Cây trước cửa rụng rồi lại ra, rơi xuống đất đầy lá cây, thời tiết cũng bắt đầu dần chuyển lạnh, từ váy đổi thành áo lông, áo bông.
Mùa đông đã tới.
Trước kia mỗi năm vào mùa đông Phương Tiểu Nhu đều ru rú trong nhà, tuyệt đối không ra cửa, không giống các bạn nhỏ đồng trang lứa chơi tuyết ở bên ngoài, ném những quả cầu tuyết với nhau, cô liền thấy đã quyết định sẽ không đi ra ngoài tham dự. Cô sợ lạnh nhất, mỗi năm vào mùa đông đều phải bao bọc bản thân thành quả cầu.
Bất quá sau khi Trần Dịch An đến mọi thứ liền thay đổi, cô bắt đầu chủ động chạy đến cách vách tìm cậu chơi tuyết.
Tuy rằng cô vẫn cảm thấy tuyết rất lạnh, nhưng là chơi cùng Tiểu Mã ca ca cô cảm thấy rất vui, nên lạnh một chút cũng không sao.
Ăn tết xong là cô được bảy tuổi, Phương Tiểu Nhu rất chờ mong được ăn Tết, bởi vì đến Tết cô liền có thể ăn ngon còn mặc quần áo mới, vô cùng náo nhiệt mọi người đều có thể cùng nhau chơi.
Phương Tiểu Nhu đang chơi với Trần Dịch An ở trên mặt tuyết thì Lâm Gia Nam cũng vui vẻ chạy tới, một hai phải theo chân bọn họ chơi cùng.
Hắn dường như rất hưng phấn, khom lưng nắm chặt quả cầu tuyết cầu liền ném qua Phương Tiểu Nhu.
Lâm Gia Nam không thể nào chơi cùng Trần Dịch An, liền nhìn chằm chằm Phương Tiểu Nhu, làm cho cô đều không có thời gian đi theo Tiểu Mã ca ca chơi.
Cùng nhau chơi chưng chưa từng nhìn Lâm Gia Nam một cái, hai tiểu tỷ tỷ lúc trước thường xuyên chơi cùng nhau cũng tới, hơn nữa các cô còn đặc biệt thích Tiểu Mã ca ca.
Điều này làm Phương Tiểu Nhu lo lắng, cảm thấy có nguy cơ, các cô đền đây đều muốn đoạt lấy Tiểu Mã ca ca của cô!
Phương Tiểu Nhu trực tiếp bỏ rơi Lâm Gia Nam không muốn chơi với hắn, chạy tới tìm Trần Dịch An.
Lúc này Trần Dịch An đang bị hai nữ hài tử vây quanh, một đám con gái tươi cười xán lạn, vừa cười vừa nói chuyện với cậu.
Hai cái nữ hài kia đều lớn hơn Tiểu Nhu một tuổi, bện tóc, mặc áo bông mới mua còn mang bao tay.
Trần Dịch An biểu hiện tương đối lạnh lùng, chỉ là các cô nói chuyện với cậu vài lời thì cậu mới nhàn nhạt cười một chút, lời nói cũng nói không nhiều lắm chính là đáp lại hai tiếng.
Đôi mắt lại thường thường liếc nhìn Phương Tiểu Nhu.
Cậu vẫn là thích chơi cùng cô hơn, lại sợ Lâm Gia Nam sẽ khi dễ cô.
Tuyết lạnh như vậy, cô hình như rất sợ lạnh, cũng không biết có bị cảm lạnh không.
Hai nữ hài còn nhiệt tình nói chuyện với Trần Dịch An, bị Phương Tiểu Nhu trực tiếp đẩy ra, cô chen vào giữa hai người.
Ánh mắt còn tràn ngập địch ý nhìn hai nữ hài tử, tiến lên bắt lấy tay của Trần Dịch An.
“Tiểu Mã ca ca, chúng ta qua bên kia chơi đi, nơi này tuyết đều bẩn hết rồi.”
Trần Dịch An cười cười với cô, không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, “Được.”
Thái độ của cậu đối với Phương Tiểu Nhu hoàn toàn tương phản đối với người khác, mười phần ôn nhu, một chút cũng không giống như vừa rồi cứ lạnh như băng mà rời đi, không nói một lời.
Hai người tay trong tay đi qua bên kia, Lâm Gia Nam đứng tại chỗ một hồi, sau đó lập tức đi theo.
“Hai người từ từ đã!”
“Tôi cũng muốn chơi cùng.”
Phương Tiểu Nhu thực bất đắc dĩ, vốn dĩ hắn muốn đi theo chơi cùng thì cứ việc, chỉ là Lâm Gia Nam này luôn làm phiền cô, cô đều không có thời gian nói chuyện với Tiểu Mã ca ca .
Vốn dĩ Phương Tiểu Nhu cũng đã có chút không vui, kết quả cô vừa mới lơ đãng một tí, thế nhưng Lâm Gia Nam ném qua một quả cầu tuyết.
Quả cầu tuyết kia ném trúng cổ của cô, sau đó lăn trên mặt đất.
Lạnh, rất lạnh!
Phương Tiểu Nhu lập tức đã bị đông lạnh đến nỗi thở ra một ngụm khí lạnh, còn có một chút tuyết rớt vào trong quần áo, vô cùng lạnh.
Phương Tiểu Nhu vốn dĩ không vui, hơn nữa cô có chút tức giận, tuyết lạnh này làm cho cô run rẩy nên cô chạy nhanh dùng tay giũ quần áo với hy vọng đem tuyết sẽ rớt ra.
Lông mày đều nhăn thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
“Lạnh quá, tuyết rơi vào bên trong quần áo của Tiểu Nhu.”
Trần Dịch An chạy tới trước tiên, xốc lên cổ áo của cô lên kiểm tra, giúp cô giũ một chút tuyết ra ngoài.
Cậu cau mày vẻ mặt nghiêm túc, còn có chút sốt ruột.
Thấy khuôn mặt nhỏ Phương Tiểu Nhu nhăn nhó cậu liền đau lòng, “Lạnh không?”
Được quan tâm Phương Tiểu Nhu cảm thấy càng ủy khuất, gật đầu ngữ khí mềm mại, giống nhau đang làm nũng, “Còn có chút lạnh, rất lạnh luôn.”
“Không sao đâu, lát sau sẽ ổn thôi.”
Trần Dịch An vừa an ủi cô vừa quay đầu lại ánh mắt không thiện cảm trừng mắt nhìn Lâm Gia Nam.
Lâm Gia Nam bị cậu trừng đến nỗi khó chịu, nhưng lại không dám nói cái, đành phải hậm hực mà xin lỗi Phương Tiểu Nhu.
Hắn cũng không phải cố ý, thấy Phương Tiểu Nhu sợ hãi hắn cũng chạy tới trước tiên, hắn cũng rất lo lắng cho cô.
Nhưng trong mắt cô chỉ có mỗi Tiểu Mã ca ca.
Hắn cũng muốn cô chú ý đến hắn, không nghĩ tới sẽ biến thành cái dạng này.
Không chơi tuyết nữa, mấy tiểu hài tử tan rã trong không vui, bất quá Phương Tiểu Nhu rất mau liền hết giận.
Không còn ai làm phiền nữa, cô có thể chơi cùng Tiểu Mã ca ca rồi.
Đại khái sau ba bốn trận tuyết thì đến Tết, sáng sớm người lớn đều rất bận rộn, Phương Tiểu Nhu đã sớm rời giường vui mừng mặc quần áo mới.
Mấy ngày hôm trước, để chuẩn bị đón Tết, mọi người đều đã làm xong bánh trôi, sáng sớm mẹ Phương gọi Phương Tiểu Nhu thức dậy, cô liền mặc quần áo mới còn vui vẻ nhảy nhảy ở trên giường.
“Khó có dịp này, đợi lát nữa sau khi thả pháo chúng ta liền ăn nguyên tiêu nha.”
Mẹ Phương lại đây kêu Phương Tiểu Nhu rời giường.
“Tiểu Mã ca ca có đến ăn cùng không?”, Phương Tiểu Nhu chớp mắt chờ mong hỏi.
Mẹ Phương cho cô một cái nhìn xem thường, “Tết nhất Tiểu Mã ca ca đương nhiên muốn ở nhà ăn tết, ăn xong rồi nguyên tiêu con có thể đi tìm ca ca chơi, đúng rồi, buổi tối ăn cơm tất niên con đi gọi Tiểu Mã ca ca qua nhà chúng ta cùng nhau ăn.”
“Vâng!”
Phương Tiểu Nhu vui vẻ nhảy lên, lại nhất biến biến hỏi mẹ quần áo mới có xinh đẹp hay không.