Lễ khai giảng mau chóng diễn ra sau mấy tháng, Phương Tiểu Nhu cũng dần dần chấp nhận sự thật bản thân bị lưu ban, Tết thiếu nhi cũng đã cận kề.
Cô lại khôi phục sức sống, chờ mong Tết thiếu nhi đến.
Vào Tết thiếu nhi cô có thể chơi, không phải học bài, thật náo nhiệt. Các bạn học đều rất chờ mong Tết thiếu nhi, mọi người càng tích cực tập luyện cho buổi biểu diễn tiết mục, ai cũng muốn thể hiện thật tốt để nở mày nở mặt.
Phương Tiểu Nhu càng thêm có động lực.
Cô bị lưu ban, hơn nữa thành tích vẫn luôn là từ dưới đếm lên, sau đó điểm số có cải thiện nhưng vẫn là dưới trung bình. Cô cũng cảm thấy mất mặt, cũng chỉ có thể dựa vào buổi biểu diễn tiết mục này mà lấy lại phong độ, cho bản thân chút mặt mũi, cũng nhân dịp này biểu hiện tốt trước mặt Tiểu Mã ca ca.
Muốn cho cậu thấy bản thân cũng có mặt tốt.
Phương Tiểu Nhu tuy rằng thích khóc học tập lại kém, nhưng cô cũng có điểm tốt, ca hát hay.
Giọng hát dễ nghe chưa bao giờ được mọi người thưởng thức, một lần xướng lên làm cho các thầy cô đều kinh ngạc, liên tục tán thưởng màn trình diễn này.
Cho nên lúc này đây vào Tết thiếu nhi, tiết mục của Phương Tiểu Nhu đương nhiên trúng cử, là tiết mục duy nhất đạt trong ban của họ, là tiết mục đáng chờ mong nhất nên thầy giáo cũng đặc biệt xem trọng.
Trong lúc Phương Tiểu Nhu tập luyện, Trần Dịch An ở bên ngoài chờ cô, nhìn cô một hồi rồi ở bên ngoài làm bài tập của bản thân. Phương Tiểu Nhu ở bên trong thấy cậu thì đầu óc luôn ở bên ngoài hành lang, tư tưởng cũng không tập trung, muốn ra ngoài tìm cậu.
Bị thầy giáo nhắc nhở vài lần, Phương Tiểu Nhu vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Trần Dịch An ngẩng đầu nhìn về phía cô, giống như đang xem cô, còn đang nghe cô ca hát. Cô lập tức không dám thất thần, nghiêm túc tập trung chú ý, muốn hát thật tốt.
Khi đó Trần Dịch An ở bên ngoài chờ cô, vốn dĩ cậu định làm bài tập nhưng vừa nghe đến giọng hát của cô liền nhịn không được thất thần, nhịn không được ngẩng đầu đi xem. Giọng hát của cô thật sự rất êm tai, ngọt ngào mềm mại, thật sự rất êm tai.
Cậu trước nay không hề biết giọng hát của cô dễ nghe như vậy.
Trần Dịch An đang nghe Phương Tiểu Nhu hát, mỗi lần chỉ nghe một hồi rồi làm bài tập kết quả là nghe hoài không chán, căn bản là không có tâm tư làm bài tập. Cậu xem cô đứng ở nơi đó, vóc dáng nho nhỏ, bên trong còn có những người khác đang tập luyện, chỉ sợ cô là lùn nhất, nhưng biểu tình nghiêm túc của cô lại nổi bật lạ kỳ.
Liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô.
Không biết vì cái gì, cảm giác đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác.
Cậu luyến tiếc nhìn cô mãi, bài tập cũng không muốn làm.
Phương Tiểu Nhu chờ mong Tết thiếu nhi đã đến, kỳ thật Trần Dịch An cũng rất chờ mong.
Mấy ngày hôm trước cô có nói qua với cậu.
“Tiểu Mã ca ca, Tết thiếu nhi nhất định phải tới nghe Tiểu Nhu hát nha.”
Trần Dịch An vẫn điềm tĩnh, “Được thôi, có thời gian thì đi.”
Kỳ thật trong lòng vẫn luôn chờ mong.
Một ngày tan học trước Tết thiếu nhi, Lưu Ninh ngồi cùng bàn lại rủ cậu cùng đi chơi.
Bạn nam cùng lớp vỗ vỗ bả vai Trần Dịch An, “Ngày mai chúng ta tan học cùng nhau bắn bi đi, dù sao biểu diễn cũng không có gì vui còn không bằng cùng nhau đi chơi.”
Trần Dịch An không chút do dự từ chối, “Mọi người đi chơi đi, ngày mai tớ có việc.”
Lưu Ninh sửng sốt, nghi hoặc nhìn cậu, “Cậu có việc gì? Buổi chiều ngày mai không phải không có tiết sao chẳng lẽ cậu còn muốn đi chơi chung với tiểu muội muội?”
“Đi xem văn nghệ.”, Trần Dịch An liếc mắt nhìn hắn.
“Cái gì mà văn nghệ? Ai da văn nghệ Tết thiếu nhi có cái gì hay, một chút đều không vui, nhàm chán muốn chết.”
“Tiểu muội muội nhà tớ biểu diễn.”
“……”
Trần Dịch An bỏ lại những ánh mắt đang khϊếp sợ mà đeo cặp sách lên rồi đi, Phương Tiểu Nhu đang đứng ở cửa chờ cậu.
Cậu cũng cảm thấy Tết thiếu nhi không có gì hay, các tiết mục cũng đích thực rất nhàm chán không có ý nghĩa gì.
Nhưng cậu muốn xem cô hát, Phương Tiểu Nhu luôn muốn cậu đi xem.
Ngày hôm sau là Tết thiếu nhi, Phương Tiểu Nhu mặc một bộ váy nhỏ xinh để trình diễn, còn có các tỷ tỷ giúp cô trang điểm cho cô, son môi cho cô rồi còn buộc tóc. Cô nhìn vào gương, cảm thấy thật xinh đẹp, không biết Tiểu Mã ca ca có cảm thấy đẹp hay không.
Phương Tiểu Nhu mặc chiếc váy màu hồng phấn, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, cười lên liền có má lúm đồng tiền. Xinh đẹp lại đáng yêu, vừa xuất hiện liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.