Editor: Mều Bư
"Đúng vậy, nếu cậu ấy là vịt thì tôi đã đập tiền "ngủ" chết cậu ấy từ lâu rồi."
━━━━━━━━
Đàm Mặc giơ tay lên, ý là trẫm đang nghe, mời ái khanh tiếp tục.
Dù sao trong bánh bà xã không có bà xã, bị bế công chúa cũng không có nghĩa hắn là công chúa.
"Anh ta ôm cậu đi qua trạm gác, vào chung cư. Đúng lúc có hai nữ sĩ quan của Cục Quân giới tăng ca về muộn, lúc vào thang máy đã đụng mặt nhau."
Đàm Mặc sờ cằm, bắt đầu suy tư, có lẽ có cơ hội kinh doanh trong vụ này: "Tin đồn lan ra rồi à?"
"Ừ, đồn khắp nơi rồi. Hiện tại đang cược xem cậu sẽ nằm mấy ngày không xuống giường được." Hoàng Lệ Lệ lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó chịu, "Đội trưởng Lạc kém quá. Bọn tôi còn bảo với cái eo đó của anh ta thì chắc phải là động cơ công suất lớn! Ai mà biết chưa được bao lâu thì cậu đã có thể ra ngoài đi dạo?"
"Chậc, cô không hiểu rồi. Loại người như Lạc Khinh Vân, bề ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm cô độc và lạnh lùng, điều anh ta cần nhất chính là được lấp đầy." Đàm Mặc lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Cái gì?" Hoàng Lệ Lệ hoàn toàn không hiểu, "Gái đứng đường được trợ cấp làm giàu(1)!"
(1) 神泥妹的被充实: Mình không biết tác giả ghi câu này có ý gì nữa, sau khi mình đi hỏi một chị ở bên Trung thì chị giải thích老泥妹 là gái điếm, nhưng mình cũng chả hiểu tại sao chị Bí lại dùng chữ 神. Câu này không ảnh hưởng đến nội dung lắm nên mọi người bỏ qua cũng được.
"Các cô ai cũng thích vòng eo của anh ta phải không? Nó hoàn toàn có thể uốn cong về phía sau 180 độ đó. Các cô cũng mê đôi chân của anh ta nhỉ? Một chữ Mã vào vị trí trong chớp mắt luôn." Đàm Mặc không nói dối, những điều hắn nói đều là thứ mà hắn đã nhìn thấy trong ký ức của Lạc Khinh Vân.
"Sao cậu biết?" Hoàng Lệ Lệ quả nhiên hỏi câu hỏi này.
Đàm Mặc mỉm cười, "Tôi đã thử rồi."
"Cậu đã thử rồi...... Vậy mà cậu còn sống?"
Đàm Mặc hừ nhẹ một tiếng, búng ngón tay bên tai Hoàng Lệ Lệ: "Tôi đã bảo là anh ta cần cảm giác được lấp đầy. Các cô tôn thờ người ta như thần linh, người ta lại hưởng thụ cảm giác bị kéo xuống vũng bùn. Nhìn xem, tôi thì vẫn ổn còn Đội trưởng Lạc của các cô đang nghỉ ngơi kia kìa?"
Hoàng Lệ Lệ ngơ ngẩn cả người, "Không...... Tôi tin cậu mới là lạ....."
Nhưng nếu như những gì Đàm Mặc nói không phải sự thật, làm sao giải thích việc hiện tại hắn sinh long hoạt hổ xuất hiện trước mặt cô?
"Niềm tin của tôi đã sụp đổ..."
"Trước tiên hãy dán niềm tin của cô lại, kiếm tiền mới là ưu tiên hàng đầu ── bây giờ tôi đặt cược còn kịp không?" Hai mắt Đàm Mặc tỏa sáng.
"Cái gì?" Hoàng Lệ Lệ lập tức hiểu được ý của Đàm Mặc, ghé vào tai Đàm Mặc nói, "Hình như trong nhóm còn đang thảo luận không ngừng nghỉ, cũng chưa ai phát hiện cậu đến Tháp Xám, chắc là còn đặt cược kịp đó!"
"Vậy tôi cược 5000 tệ, trong vòng ba ngày sẽ xuống được giường! Thắng thì cô một nửa tôi một nửa!" Đàm Mặc đáp.
"Chốt."
Nói xong, Hoàng Lệ Lệ buông Đàm Mặc ra, "Là anh em thì phải cùng nhau kiếm tiền."
"Đương nhiên rồi."
Tạo scandal ầm ĩ là có thể kiếm tiền, Đàm Mặc cảm ơn Lạc Khinh Vân từ tận đáy lòng!
Đàm Mặc vuốt thẳng cổ áo của mình rồi đi đến văn phòng của Bộ Vận tải.
"Ài, Đàm Mặc, có vẻ như Đội trưởng Lạc rất tận tâm với cậu ── cậu còn mặc cả quần của anh ta cơ mà?" Hoàng Lệ Lệ hỏi.
Đàm Mặc lảo đảo, ho khan một cái, mặt không đỏ tim không đập nói: "Đây là quần của tôi."
"Cậu thì đẹp trai lai láng mà có bao giờ biết sửa soạn đâu. Thương hiệu này tên là WKD, là một mẫu thiết kế cao cấp, một cái quần có giá bằng tiền lương một tháng của cậu đó." Hoàng Lệ Lệ chọt chọt vào đường may trên quần, "Điểm đặc biệt của thương hiệu này chính là nhãn hiệu nhạy sáng, ba chữ cái WKD chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh sáng và góc độ nhất định. Gu thẩm mỹ cao cấp không bao giờ lỗi thời, chỉ có Lạc Khinh Vân mới mặc nhãn hiệu này ở Tháp Xám thành phố Ngân Loan của chúng ta. Khiêm tốn và tao nhã, là vẻ gợi cảm nội liễm dành riêng cho đàn ông, hiểu không? Một cái bắp cải Phỉ Thúy ngon lành lại bị con nhím ủi......"
"Ai là con nhím?"
"Ok, cậu không phải nhím, cậu là Thiên Bồng nguyên soái!"
Đàm Mặc cười nhạt trong lòng, không ngờ ngoài mặt Lạc Khinh Vân trông có vẻ ung dung thản nhiên, thực chất bên trong lại lẳng lơ như vậy.
"Nếu đã mặc trên người tôi thì chính là quần của tôi." Logic đạo tặc của Đàm Mặc không chấp nhận phản bác.
"Ha ha, quần của cậu, dài đến mu bàn chân rồi. Không phải gu của Đội phó Đàm là quần dài chín phân, nhiều hơn một phân là lãng phí hả?"
"Mau đặt cược đi!"
Đàm Mặc quyết định chấm dứt cuộc trò chuyện với Hoàng Lệ Lệ, đi tới trước văn phòng của đội trưởng Trần thuộc đội vận chuyển, gõ cửa.
Đội trưởng đội vận chuyển số 1 thành phố Ngân Loan tên là Trần Chí Viễn, năm nay hơn bốn mươi tuổi, ba năm trước đã nghỉ hưu, chuyển từ đội hiện trường sang đội vận chuyển. Nghe người ta kể rằng lúc anh ta còn ở bộ đội tuyến đầu là một người rất giỏi giang, nói một là một hai là hai, bây giờ làm ở đội vận chuyển, tính tình đã trở trên mềm mỏng hơn rất nhiều.
"Đội trưởng Trần, tôi là Đàm Mặc. Tôi vào được không?"
"Ồ, mời vào mời vào, tôi còn tưởng hôm nay không đợi được cậu."
Trần Chí Viễn mở cửa phòng làm việc, Đàm Mặc ngửi thấy mùi trà Phổ Nhĩ nồng nặc.
Chỉ thấy đội trưởng Trần cầm bình giữ nhiệt, cười niềm nở đón Đàm Mặc vào.
"Đội phó Đàm, uống gì không?"
"Uống trà Phổ Nhĩ giống anh là được rồi." Đàm Mặc nói.
"Chỗ tôi còn có Coca, Sprite, soda Arctic Ocean, bánh quy bơ, khoai tây chiên, que cay và cá khô." Trần Chí Viễn mở ngăn kéo, hay lắm, toàn là đồ ăn vặt.
"Đội trưởng Trần...... cũng thoải mái thật đó."
"Đâu có, đâu có, con gái tôi sẽ đến chỗ tôi làm bài tập khi tan học. Cô bé đi học một ngày chắc chắn sẽ đói nên tôi đã chuẩn bị một ít đồ ăn vặt." Trần Chí Viễn đưa Đàm Mặc một lon Coca, còn nói, "Chúng ta không hàn huyên nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính luôn nhé. Tôi đã nghe đội trưởng Cao nói về tình huống của đội phó Đàm. Quả thật, nếu cậu ở lại tuyến đầu càng lâu thì áp lực sẽ khiến độc tố thần kinh trên chân cậu phát tác càng nhanh, lui về tuyến sau là một lựa chọn đúng đắn."
Đàm Mặc "cách" một tiếng mở lon coca ra, "Cảm ơn đội trưởng Trần đã hiểu. Không biết đội trưởng Trần có chịu nhận tôi hay không."
"Sẵn lòng chứ. Chẳng qua tôi hơi lo là khi Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch trở về sẽ đến chỗ tôi náo loạn. Bọn họ muốn cậu chuyển đến đội của bọn họ, gửi đơn xin cho Tháp Xám đều đặn mỗi tuần một lần..."
"Hai người bọn họ chỉ cảm thấy có chút áy náy với tôi thôi, muốn đặt cái tên già yếu bệnh tật như tôi ở bên cạnh để bọn họ chăm sóc. Nếu tôi có thể vào đội vận chuyển, anh yên tâm, bọn họ nhất định thêm anh vào trong nhóm chat rồi phát bao lì xì cho anh, mỗi tuần tặng anh thực phẩm dinh dưỡng mong anh sống lâu trăm tuổi để còn che chở cho tôi."
Đàm Mặc vừa nói lời này, Trần Chí Viễn liền cười đến không thấy mắt đâu.
"Thế thì tốt quá. Ngoài ra, sáng nay tôi còn nghe đồn rằng đội phó Đàm vốn định sáp nhập vào đội một, tiếp tục làm đội phó nhưng bởi vì mối quan hệ yêu đương với Đội trưởng Lạc nên muốn tị hiềm..."
Đàm Mặc phun ra một ngụm coca, văng đầy mặt Trần Chí Viễn.
"Khụ khụ...... Khụ khụ......"
Trần Chí Viễn rút một tờ khăn giấy lau lên mặt, từ tốn nói, "Đội phó Đàm đừng kích động... Mặc dù trước đây Tháp Xám có quy định không cho phép con người và người dung hợp phát sinh mối quan hệ thân mật, mục đích là để tránh cảm nhiễm, nhưng năm nay đã có những biện pháp an toàn mới được phát minh. Tuy là giữa Inspector và mục tiêu không thể có mối quan hệ vượt rào nhưng nếu cậu không định làm Inspector nữa thì không thành vấn đề."
Đàm Mặc xua tay tay, "Tôi không vượt rào, cái này không phải vượt rào!"
"Tôi biết ngay là không có chuyện hai cậu đến với nhau!" Trần Chí Viễn vỗ nắm tay của mình một cái, "Đội trưởng Lạc được điều động đến thành phố Ngân Loan của chúng ta mới bao lâu đâu, làm sao mà các cậu có thể về cùng một nhà được, trừ khi trước kia đã có tình cảm, bây giờ nối lại tình xưa!"
"Vậy đội trưởng Trần, anh còn băn khoăn gì không? Tôi có cơ hội chuyển đến đội vận chuyển chứ?" Đàm Mặc nghiêm túc hỏi.
Đội trưởng Trần cụp mắt xuống, chậm rãi thu hồi nụ cười ấm áp vô hại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Cậu đã quen với cảm giác căng thẳng ở tuyến đầu, việc lui về tuyến sau sẽ khiến cậu cảm thấy mất mát và không cam lòng với hiện trạng. Nhiệm vụ vận chuyển của chúng tôi khác với tuyến đầu. Một nhiệm vụ vận chuyển, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cậu có thể đánh bài hoặc ngủ, ngoại trừ sân huấn luyện thì có thể cậu không có cơ hội được bắn súng..."
"Đây chẳng phải là cuộc sống mà tôi ao ước sao? Tôi không có bị điên, cũng không bị PTSD. Nhân tiện, tôi chơi đấu địa chủ cũng không tệ lắm."
Nghe hắn nói vậy, Trần Chí Viễn nở nụ cười.
"Thứ ba này bọn tôi có một nhiệm vụ vận chuyển, tôi sẽ xin ngài Cảnh cho cậu tham gia, cậu thử trải nghiệm xem có thích ứng được hay không."
"Cảm ơn." Đàm Mặc đứng dậy bắt tay Trần Chí Viễn.
"Không có gì."
Đàm Mặc vừa rời khỏi phòng làm việc của Trần Chí Viễn thì gặp bí thư Trương của Cảnh Kính Nhu.
Trên mặt Bí thư Trương không có nhiều biểu cảm, hình như đã đợi ngoài văn phòng Trần Chí Viễn một lúc rồi.
"Đội phó Đàm, ngài Cảnh đang chờ cậu."
Đàm Mặc hiểu ý cười cười, đến rồi đến rồi, người nào đó đã không kiềm chế nổi nữa, cuối cùng cũng hành động.
"Chuyện giữa tôi và Đội trưởng Lạc chỉ là lời đồn đại trên giang hồ. Tôi vẫn còn độc thân, tôi..."
"Chúng tôi chỉ tin vào kết quả xét nghiệm." Bí thư Trương nghiêng người, làm động tác "mời", "Sức ảnh hưởng của Lạc Khinh Vân vượt xa trí tưởng tượng của cậu, sáng nay người của Tháp Xám thành Trung Tâm cũng đến hỏi."
Ý là Cảnh Kính Nhu muốn xét nghiệm hắn sẽ tốt hơn việc Đàm Mặc bị người ở Tháp Xám thành Trung Tâm cắt thành từng lát rồi tách ra nghiên cứu.
"Sao không ai đi hỏi Lạc Khinh Vân? Muốn xét nghiệm thì xét nghiệm anh ta ấy. Không ai nghĩ rằng tôi là người chủ động sao?"
"Bởi vì muốn bóp phải chọn quả hồng mềm." Bí thư Trương hừ nhẹ, "Đương nhiên cậu cũng có thể là người chủ động ── chủ động nằm ngửa, đó là sở trường của đội phó Đàm."
Đàm Mặc đen mặt, bí thư Trương, cô có thể đừng dùng giọng điệu trang trọng và nghiêm túc để nói mấy câu không đàng hoàng vậy không?
Theo bí thư Trương lên tầng cao nhất của Tháp Xám, Cảnh Kính Nhu đã chờ hắn ở bàn làm việc, hai ba kỹ thuật viên xét nghiệm mặc áo trắng đứng bên cạnh.
Đàm Mặc vừa bước vào đã kéo ghế trước mặt Cảnh Kính Nhu ra, xắn tay áo cánh tay trái lên, "Nhanh lên, muốn lấy máu thì lấy đi! Nếu xét nghiệm ra tôi không bị cảm nhiễm thì ông phải đưa phí bồi thường thiệt hại tinh thần cho tôi!"
Một kỹ thuật viên xét nghiệm lớn tuổi đến cạnh Đàm Mặc, chích vào ngón tay hắn một cái, lấy mẫu máu.
"Bây giờ xét nghiệm xem có bị cảm nhiễm hay không cũng đơn giản như xét nghiệm đường huyết." Cảnh Kính Nhu thay Đàm Mặc kéo ống tay áo xuống.
"Đội phó Đàm không bị cảm nhiễm." Kỹ thuật viên xét nghiệm trả lời.
Cảnh Kính Nhu thở phào nhẹ nhõm. Hậu quả của việc Inspector vượt rào còn nghiêm trọng hơn người dung hợp nhiều.
Hơn mười năm trước, người ta kể rằng có một người dung hợp đã dụ dỗ Inspector của mình, còn dẫn Inspector ấy vào khu sinh thái Kepler và vượt rào, Tháp Xám đã cử rất nhiều người có năng lực đi truy bắt, có rất nhiều phiên bản về kết cục của câu chuyện này, nhưng dù ở phiên bản nào đều khiến Tháp Xám đặt ra kỷ luật thép về quan hệ giữa Inspector và mục tiêu bị giám sát.
Nhóm người mặc áo blouse trắng mang hộp dụng cụ nối đuôi nhau rời khỏi văn phòng.
"Thấy chưa? Tôi đã nói rằng tôi và Lạc Khinh Vân rất trong sạch." Đàm Mặc nhìn chằm chằm Cảnh Kính Nhu mà nói.
Cảnh Kính Nhu chậm rãi rót một tách cà phê cho Đàm Mặc, "Cậu biết đấy, nếu một người dung hợp có cấp bậc như Lạc Khinh Vân yêu một nhân loại bình thường, cách đơn giản nhất để chiếm hữu hoàn toàn từ thể xác đến tinh thần là..."
Đàm Mặc cụp mắt, cười cười: "Sinh sản?"
"Đúng vậy, biến đối phương thành ấu chủng để đối phương đạt được sức mạnh tương tự mình nhưng lại không thể không phục tùng chính mình, sau đó cùng nhau bỏ trốn đến khu sinh thái Kepler."
"Nghe có vẻ thú vị đấy." Đàm Mặc cười cười.
"E rằng cậu là Inspector có khả năng ngăn cản cậu ta vượt rào nhất." Cảnh Kính Nhu nói.
"Giữa tôi và Lạc Khinh Vân không có mối quan hệ thân mật nào hết." Đàm Mặc trịnh trọng thanh minh.
Cảnh Kính Nhu đẩy một hộp thuốc thử đến trước mặt Đàm Mặc: "Phòng trước khỏi họa."
"Ông vẫn không tin......"
"Tôi tin." Cảnh Kính Nhu đáp.
"Thế tại sao ông còn......"
"Con người chúng ta là một loài có tình cảm phong phú, không chỉ thân mật về thể xác mà còn cả tinh thần, không ai muốn sinh ra đã cô độc. Cậu là như vậy, Lạc Khinh Vân cũng thế." Cảnh Kính Nhu nói.
"Ông có nghĩ là anh ta cần phải thân mật với ai đó không?"
Cảnh Kính Nhu nhếch khóe miệng, cầm tách cà phê đi về phía cửa sổ sát đất, "Cậu có biết rằng sinh vật Kepler là một loại sinh vật có thế giới tư duy phức tạp và có tính kết nối cao không? Chúng theo đuổi sự hoà hợp về tinh thần còn mãnh liệt hơn nhiều so với khát vọng của con người với bạn đời tinh thần. Một khi sinh vật Kepler bị thế giới tư duy của một sinh vật đặc biệt nào đó hấp dẫn, chúng sẽ cực kỳ trung thành và vô cùng độc chiếm. Thông tin này bắt nguồn từ luận văn của tiến sĩ Lăng Dụ, được xuất bản công khai trên mạng nội bộ, cậu có thể tham khảo."
Đàm Mặc nhớ Lạc Khinh Vân từng nói rằng hắn có một sự liên kết đặc biệt với sinh vật Kepler, liên kết này khiến hắn luôn tìm được "hạt giống" trong chớp mắt và thậm chí có thể bắn trúng những mục tiêu mà người bình thường không thể bắn trúng.
Mặc dù rất có thể đấy chỉ là lời giải thích để làm hắn sợ hãi của Lạc Khinh Vân.
"Nếu Lạc Khinh Vân thật sự có ý đồ gì với cậu, cậu có biết mình nên làm gì không?" Cảnh Kính Nhu hỏi.
"Đưa tôi một khẩu "Chu Tước", để viên đạn ra khỏi nòng."
Cảnh Kính Nhu đưa hộp thuốc thử cho Đàm Mặc, nghiêm túc nói: "Cái này hữu dụng hơn đạn."
"Chẳng phải ông nói rằng bản chất của những sinh vật Kepler cao cấp khiến anh ta theo đuổi sự phù hợp về tinh thần hơn là thể xác sao?"
"Nhưng cậu ấy vẫn còn một phần là nhân loại nên cần hình thức biểu đạt của con người."
"Đậu má... Tôi sắp chuyển sang đội vận chuyển rồi, Lạc Khinh Vân muốn gặp cũng không gặp được tôi. Cái hộp này to như vậy, chẳng khác gì bao thuốc nổ, ông muốn tôi mang nó lên máy bay vận tải à?"
"Tôi không biết thành Trung Tâm sẽ có sắp xếp gì cho cậu, có lẽ cậu sẽ không chuyển sang Bộ Vận tải được...... Cậu thậm chí còn có thể phải đối mặt với công việc còn khắc nghiệt hơn so với việc trở thành Inspector của Lạc Khinh Vân." Cảnh Kính Nhu nhìn Đàm Mặc, hít sâu một hơi, "Tôi rất mong Lạc Khinh Vân sẽ làm gì đó với cậu...... Khiến cậu mất đi tư cách cơ bản nhất để trở thành Inspector."
"Tôi có thể thấy rằng ông đang luyến tiếc tôi." Đàm Mặc chống cằm nhìn Cảnh Kính Nhu, cười mỉm.
Cảnh Kính Nhu bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu không biết mình có giá trị nhường nào đâu."
"Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi đây." Đàm Mặc đứng dậy, "Cái gì mà có giá trị hay không có giá trị, Lạc Khinh Vân có thể sống sót trở về từ căn cứ số 0, anh ta càng có giá trị hơn."
Cảnh Kính Nhu nhắc nhở: "Nhớ mang theo thuốc thử."
"Đệt."
"Tháp Xám sẽ cung ứng miễn phí trọn đời cho cậu, không cần tốn tiền bảo hiểm y tế nha."
Đàm Mặc giật lấy nó, một cái hộp lớn như vậy không thể giấu vào trong quần áo của hắn được.
Bỏ đi, nếu là hàng cung ứng miễn phí trọn đời thì hắn mang về rao bán trên mạng!
Đàm Mặc cưỡi xe máy rời khỏi Tháp Xám, dạo một vòng lớn quanh thành phố Ngân Loan, bình tĩnh lại mới quay về nội thành.
Đến căn tin, Đàm Mặc đi vào mua một nắm kẹo que, lúc ngậm một cây ra ngoài còn tiện thể mua thêm một túi thức ăn cho mèo.
Con hẻm phía sau căn tin thường có vài con mèo hoang.
Mỗi lần Đàm Mặc mua đồ ăn vặt đều sẽ ra hẻm đút mèo hoang ăn.
Hắn đỗ xe máy ở đầu hẻm rồi bật đèn xe ở mức thấp nhất, soi rõ con hẻm.
Vài tiếng mèo kêu quấn quýt vang lên, một con mèo con từ trên tường nhảy xuống, đáp lên nắp thùng rác, phát ra một tiếng "Phanh" nhẹ nhàng, theo sau là vài cái bóng lướt qua, bốn năm con mèo nhỏ xuất hiện trong phạm vi mà ánh sáng chiếu tới.
Đàm Mặc ngồi xổm xuống, đổ thức ăn cho mèo ra.
Mấy cái đầu nhỏ vây quanh, ăn thức ăn cho mèo. Đàm Mặc ngậm kẹo que, xoa đầu từng đứa một. Đếm tới đếm lui, Tiểu Tam Hoa, Bò Sữa Nhỏ, Quất Béo, Bé Da Đen đều ở đây, nhưng lại thiếu mất một con mèo trắng nhỏ.
"Hả? Tiểu Bạch đi đâu rồi? Bị ai dụ dỗ đi rồi?" Đàm Mặc hỏi.
"Meo......"
Một tiếng mèo kêu suy yếu từ sâu trong con hẻm truyền đến, Đàm Mặc nhíu mày, đứng dậy đi sâu vào trong hẻm.
Một con mèo trắng nép mình trong góc, chân sau của nó bị thương, máu nhuộm đỏ dưới đất, yếu ớt nhìn Đàm Mặc. Đàm Mặc ngồi xổm xuống, phát hiện trên đùi sau của mèo trắng có một con dao rọc giấy, vừa nhìn đã biết là bị người ta ác ý đâm.
"Đệt mẹ!"
Đàm Mặc bế mèo trắng lên, đặt ở trước đầu xe máy, đưa nó đến bệnh viện thú y.
May mắn là đưa đi sớm, nếu không mèo trắng sẽ bị nhiễm trùng, cái chân này cũng hết cứu. Bác sĩ làm phẫu thuật cho nó, lấy dao rọc giấy ra.
Mèo trắng đau dữ dội, nó cứ meo meo làm nũng với Đàm Mặc, lúc bị gây mê cũng nhất quyết đòi được Đàm Mặc bế.
"Cái cô bé này sao mà thích làm nũng thế nhờ." Đàm Mặc vuốt lỗ tai của mèo trắng, cảm thán.
Chị y tá gây mê cho mèo trắng nở nụ cười: "Nó không phải bé gái, là một bé trai đó nha."
"Phụt ──" Đàm Mặc đang uống trà nóng, suýt chút nữa phun ra, "Đực? Chắc không vậy?"
"Chắc chắn chứ." Chị y tá nháy mắt với Đàm Mặc, "Là một cậu bé rất đẹp trai. Sau khi phẫu thuật kết thúc, cậu có muốn nhận nó về không?"
"Xin lỗi, chỗ ở của tôi không tiện, có thể nuôi cá nhưng không thể nuôi mèo nuôi chó. Ngoài ra, thứ ba tôi phải đi công tác nên không thể chăm sóc nó, tôi có thể làm thủ tục nhập viện cho nó không?" Đàm Mặc hỏi.
"Thủ tục nhập viện?" Chị y tá cười tươi như hoa, "Được nha. Vậy cậu còn đến thăm nó không?"
"Tất nhiên là có."
Đàm Mặc trả tiền chữa trị xong liền phóng xe rời đi.
Về đến nhà, hắn tiện tay ném hộp thuốc thử lên bàn, sau đó mở thiết bị liên lạc thì phát hiện bên trong có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Hoàng Lệ Lệ: [Cậu cược thắng 6000 tệ, đã chuyển vào tài khoản của cậu.]
Giang Xuân Lôi: [Nghe nói anh và Đội trưởng Lạc ở bên nhau? Đã bảo là phải khiến anh ta quỳ xuống đất không dậy nổi mà?]
An Hiếu Hòa: [Phân loại rác rưởi đi anh giai, dù đóng gói thế nào thì anh ta vẫn là rác thải nguy hại!]
Sở Dư: [Lúc chúng ta chấp hành nhiệm vụ có bị ép ăn thức ăn cho chó không? Có thể ăn thức ăn nào khác giàu dinh dưỡng hơn không?]
......
Hiện tại Đàm Mặc vô cùng nghi ngờ Lạc Khinh Vân cố tình đưa hắn say rượu về, mục đích chính là tạo ra scandal này để trêu chọc hắn.
Đàm Mặc trực tiếp nhấn vào nút "trả lời tất cả": [Tôi đã kích hoạt kỹ năng ── bội tình bạc nghĩa.]
Sau đó hắn đun nước sôi, chuẩn bị mì ăn liền, thuận tay bật dàn loa, mở một đoạn kinh Phật tải xuống từ trên mạng.
"Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm bát nhã ba la mật đã lâu, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức là không, không tức là sắc..."
Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Mặc vừa tỉnh lại liền nhận được một tin nhắn đến từ Lạc Khinh Vân: [Tối hôm qua nghe kinh Phật do cậu bật đã gột rửa tâm hồn bị bội tình bạc nghĩa của tôi.]
"Đệt." Đàm Mặc rất buồn bực.
Hơn năm giờ sáng thứ ba, Đàm Mặc đã rời giường, đánh răng rửa mặt rồi lái xe máy ra ngoài.
Lạc Khinh Vân nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trên đầu giường, y biết rất rõ đồng hồ sinh học của Đàm Mặc, khi không có nhiệm vụ, hắn có thể ngủ thẳng đến giữa trưa chờ đói bụng mới bò dậy.
Bây giờ Đàm Mặc hẳn là còn đang trong thời gian nghỉ phép, lẽ ra không cần dậy sớm.
Lạc Khinh Vân đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng Đàm Mặc lái xe máy, kéo theo tầm mắt của y và biến mất ở cuối đường mà không hề lưu luyến.
Thiết bị liên lạc trên cổ tay rung lên, là tin nhắn thoại Sở Dư gửi tới: [Sếp, có một tin tức không đáng tin lắm, hình như đội phó Đàm muốn chuyển đến bộ phận khác.]
Lạc Khinh Vân cười mỉm, bình tĩnh trả lời: [Dưa hái xanh không ngọt.]
Sở Dư lại gửi tới một tin nhắn khác: [Tuy hái sớm không ngọt nhưng vẫn giải khát được mà.]
Lạc Khinh Vân cầm tách cà phê xoay người sang chỗ khác: [Để cậu ấy đi đi.]
Có vô số người cho rằng mình có thể sát cánh cùng Lạc Thanh Vân, cho rằng mình có thể trở thành người y cần.
Nhưng sự thật là tất cả họ đã đánh giá quá cao bản thân.
Đàm Mặc... Quả thật rất đặc biệt, nhưng cũng vì hắn đặc biệt nên Lạc Khinh Vân càng hy vọng hắn có thể luôn ngẩng cao đầu, hướng về mặt trời như một đóa hoa dại quật cường và bướng bỉnh.
Dù mọc ở ven đường hay trên đất bằng cằn cỗi, vẫn tốt hơn héo tàn dưới vực sâu.
Những người khác nhìn thấy sự mạnh mẽ của Lạc Khinh Vân, thấy Lạc Khinh Vân cười điềm tĩnh, chỉ riêng Đàm Mặc thấy được sự thật núp dưới cái bóng của y.
Y ngồi trở lại trên sô pha, mở bộ nhớ trong thiết bị liên lạc của mình, lần lượt xoá hết hồ sơ về Đàm Mặc. Bên trong có hơn một trăm văn kiện, Lạc Khinh Vân cũng không ngờ rằng mình từng cảm thấy hứng thú với hắn như vậy.
Video cuối cùng là bài phỏng vấn của Đàm Mặc khi được điều vào đội hai của Tháp Xám thành phố Ngân Loan.
Cảnh Kính Nhu: [Nếu như cậu vô tình từ Inspector biến thành người dung hợp, cậu có cảm thấy mình đã rơi xuống vực thẳm không?]
Đàm Mặc: [Vực sâu vạn trượng, chẳng phải đi xuống thì cũng là hành trình vạn dặm sao?]
Trong video, Đàm Mặc trông trẻ hơn so với bây giờ, đôi mắt sáng ngời, nụ cười như được nắng trưa hôn.
Ngón tay Lạc Khinh Vân khẽ run lên, chợt nhớ tới đóa hoa nhỏ quấn quanh ngón tay Đàm Mặc, nó có cảm giác mềm mại và nội tâm bất khuất.
Có những thứ nếu vô tình nhặt lên thì dù có cố gắng thế nào cũng không thể bỏ xuống được.
Y từng nghe nói "kẻ sĩ chết vì tri kỷ", những tiếc là y không phải là "tri kỷ" của Đàm Mặc, nói gì đến "sinh tử".
Lạc Khinh Vân xoay người đi, tiếp tục rót cà phê vào cái tách đã lạnh.
"Chậc......"
Một phút lơ đãng, tách đầy, cà phê nóng chảy ra, những ngón tay dưới găng tay của y thực sự có cảm giác như bị phỏng.
Lúc này, Lạc Khinh Vân nhận được điện thoại của Cao Chích.
"Đội trưởng Cao, có chuyện gì vậy?"
"Có lẽ tôi đã vô tình gây ra một chuyện phiền toái, chỉ có cậu mới giải quyết được." Cao Chích nói.
Đàm Mặc đến đội vận chuyển báo cáo, Trần Chí Viễn đích thân giới thiệu Đàm Mặc với các đội viên, mọi người nhao nhao bày tỏ sự hoan nghênh với Đàm Mặc, thậm chí còn lên kế hoạch tổ chức tiệc hoan nghênh sau khi kết thúc nhiệm vụ.
Đàm Mặc cảm thấy ấm áp dễ chịu như gió xuân, chưa đến ba phút hắn đã xưng huynh gọi đệ với thành viên của đội vận chuyển.
Sau khi nhận trang bị, Trần Chí Viễn dẫn Đàm Mặc đi xác minh, kiểm kê dược phẩm và hàng tiếp tế được vận chuyển, rồi dẫn hắn vào cabin bên trong.
"Chờ bay ổn định rồi thì không còn việc gì phải lo nữa, mọi người có thể thư giãn một chút, ngủ một giấc, xem phim hoặc đọc những cuốn sách mình yêu thích. Nếu không thì......"
Trần Chí Viễn còn chưa nói xong, Đàm Mặc đã hỏi: "Đấu địa chủ?"
"Ha ha, tôi không hề nói thế."
Nghĩa là ngầm đồng ý.
Lúc này, cửa phòng làm việc của Cảnh Kính Nhu lại bị "rầm" một tiếng mở ra.
Giọng của bí thư Trương vang lên: "Đội trưởng Lạc! Đội trưởng Lạc! Ngài Cảnh..."
Cảnh Kính Nhu vừa ngước mắt lên thì thấy Lạc Khinh Vân đang đứng ở cửa, một tay siết thành nắm đấm, tay còn lại giữ cửa.
Ôi, một cánh cửa nữa cần được bồi thường.
Cảnh Kính Nhu vội vàng cất toàn bộ bộ sưu tập chén sứ và ấm trà của mình vào két sắt, cười nhìn đối phương: "Đội trưởng Lạc, có chuyện gì vậy?"
Trên mặt Lạc Khinh Vân là nụ cười trước sau như một của y nhưng Cảnh Kính Nhu chỉ cảm thấy nó thật lạnh lẽo.
Bầu không khí bỗng dưng trở nên âm u, Cảnh Kính Nhu cho rằng đây chỉ là ảnh hưởng từ tâm lý của mình, chỉ cần có khí thế thì ông cũng có thể bá đạo như Lạc Khinh Vân.
Nhưng mà cũng chẳng có ích gì.
"Ngài Cảnh, tôi không có ý kiến gì về việc Đàm Mặc muốn chuyển sang đội vận chuyển, nhưng ông có thể nói cho tôi biết hôm nay cậu ấy sẽ đến thành phố nào không?"
Lạc Khinh Vân kéo ghế dựa trước mặt Cảnh Kính Nhu ra, rõ ràng tư thế ngồi của y rất đoan chính, nhưng lại khiến Cảnh Kính Nhu có cảm giác bị áp bách.
"Tôi biết vịt nấu chín còn bay thì ai cũng tức giận..."
"Dù Đàm Mặc là vịt thì cũng là chú vịt vui vẻ nhảy nhót, ai dám nấu cậu ấy?"Lạc Khinh Vân nghiêng nghiêng mặt, rõ ràng là đang cười nhưng ánh mắt lại như lưỡi dao sượt qua Cảnh Kính Nhu.
"Nói nhầm, nói nhầm."
Đúng là không phải vịt bị nấu chín, là vịt rừng thích bay lượn mới đúng.
"Đúng vậy, nếu cậu ấy là vịt thì tôi đã đập tiền "ngủ" chết cậu ấy từ lâu rồi." Lạc Khinh Vân nói.
Cảnh Kính Nhu sặc một cái, quả nhiên hộp thuốc thử kia là nhu yếu phẩm đối với Đàm Mặc.
"Thành phố nào? Vận chuyển hàng hóa gì, hay cậu ấy mới thật sự là hàng hóa?" Ngón tay Lạc Khinh Vân gõ lên mặt bàn.
Rất vang.