Nước B.H
Hàn Gia Tường đã quá biết rõ từng ngóc ngách của phòng thí nghiệm, cậu biết nơi nào có người canh gác nơi nào là góc chết của camera, cậu dẫn Phương Trường Châu và Cố Trạch Thu luồn lách qua camera sau đó đánh ngất vài tên ma cà rồng đang đứng canh. Dù nói thế nào thì những tên ma cà rồng ở đây cũng từng là anh em thân thiết của mình cậu không nhẫn tâm ra tay.
Mọi chuyện diễn ra cực kỳ thuận lợi, trót lọt, cả ba người đều thành công lẻn vào phòng thí nghiệm nơi cất giấu loại thuốc tăng sức mạnh kia. Hàn Gia Tường đi thẳng một mạch đến ngăn tủ cất mấy lọ thuốc đó, cậu, Phương Trường Châu và Cố Trạch Thu gom hết số thuốc trong mấy ngăn tủ ra.
Nhìn thấy Cố Trạch Thu định ném vỡ hết mấy lọ thuốc này Hàn Gia Tường giật mình vội ngăn cản: “Đừng ném, nơi này là phòng thí nghiệm xung quanh đều toàn là mấy thứ độc hại, anh mà ném vỡ ở đây thì chúng ta chết chắc luôn đấy.”
Cố Trạch Thu gật gù hiểu ra, cũng may cậu chưa tay nhanh hơn não, không là chết mất xác rồi.
Sau khi gom hết mấy lọ thuốc đó mỗi người chia nhau rồi cho vào túi của mình, ngay khi vừa xoay người định rời khỏi cả ba người đều giật nảy mình, đứng sát vào nhau thủ thế khi thấy một đám ma cà rồng xuất hiện.
Tên ma cà rồng cầm đầu không ai khác chính là Venn, hắn cầm súng chĩa thẳng vào Hàn Gia Tường: “Tên phản bội! Mày dám quay lại đây trộm thuốc sao? Mày dám động vào số thuốc đó tao giết chết mày.”
Hàn Gia Tường không một chút sợ sệt, từng bước từng bước tiến về phía của Venn: “Cậu không thấy khẩu súng trên tay cậu vô dụng với tôi sao? Cậu đã quên tôi là ai à? Hàn Gia Tường tôi từ khi nào sẽ chết dưới khẩu súng này?”
Khẩu súng trên tay Venn chỉ là một khẩu súng bình thường, nó chỉ có thể gây sát thương cho những ma cà rồng cấp thấp, với một ma cà rồng cấp S như cậu hay Cố Trạch Thu thì nó chỉ khiến cho hai người bị thương nhẹ mà thôi.
Venn biết chứ, chỉ là hắn nào ngờ người đột nhập vào đây lại là Hàn Gia Tường. Hắn thấy cậu tiến lại gần thì trong lòng hoảng sợ, bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh hét lớn: “Mày thử tiến tới một bước nữa thử xem, xem tao có bắn nát sọ mày không.”
Hàn Gia Tường nhếch môi cười lạnh, cậu nhân lúc Venn sợ hãi, để lộ sơ hở mà giật lấy khẩu súng chĩa ngược lại hắn. Hàn Gia Tường liếc mắt ra hiệu cho Cố Trạch Thu và Phương Trường Châu bảo hai người mau chóng xử lý đám ma cà rồng xung quanh.
Đám ma cà rồng đi theo Venn cấp cao nhất cũng chỉ là cấp B, Cố Trạch Thu cùng Phương Trường Châu chỉ mất một chút thời gian và sức lực đã hạ gục hết tất cả, Cố Trạch Thu một khi đã ra tay thì chắc chắn không chừa cho ai đường sống, trước giờ cậu không có khái niệm nhân từ với kẻ thù.
Venn sợ xanh cả mặt mày, hắn nào biết hai người đi chung với Hàn Gia Tường lại mạnh như thế, hắn còn có ý định nhân lúc cả ba đánh nhau với đám ma cà rồng yếu ớt kia thì sẽ chạy trốn, bây giờ hắn không những không chạy được mà còn sắp mất mạng.
Venn mím môi không chấp nhận cho bất cứ kẻ nào động đến số thuốc mà mình đã bỏ công thí nghiệm, hắn bất chấp tất cả lao về phía công tắc, ngay khi bật công tắc Venn bật cười lớn, nụ cười đầy sự độc ác, khoái chí: “Tao có chết cũng phải kéo chúng mày chết chung.”
Hàn Gia Tường dĩ nhiên biết Venn vừa mới làm gì, cậu tung một cú đá vào ngực của hắn sau đó kéo Cố Trạch Thu và Phương Trường Châu chạy. Vừa chạy cậu vừa nói với Cố Trạch Thu: “Trạch Thu! Tôi và anh mỗi người một bên đưa Phương Trường Châu chạy khỏi đây, khói độc sắp lan ra hết cả khu thí nghiệm rồi, bom cũng sắp phát nổ, thời gian của chúng ta còn chưa đầy hai phút.”
Cố Trạch Thu thầm chửi trong lòng, tên Venn đúng là khốn kiếp, cậu gật đầu cùng Hàn Gia Tường luồn tay vào nách của Phương Trường Châu sau đó dùng hết sức lực vốn có mà chạy.
Cả cái khu thí nghiệm này Hàn Gia Tường rõ hơn ai hết, cậu cùng Cố Trạch Thu và Phương Trường Châu đi vòng qua một căn phòng sau đó chạy thẳng xuống đường hầm, đường hầm này là một lối thoát hiểm không hề có khí độc, chỉ cần mau chóng ra khỏi nơi này thì sẽ không sao nữa cả.
Ngay chính thời khắc đồng hồ chỉ còn một giây, cả ba người đều chạy ra khỏi khu thí nghiệm, ngã nhào, nằm rạp dưới đất, mấy mảnh vụn văng vào người của ba người khiến cho cả ba đều bị thương không nhẹ.
Phương Trường Châu nằm ở giữa vô tình được Cố Trạch Thu và Hàn Gia Tường che chắn không ít, tuy có bị thương nhưng chắc chắn nhẹ hơn hai người.
Phương nhị thiếu nhăn mặt ngồi dậy sau đó đỡ Cố Trạch Thu và Hàn Gia Tường đứng dậy, hỏi han: “Hai cậu không sao chứ? Vẫn ổn đúng không?”
Hai người các cậu mím môi, cắn răng cố chịu cơn đau từ vết thương, đồng loạt lắc đầu nói: “Không sao.”
Hàn Gia Tường nhìn đống đổ vỡ phía sau lưng mình không nhịn được mà mắng: “Mẹ kiếp! Suýt thì mất luôn cái mạng.”
Sau cú ngã mạnh này thì mấy lọ thuốc trong túi của Cố Trạch Thu và Phương Trường Châu đều bị vỡ hết. Hàn Gia Tường sờ vào túi của mình sau đó ngẩng đầu lên nói: “Của tôi cũng vỡ hết rồi.” Thật ra nó chỉ vỡ phân nửa mà thôi không có vỡ hết, hiện tại trong túi cậu còn tới tận sáu lọ thuốc, cậu nghĩ giữ lại mấy lọ này sẽ có ích cho sau này.
Số thuốc tăng sức mạnh đã không còn, cả ba người nhanh chóng bay về thành phố. Suốt cả đoạn đường đi về Hàn Gia Tường không nói một lời nào nữa, sắc mặt lúc nào cũng thâm trầm, khó đoán.
………………………………………………
Hàn Gia Tường, Cố Trạch Thu cùng Phương Trường đáp máy bay về thành phố đã hơn tám giờ sáng, vừa mới xuống Hàn thiếu gia đã nhận được tin nhắn báo rằng Phương Châu Hoa bị thương đang nằm ở bệnh viện, cả ba người tức tốc chạy đến bệnh viện, trên đường đi Hàn Gia Tường luôn miệng mắng Cố Ngạn Thanh: “Cố Ngạn Thanh! Cái tên này đúng là không thể nào tin tưởng được mà, tôi mới rời khỏi thành phố chưa đầy một ngày thôi mà anh lại để chị tôi bị thương đến mức phải nằm viện hôn mê bất tỉnh, lát nữa đến bệnh viện tôi sẽ cho anh biết tay.”