biết chắc tiểu tỷ tỷ sẽ không cao hứng, nhưng là cô vẫn lắc đầu.
Đi lên trước một bước, đáng thương túm tay áo Trần Dịch An.
"Tiểu Nhu không muốn chơi."
Cô nói xong còn rất tinh tế quan sát một chút vẻ mặt của cậu, xem cậu có phải hay không muốn cùng tiểu tỷ tỷ này chơi. Phát hiện Trần Dịch An vẫn bình tĩnh, trong lòng Phương Tiểu Nhu liền thoải mái, bất quá cái miệng nhỏ của cô giật giật, chớp chớp mắt.
"Tiểu Mã ca ca muốn đi chơi sao?"
Lần đầu tiên nghe cô gọi là Tiểu Mã ca ca Trần Dịch An còn cả kinh sửng sốt, có điểm không hiểu được cô gọi cái gì.
"Tiểu Mã ca ca?"
Phương Tiểu Nhu ngửa đầu vui vẻ đối hắn cười, lộ ra một cái má lúm đồng tiền đáng yêu, gương mặt đỏ bừng nhìn đáng yêu dị thường .
Giải thích tường tận cho cậu nghe, còn mong được khích lệ.
"Chính là thanh mai trúc mã, mẹ Tiểu Nhu nói chúng ta cùng nhau chơi cùng nhau lớn lên chính là thanh mai trúc mã, Tiểu Nhu là thanh mai ca ca là trúc mã. Hắc hắc, ca ca chính là Tiểu Mã ca ca của Tiểu Nhu."
Trần Dịch An nhìn cô cười ngọt đến như vậy cũng cười cười theo, nghe cô giải thích như vậy cậu rất thích kiểu xưng hô này.
Tuy rằng chợt vừa nghe có điểm kỳ quái.
Phương Tiểu Nhu với vẻ mặt chân thành nhìn cậu, oai oai đầu, "Tiểu Mã ca ca có muốn đi chơi không?"
Trần Dịch An lắc đầu, "Tiểu Nhu không đi ca ca cũng không đi, ca ca cũng không muốn đi theo chơi cùng bọn họ."
Phương Tiểu Nhu lập tức liền vui vẻ cười.
Tiểu nữ hài tìm Trần Dịch An còn đứng ở bên cạnh, ngơ ngác mà nhìn bọn họ nói chuyện, vẫn luôn bị xem nhẹ không ai chú ý tới cô.
Cô một người ngây ngốc ngốc ngốc đứng ở nơi đó, trong lòng thập phần ủy khuất khổ sở.
Sau đó đôi mắt hồng hồng đi khỏi.
Tiểu nữ hài kia đi rồi lúc sau Phương Tiểu Nhu lại trò chuyện cùng Trần Dịch An , ngày hôm qua chưa kịp nói với cậu trước kia những người đó đều khi dễ cô như thế nào, hiện tại cô liền nói hết với cậu .
Nói xong Trần Dịch An liền đau lòng lại tỏ vẻ phẫn nộ, "Về sau không cần theo chân bọn họ chơi, ca ca sẽ cùng chơi Tiểu Nhu."
Phương Tiểu Nhu ngẩng mặt vui vẻ cười, vươn tay nhỏ, "Ngoéo tay đi."
Trần Dịch An nhìn cô vươn tới tay nhỏ, thoáng sửng sốt một chút.
Tiểu nữ hài ngây thơ.
Bất quá cậu vẫn phối hợp ngoéo tay, vẻ mặt nghiêm túc dùng sức gật đầu.