5.
Tôi đã trải qua vài ngày tiếp theo trong tình trạng bàng hoàng.
Khi làm việc, tôi đã nhiều lần lơ đãng, thậm chí tôi còn không nhận ra Trần Trác Diên khi anh ấy đi đến trước mặt tôi.
Anh ấy cong ngón tay gõ lên bàn làm việc của tôi với vẻ mặt nghiêm túc: "Hai ngày nay Chu Ý có tới chỗ cô không? Tâm trạng của cô ấy không tốt phải không?"
Tôi ngơ ngác ngước nhìn anh ấy.
Người này mặc một bộ vest cao cấp vừa vặn, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, khác xa với hình tượng trẻ trung ở bữa ăn hôm đó. Anh ấy lại trở thành sếp của sếp, ông chủ của ông chủ.
Nhưng so với lúc ban đầu thì có một vài điểm khác biệt.
Chúng tôi đều là những kẻ đáng thương và thất bại trong tình yêu.
Tôi lắc đầu với anh ấy.
Anh ấy khẽ thở dài định bỏ đi nhưng tôi đã nắm lấy góc áo của anh.
Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, mỏng như muỗi và chói tai.
Tôi nói: "Lát nữa anh có muốn uống một ly không?"
Tôi biết mình say rồi, còn say không nhẹ.
Tôi không thể ngừng lải nhải với anh ấy về đấu tranh tư tưởng của mình trong khoảng thời gian này.
Đàn ông đạo đức giả đáng ghê tởm biết bao, tình bạn vô giá trị biết bao.
Thực tế tôi có thể tìm ra lý do cho điều đó.
Thẩm Ngạn thực sự rất chăm chỉ và nỗ lực trong suốt thời gian qua, cố gắng vẹn toàn cả sự nghiệp và người yêu.
Rượu làm tê liệt thần kinh của tôi, tôi không biết đã bao nhiêu lần tôi lặp đi lặp lại cùng một lời oán trách.
Cho đến khi Trần Trác Diên không chịu nổi nữa, anh ấy mới đưa tay ra dìu tôi trở về.
"Nôn."
Tôi vừa quay đầu liền nôn trên mặt đất, dùng chút minh mẫn cuối cùng khống chế bản thân không được nôn lên người anh ấy.
Trần Trác Diên do dự một hồi, cuối cùng vác người say khướt là tôi lên vai, anh ấy đưa tay đón một chiếc taxi rồi đi đến khách sạn cao cấp gần nhất.
Anh ấy không biết nhà tôi ở đâu, nhờ tài xế mua giúp một chai nước để cho tôi súc miệng.
Tôi lảo đảo được đỡ xuống xe, suýt tí nữa thì ngã lăn với anh ấy trước cửa khách sạn.
Cánh cửa xoay của khách sạn cao cấp lộng lẫy, ánh sáng rực rỡ như ban ngày chiếu thẳng vào đáy mắt tôi, coi như khiến ý thức hỗn loạn của tôi lấy lại một chút tỉnh táo.
Tôi hỏi anh ấy: "Anh có ghét em không?"
Số phận thật thần kỳ.
Với tôi, anh ấy đã từng là sự tồn tại cao không với tới được, nhưng bây giờ lại kiên nhẫn lắng nghe những lời càm ràm của tôi trước cửa khách sạn.
Tôi chắc chắn không thể tự mình làm tất cả, vì cô bạn gái xinh đẹp như người mẫu của anh ấy mà tôi choáng ngợp không biết phải làm sao.
Có lẽ tôi nên cảm ơn Thẩm Chu Ý.
Trong gió đêm se lạnh, tôi thấy anh khẽ lắc đầu.
Nước cứ trào ra khỏi mắt tôi, không thể kìm lại được.
Tôi chỉ có thể mơ màng nhìn anh ấy.
“Thẩm Ngạn.” Tôi ngẩng đầu, bĩu môi như quả anh đào chín mọng chờ được hái.
Tôi đã gọi tên người khác.
Tôi vẫn sợ, sợ rằng sau khi gọi ra ba từ đó, mọi thứ sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Một cơn gió chiều khác thổi qua, hơi lạnh. Trong màn đêm đen, vầng trăng lạnh khom mình, tôi cố chấp giữ nguyên tư thế này, bất động.
Tôi đang đợi.
Đợi rất lâu.
Cuối cùng.
Một nụ hôn nhẹ rơi xuống, mổ nhẹ vào môi tôi.
Như chuồn chuồn đạp nước*.
Chú thích: chuồn chuồn đạp nước: hời hợt.
Vừa chạm liền rời.
Tôi nhanh chóng nhận ra đây là một nụ hôn gần như lịch sự giữa những người bạn.
Lông mi của tôi giật giật.
Nước mắt rơi xuống.