Hàn Gia Tường đang nghĩ tới chuyện phải báo cáo với Dương Hoài Châu như thế nào thì Dương Hoài Châu bất ngờ gọi đến, cậu vừa nghe máy thì hắn đã cất giọng hỏi ngay lập tức: “Sao rồi? Đã tìm được cô gái đặc biệt đó chưa?”
“Vẫn chưa ạ, tôi vẫn đang cố gắng cho người tìm kiếm.” Hàn Gia Tường không chút do dự mà trả lời, hiện tại cậu không thể nào nói cho Dương Hoài Châu biết Phương Châu Hoa chính là cô gái mà bọn họ đang tìm kiếm, hiện tại không nói sau này cũng sẽ không.
Dương Hoài Châu không mấy hài lòng về câu trả lời này của Hàn Gia Tường, giọng nói của hắn lạnh đi vài phần: “Cử thêm người tìm kiếm đi, tôi mong lần sau gọi đến tôi sẽ nhận được một tin tức tốt từ cậu.”
“Vâng ạ, tôi sẽ cố gắng hết sức nhất định sẽ tìm được cô gái đó nhanh nhất có thể.” Hàn Gia Tường cung kính đáp lại, tuy cung kính là thế nhưng mặt của cậu vẫn không đổi sắc, ánh mắt không có chút gì gọi là sợ hãi, lo lắng.
Cậu vừa đáp lại xong thì Dương Hoài Châu liền cúp máy, Hàn Gia Tường quăng điện thoại sang một bên trong đầu bắt đầu suy nghĩ đến Phương Châu Hoa, tự hỏi bản thân có nên cảnh báo cho cô biết chuyện này hay không? Ý nghĩ này rất nhanh đã bị cậu gạt sang một bên, hiện tại vẫn chưa phải là lúc để nói ra chuyện này, hơn nữa xung quanh cô cũng có rất nhiều người bảo vệ, cô còn có cả sức mạnh kia nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Hàn Gia Tường ngẫm nghĩ lại thì thật không thể nào ngờ đến lời tiên tri kia là sự thật, càng không ngờ đến cô gái đó lại là Phương Châu Hoa, người mà cậu luôn tìm kiếm cũng chính là người mà cả giới ma cà rồng đang tìm kiếm, muốn có được.
……………………………………………….
Phương gia
Sức khỏe đã không còn vấn đề gì, Phương Châu Hoa được xuất viện quay trở về nhà, ngoại trừ ba mẹ, hai người anh trai và Âu Diệu Hàm đưa cô về thì còn có Cố Ngạn Thanh. Kể từ khi thổ lộ lòng mình thì anh giống như một cái đuôi của cô vậy, lúc nào cũng muốn dính chặt không rời.
Phương Châu Hoa vào phòng nghỉ ngơi, Âu Diệu Hàm cũng xin phép ở lại với bạn thân của mình, mọi người không ai có ý kiến gì chuẩn bị đi xuống lầu thì Cố Ngạn Thanh bỗng lên tiếng: “Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với Hoa Hoa và Âu Diệu Hàm.”
Hai người anh trai của Phương Châu Hoa đồng loạt quăng cho Cố Ngạn Thanh cặp mắt sắc lẹm, Phương tiểu thư hiểu ý nên mời anh vào bên trong sau đó đóng cửa lại. Phương Thiên Bảo cùng Phương Trường Châu rất muốn ở lại để nghe ngóng nhưng đáng tiếc phòng của cô cách âm rất tốt, đứng nghe lén cũng vô dụng, hai người hậm hực cùng ba mẹ đi xuống phòng khách với vẻ mặt không thể khó coi hơn.
Cố Ngạn Thanh đảo mắt nhìn căn phòng một lượt, bình thường anh không hề thích mấy màu hường phấn nhưng khi thấy căn phòng màu hồng như công chúa của Phương Châu Hoa anh lại thấy đáng yêu chết đi được, nhìn mấy bức ảnh lúc nhỏ của cô anh lại càng thích, ngắm nghía thích thú vô cùng.
Âu Diệu Hàm đứng một bên quan sát thấy bộ dạng của Cố tiểu thiếu gia mà chỉ biết lắc đầu, tặc lưỡi, cô nghĩ nếu sau này bạn thân cô cùng cái tên ma cà rồng này mà thành một đôi thì ai sợ ai vẫn chưa biết được đâu.
“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi và Diệu Hàm thế?” Phương Châu Hoa thấy anh cứ nhìn đông nhìn tây mãi không chịu nói gì nên bèn hỏi.
Cố Ngạn Thanh xoay người lại đối diện với hai người các cô, người hơi tựa vào kệ gỗ để ảnh: “Tôi chỉ muốn xác nhận với em cùng với Âu Diệu Hàm về chuyện chú của Âu Diệu Hàm thật sự đã biến thành ma cà rồng rồi sao?”
“Sao anh lại biết chuyện này? Tôi chưa từng kể với anh chuyện này cơ mà.” Phương Châu Hoa giật mình kinh ngạc khi nghe anh hỏi.
“Em đừng quên tuy tôi không đọc được suy nghĩ của em nhưng suy nghĩ của người khác thì tôi có thể đọc được đấy.”
Phải rồi, làm sao cô lại có thể quên mất chuyện này được chứ? Phương tiểu thư quay sang nhìn Âu Diệu Hàm rồi lại đưa mắt nhìn anh, ánh mắt chứa vài phần nghi hoặc hỏi: “Chuyện chú Thanh Nguyên biến thành ma cà rồng thì có liên quan gì đến anh?”
“Không liên quan đến tôi nhưng có liên quan đến anh ba của tôi, thường thì người bình thường bị ma cà rồng cắn sẽ có hai trường hợp xảy ra, một là chết hoàn toàn, hai là người đó sẽ bị biến thành ma cà rồng. Đa phần người bị cắn sẽ chết, chỉ có số ít là bị biến thành ma cà rồng thôi và chú của Âu Diệu Hàm là số ít trong đó. Âu Thanh Nguyên không chết thì rất có khả năng Âu Diệu Hàm cũng sẽ biến thành ma cà rồng nếu bị cắn.”
Sắc mặt của cả hai người các cô đều thay đổi, Phương Châu Hoa nhíu chặt đôi mày, tiến lên một bước muốn bảo vệ cho bạn thân: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh muốn cắn Diệu Hàm?”
Cố Ngạn Thanh nghe cô hỏi mà tỉnh cả người, anh bật cười không thể hiểu nổi tại sao cô lại có thể suy nghĩ được như thế nữa: “Tôi là ma cà rồng cấp cao đã được huấn luyện rồi nên sẽ không có chuyện đi hút máu người ta lung tung đâu, tôi chỉ muốn thử xác nhận giúp anh trai của mình thôi. Nếu như Âu Diệu Hàm có thể biến thành ma cà rồng thì không phải quá tốt sao? Cố gia tôi sẽ chào đón thêm một thành viên là ma cà rồng.”
Phương Châu Hoa và Âu tiểu thư đâu có ngốc mà không hiểu lời Cố Ngạn Thanh nói, Âu Diệu Hàm ngay lập tức phản bác: “Anh đừng nói ghép đôi bậy bạ, giữa tôi và Cố Tư Nhuệ là không thể nào, tôi sẽ không yêu ma cà rồng đâu.”
Cố tiểu thiếu gia nhún vai đáp lại: “Đừng vội khẳng định như thế, những chuyện như thế này phải để thời gian quyết định, mà tại đây tôi cũng nói cho cô biết là Cố gia chúng tôi rất cố chấp, một khi đã nhận định người mình yêu là ai rồi thì tuyệt đối không buông tay, cho dù là có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.” Vừa nói anh vừa di chuyển ánh mắt nhìn sang Phương Châu Hoa, lời này của anh không chỉ nói với Âu Diệu Hàm mà còn muốn nói cho cô biết.
Phương Châu Hoa đảo mắt nhìn sang chỗ khác ngay, cô giả mù giả điếc với chuyện này.
“Sau này tôi sẽ nói rõ hơn về ma cà rồng cho em biết, còn về Âu Diệu Hàm nếu như cô muốn biết thì cứ việc gọi hỏi anh ba của tôi.” Cố Ngạn Thanh bỗng nhiên kéo lấy cánh tay của Phương Châu Hoa vẻ mặt như là đang làm nũng với cô: “Hoa Hoa! Tôi đói rồi, tôi muốn ăn bánh của cô làm.”
Âu Diệu Hàm bĩu môi khinh bỉ: “Ôi trời! Cái cặp mắt đó không biết là thèm bánh Hoa Hoa làm hay thèm cậu ấy nữa.” Vốn dĩ đây chỉ là suy nghĩ trong đầu của cô nhưng ma xui quỷ khiến như thế nào mà cô lại thốt ra, không những nói mà còn nói lớn.
“…”