Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Chương 55: Không còn hy vọng




Hàn Gia Tường ngồi thẳng lưng, bắt đầu nghiêm túc kể lại: “Tất cả người của Dương Hoài Châu đều bị ông ta tiêm thuốc vào người, kể cả Dương Hoài Châu cũng tự tiêm thuốc vào cơ thể mình. Loại thuốc đó do một tên nửa người nửa ma cà rồng tên Venn tạo ra, trước khi cho loại thuốc đó tiêm vào tất cả ma cà rồng thì đã có gần cả trăm người và ma cà rồng chết dưới loại thuốc đó. Một khi đã tiêm rồi thì phải tiêm liên tục, ba tháng tiêm một lần.”

Phương Trường Châu thắc mắc hỏi: “Nếu không tiêm thì sao?”

“Không tiêm thì cơ thể sẽ phải chịu đau đớn, sức mạnh tuy không bị mất nhưng sẽ bị yếu đi, còn nếu tiêm quá liều thì sức mạnh tăng lên rất nhiều nhưng kèm theo đó là người bị tiêm sẽ khó có thể kiểm soát được sức mạnh của mình, không những thế nếu cơ thể chịu không được thì chuyện chết sẽ là chuyện đương nhiên.”

Phương Châu Hoa nhăn mặt, chỉ nghe thôi là đã thấy loại thuốc đó nguy hiểm, đáng sợ cỡ nào rồi, cô vỗ vỗ lên bàn tay của Hàn Gia Tường: “Cũng may em đã không còn là người của Dương Hoài Châu nữa.” Nói đến đây Phương Châu Hoa bỗng chợt nhận ra nếu như không tiêm thuốc thì em trai của cô sẽ phải chịu đau đớn, sắc mặt của cô thay đổi ngay tức khắc lo lắng hỏi: “Khoan đã, nếu em không tiêm thuốc nữa thì phải chịu đau đớn, như vậy phải làm sao đây?”

Thấy chị gái quan tâm, lo lắng cho mình như thế trong lòng của Hàn Gia Tường cực kỳ vui, như có dòng nước ấm chảy qua người vậy. Cậu cười híp cả hai mắt trấn an Phương Châu Hoa: “Chị cứ yên tâm đi, em không sao đâu, chỉ chịu đau một thời gian là ổn thôi.” Đúng thật là chỉ cần chịu đau đớn một thời gian, nhưng trong khoảng thời gian chịu đau đớn đó đến giờ cậu chưa từng thấy ai vượt qua nổi, vì chị gái cậu nhất định sẽ vượt qua được.

Phương tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không biết được mức độ nghiêm trọng của việc dừng tiêm loại thuốc đó.

Cố Vĩnh Lâm ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng: “Trước mắt tôi nghĩ chuyện đối phó với Hàn Bái và Dương Hoài Châu chưa phải là chuyện cấp thiết nhất, chuyện chúng ta cần làm bây giờ là làm thế nào tiêu hủy số thuốc đó, chỉ cần không có số thuốc đó thì không phải người của Dương Hoài Châu sẽ bị yếu đi hay sao?”

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý với lời của Cố Vĩnh Lâm, Âu Diệu Hàm hơi nhăn mặt lại thắc mắc hỏi mọi người: “Chúng ta phải tiêu hủy thế nào đây? Đâu phải nói muốn tiêu hủy là tiêu hủy được ngay đâu.”

“Loại thuốc đó hiện tại không có ở trong nước này đâu, tôi dám đảm bảo khi Dương Hoài Châu qua đây thì chỉ mang theo một số lượng nhất định để dùng thôi, số còn lại đang ở phòng thí nghiệm nước B.H.” Hàn Gia Tường đảo mắt nhìn tất cả mọi người sau đó lại tiếp tục nói: “Ở đây chỉ có tôi biết phòng thí nghiệm đó ở đâu, tôi sẽ đi đến đó giải quyết chuyện này, trong khoảng thời gian đó mọi người nên đề phòng cảnh giác đám người Dương Hoài Châu, đừng có manh động cũng đừng có để ông ta bắt được.”

“Cậu có bị điên không thế? Tuy Dương Hoài Châu đang ở đây nhưng không phải cậu nói đám thuộc hạ của hắn không phải dạng vừa hay sao? Một mình cậu đến đó chẳng khác nào tự tìm đường chết, tôi đi với cậu.” Phương Trường Châu ngay lập tức đáp lời của Hàn Gia Tường, bây giờ mọi người đã ngồi chung trên một chiếc thuyền anh sẽ không bỏ rơi bất cứ ai, càng không cho người đó mạo hiểm một mình.

“Tôi cũng sẽ đi cùng.” Cố Trạch Thu hất mặt, nhướng mày lên tiếng, cậu muốn đi theo hỗ trợ, giúp đỡ nhưng lại không muốn mở miệng nói như Phương Trường Châu: “Không cho tôi cũng đi, tôi không muốn ở đây ăn cơm chó, nhức mắt lắm.”

Hàn Gia Tường thở dài một hơi không có ý kiến gì thêm, tất cả đều thống nhất tối nay sẽ bay đến nước B.H để tiêu hủy số thuốc đó. Thấy mọi người chuẩn bị rời đi hết, Cố Ngạn Thanh nhích lại gần Phương Châu Hoa, tay khều khều hắng giọng ra hiệu với cô, Phương tiểu thư tất nhiên là hiểu anh muốn gì, cô nói với anh bằng khẩu hình miệng: “Trẻ con!”

Tuy nói bạn trai của mình trẻ con nhưng cô vẫn chiều theo ý của anh, cô hắng giọng vài tiếng rồi nói: “Con có chuyện muốn thông báo với mọi người, con và Ngạn Thanh đã chính thức quen nhau rồi ạ.”

Ngoại trừ Âu Thanh Nguyên thì những người có mặt không một ai là ngạc nhiên về chuyện này cả, giống như chuyện này đã là chuyện hiển nhiên, ai ai cũng đều biết hết cả rồi. Phương Thiên Bảo nhìn một phát là biết ai bảo em gái anh công khai rồi, anh chậc chậc vài tiếng: “Cố Ngạn Thanh! Cậu cảm thấy cậu bắt Hoa Hoa thông báo chuyện này là cần thiết sao? Chỉ cần nhìn vào hành động, cử chỉ của cả hai thì đã biết ngay rồi cần gì phải tốn hơi báo vậy?”

“Cần chứ, cực kỳ cần thiết luôn đấy, phải thông báo để dập tắt hy vọng của một số người nào đó, không thông báo một tiếng cứ để người ta nuôi hy vọng với Hoa Hoa thì tội nghiệp.” Cố tiểu thiếu gia vừa nói vừa liếc mắt nhìn Âu Thanh Nguyên, thấy sắc mặt của Âu Thanh Nguyên tối sầm, buồn bã trong lòng anh có chút vui vui, đánh lùi một tên tình địch rồi.

Trừ những người của Cố gia, Âu Diệu Hàm thì những người còn lại đều không hiểu ý trong lời nói của Cố Ngạn Thanh, anh là đang nói đến ai vậy? Âu Diệu Hàm hơi nghiêng đầu cất giọng chỉ vừa đủ cô và chú của mình nghe: “Chú ổn không ạ? Mặc dù cháu đã biết trước kết quả nhưng cháu không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế, cháu…”

“Chú không sao, thật ra chú cũng đã đoán ra được phần nào rồi chỉ là chú thích tự lừa mình dối người mà thôi.” Âu Thanh Nguyên khe khẽ đáp lại, không phải là anh không nhận ra chỉ là anh muốn chính miệng Phương Châu Hoa nói, bây giờ nghe rồi thì một chữ đau không thể nào diễn tả hết được tâm trạng hiện giờ của anh, anh thật sự không còn một chút hy vọng nào rồi.

Âu Thanh Nguyên nở một nụ cười chua xót, gượng gạo nói: “Chúc mừng cháu, cuối cùng cháu cũng tìm được tình yêu của mình rồi.” Nói với cô thì mỉm cười, dịu dàng nhưng khi chuyển sang nói với Cố Ngạn Thanh thì ánh mắt đã trở nên sắc bén hơn rất nhiều, cứ như trở thành một người khác: “Tôi không cần biết cậu là ma cà rồng mạnh cỡ nào, chỉ cần cậu làm tổn thương đến Hoa Hoa thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu, không chỉ riêng tôi đâu mà những người ở đây cũng sẽ cho cậu biết tay.”

“Chuyện này thì anh cứ yên tâm, tôi cưng em ấy muốn chết sao có thể tổn thương em ấy được chứ?” Cố Ngạn Thanh luồng tay qua eo của Phương Châu Hoa ôm chầm lấy cô, chầm chậm cất giọng đáp. Xem tình hình có vẻ như Âu Thanh Nguyên đã từ bỏ rồi nhưng anh vẫn phải luôn đề cao cảnh giác, tình địch như Âu Thanh Nguyên không thể không đề phòng.