Âu Thanh Nguyên dẫn Phương Châu Hoa đến căn nhà mà mấy hôm trước Dương Hoài Châu đã cho người dẫn anh đến, đến nơi hai người tìm khắp nơi, lục tung hết cả căn nhà vẫn không thấy ai, một bóng người cũng có.
“Lúc trước chú bị người của Dương Hoài Châu đưa tới đây, nơi này có rất nhiều ma cà rồng nhiều đến mức chú nghĩ đây là cứ điểm của bọn chúng, bọn người bắt Diệu Hàm đi cũng là mấy kẻ chú từng thấy ở đây. Bọn chúng bắt Diệu Hàm không đưa đến đây thì đưa đến nơi nào chứ?” Âu Thanh Nguyên lo lắng, sốt ruột, không biết đứa cháu gái này của anh như thế nào rồi, có bị hành hạ hay không?
Đây là lần đầu tiên Phương tiểu thư thấy Âu Thanh Nguyên mất bình tĩnh như thế, cô cũng lo lắng, nóng ruột như anh nhưng cô phải cố giữ bình tĩnh, nóng nảy, hốt hoảng sẽ không nghĩ được gì. Phương Châu Hoa nhớ đến Cố gia bèn trấn an Âu Thanh Nguyên: “Chú bình tĩnh một chút, bây giờ chúng ta hãy đến Cố gia nhờ giúp đỡ đi ạ, bọn họ chắc chắn sẽ giúp chúng ta tìm ra Diệu Hàm.”
Bây giờ Âu Thanh Nguyên không còn tâm trí nào để từ chối, khó chịu với Cố gia nữa, sự an toàn của Âu Diệu Hàm mới là quan trọng nhất.
Phương Châu Hoa cùng Âu Thanh Nguyên tức tốc rời khỏi ngôi nhà, chạy đến Cố gia, ngay khi vừa ra khỏi căn nhà cả hai người đụng phải một người đàn ông trung niên, cô vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Cháu xin lỗi ạ.”
“Không sao, không sao.” Người đàn ông trung niên mỉm cười hiền từ, vẫy vẫy tay đáp lại.
Do đang gấp gáp, vội vã Phương Châu Hoa thấy người đàn ông ấy không sao nên liền tiếp tục cùng với Âu Thanh Nguyên đến Cố gia.
Người đàn ông trung niên ấy dõi mắt theo bóng lưng của Phương Châu Hoa, khóe môi cong nhẹ, giọng nói ồm ồm cất lên: “Cuối cùng thì chúng ta cũng gặp nhau rồi, cháu giống mẹ cháu y như đúc.”
Cố gia
Quản gia Trần nhìn thấy Phương Châu Hoa đến thì ngạc nhiên không thôi, vừa định mở miệng hỏi cô là có chuyện gì thì ông lại nhìn thấy một ma cà rồng khác đi sau cô, ông nhíu chặt đôi mày ngăn Âu Thanh Nguyên lại sau đó nghiêm mặt nói: “Châu Hoa tiểu thư có thể vào còn kẻ khác thì không được, trừ khi có sự cho phép của các thiếu gia và tiểu thư nếu không thì tôi không cho bất cứ kẻ lạ mặt nào bước vào trong Cố gia.”
Hiện tại Phương Châu Hoa sắp gấp đến chết rồi, cô luống cuống tay chân, mặt mày nhăn nhó cất tiếng: “Chú hãy cho cháu và chú Thanh Nguyên vào đi ạ, cháu có việc gấp muốn nhờ mọi người, Diệu Hàm đang gặp nguy hiểm đó chú.”. truyện đam mỹ
“Cô mới vừa nói cái gì? Ai gặp nguy hiểm? Cô mới vừa nói Diệu Hàm gặp nguy hiểm là sao? Đã có chuyện gì xảy ra?” Cố Tư Nhuệ từ bên trong lao ra hỏi Phương Châu Hoa dồn dập, anh vốn định đến tiệm bánh tìm Âu Diệu Hàm, chưa kịp đi thì đã thấy Phương Châu Hoa đến báo tin.
Cố Trân Dao, Cố Vĩnh Lâm cũng từ bên trong bước ra, Âu Thanh Nguyên vội nói rõ: “Lúc nãy, người của Dương Hoài Châu đến đập phá tiệm bánh sau đó bắt Diệu Hàm đi, bọn chúng quá mạnh, quá nhanh tôi không thể làm gì được, đuổi theo cũng không kịp, tôi cùng Hoa Hoa đến căn nhà mà hắn đã từng cho thuộc hạ ở đó thì không thấy ai. Bây giờ, tôi không biết phải tìm Diệu Hàm ở đâu nên mới chạy đến đây nhờ mọi người giúp.”
Âu Thanh Nguyên chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại, lúc trước chỉ cần anh cho người điều tra thì không có chuyện gì là không tra ra cả, vậy mà bây giờ cháu của mình mất tích bản thân anh lại không thể làm được gì.
“Lại là Dương Hoài Châu.” Cố Tư Nhuệ siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến cái tên họ Dương đó. Nếu Âu Diệu Hàm có chuyện gì thì cho dù phải đánh đổi cả tính mạng anh cũng sẽ không tha cho hắn.
Cố Vĩnh Lâm vỗ nhẹ lên bả vai của em trai mình, vẻ mặt nghiêm nghị, bộ dạng điềm tĩnh vô cùng: “Em hãy bình tĩnh lại đi, anh nghĩ trước mắt Diệu Hàm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, trước khi đạt được mục đích của mình thì Dương Hoài Châu sẽ không dám làm gì Diệu Hàm.” Anh đưa mắt nhìn mọi người rồi lại tiếp tục nói: “Chúng ta hãy mau vào trong ngồi đi sau đó sẽ bàn bạc tìm cách cứu Diệu Hàm.”
Tất cả mọi người cùng nhau đi vào bên trong, vừa đặt mông xuống ngồi ở phòng khách Cố Tư Nhuệ đã kéo tay chị gái của mình, ánh mắt đầy sự khẩn cầu: “Chị hai! Chị mau dùng năng lực của mình tìm xem Diệu Hàm đang ở đâu, có ổn hay không?”
Cố tiểu thư khẽ gật đầu sau đó nhắm mắt lại tập trung hết mức có thể, trong đầu của cô xuất hiện một khung cảnh chỉ toàn là cát, Cố Trân Dao cố gắng tập trung hơn nữa để có thể thấy nhiều thứ hơn, nhưng gần năm phút trôi qua mồ hôi đã thấm ướt cả trán cô vẫn không thể thấy được gì ngoại trừ sa mạc.
Cố Trân Dao mở mắt ra nhìn mọi người, sắc mặt khó coi khẽ lắc đầu nói: “Chị chỉ thấy sa mạc, chị cố gắng cách mấy cũng không thấy được thêm bất cứ manh mối gì.”
Đây là lần đầu tiên Cố Trân Dao không thể thấy được những gì mình muốn thấy, có lẽ Dương Hoài Châu đã đoán ra được Âu Thanh Nguyên sẽ đến tìm mọi người ở Cố gia giúp đỡ nên mới dùng năng lực che giấu hết tất cả mọi thứ.
Tất cả mọi người đều lộ rõ sự thất vọng, Cố Vĩnh Lâm lên tiếng trấn an: “Đừng quá bi quan, thất vọng, nếu đã không thể dùng năng lực đặc biệt để tìm kiếm thì anh sẽ cho thuộc hạ đi tìm, chắc chắn sẽ có manh mối.”
“Mọi người muốn tìm cái gì thế?” Giọng nói của Cố Ngạn Thanh bất thình lình truyền đến khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.
Ai nấy đều xoay người về hướng phát ra giọng nói thì nhìn thấy Cố Ngạn Thanh cả người đầy thương tích, máu me. Phương Châu Hoa kinh hãi, hoảng sợ chạy về phía của anh, cô lo lắng đến sắp khóc: “Anh bị làm sao vậy? Sao cả người lại bị thương nghiêm trọng như thế này?”
Mọi người cũng vội vã chạy đến, Cố Tư Nhuệ nhíu mày, không thể tin được khi thấy em trai của mình lại về: “Sao em lại về đây được? Chỉ chưa đầy một ngày sao em lại có thể bị thương đến mức này?”
Cố tiểu thiếu gia không để ý mọi người xung quanh, trong mắt của anh hiện giờ chỉ có duy nhất Phương Châu Hoa, thấy cô lo lắng đến mức sắp khóc anh mỉm cười, giọng nói thều thào, yếu ớt vang lên: “Em không sao là tốt rồi, tôi thật sự rất vui khi em quan tâm, lo lắng cho tôi đó.”
Lời nói vừa dứt Cố Ngạn Thanh đã ngã vào người của Phương Châu Hoa, gương mặt của anh chôn vùi vào cổ của cô sau đó ngất đi. Bà chủ Phương ôm chầm lấy anh, gọi vài tiếng vẫn không thấy anh đáp lại cô càng lo lắng hơn, đưa mắt nhìn mọi người.
Cố Tư Nhuệ cùng Cố Vĩnh Lâm không nói gì chỉ tiến đến dìu Cố Ngạn Thanh lên phòng.