Màn đêm buông xuống, căn phòng yên lặng đến kì lạ.
Yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tí tách rung động trên mặt đất
Yên lặng đên nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất
Yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp tim mình vang lên thình thịch.
Tô Kỳ cuộn người ngồi trên ghế sô pha, một mặt ngây ngốc trong không gian vắng lặng.
Thức ăn thịnh soạn trên bàn không biết đã hâm nóng lại bao nhiêu lần.
Hôm nay là ngày gì? Cô chắc rằng Hứa Dung Mộc cũng chẳng nhớ rõ.
Bởi vì mấy năm nay trong mắt Hứa Dung Mộc cô chẳng là gì cả, chỉ là một kẻ ăn xin hèn mọn.
Ăn xin tình yêu của anh, hy vọng xa vời rằng anh có thể đối xử tốt với mình…dù chỉ một chút. Edit: ShiningL
Nhưng rốt cuộc anh cũng chưa từng để ý đến cô, ngay cả căn biệt thự này, cô cũng chỉ có thể đến vào những dịp đặc biệt như hôm nay.
Nhưng…anh lại không ở đây.
Tiếng chuông vang lên trong đêm vắng, Tô Kỳ nghe thấy tiếng mở cửa.
Ngẩng đầu lên liền thấy Hứa Dung Mộc say khướt đứng ở cửa.
Cô đến gần mới phát hiện mùi hương của người phụ nữ khác trên áo sơ mi của anh.
Vào giây phút ấy, cô cảm thấy tim mình nhói lên, cô thích một người nhiều năm như vậy, nhưng anh lại lựa chọn ở bên người phụ nữ khác vào ngày đặc biệt như thế này.
Anh thà ôm một người phụ nữ khác chứ chưa một lần ôm cô.
Cô tưởng mình sớm đã quen, nhưng…tim vẫn cứ đau.
Đau như có nghìn cây kim đâm vào tim, nhưng cô không thể khóc, cô không thể rơi một giọt nước mắt nào trước mặt Hứa Dung Mộc.
Cô chỉ có thể tự nhủ với bản thân rằng đã sớm quen với cảnh tượng đó rồi…
Tô Kỳ nhìn Hứa Dung Mộc hồi lâu, nhìn anh ghét bỏ hất tay mình ra, nhìn anh lảo đảo từng bước đi đến sô pha.
“Sao cô lại tới đây?” Hứa Dung Mộc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Kỳ, thuận tay châm điếu thuốc, “Tôi nhớ mình đã nói cô đừng tới đây rồi, cũng đừng xen vào chuyện đời tư của tôi.”
Khói thuốc tràn ngập, đèn sáng lờ mờ, Tô Kỳ không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.
“Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới, anh đã nói sẽ ở cùng em.” Giọng điệu Tô Kỳ mang theo chút cầu xin “Anh…” Nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Hứa Dung Mộc, cô rốt cuộc vẫn không nói hết được.
Hứa Dung Mộc hừ lạnh.
“Tô Kỳ, hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của cô, không phải kỉ niệm ngày cưới của tôi. Chuyện này liên quan gì đến tôi?” Hứa Dung Mộc dừng một chút rồi tiếp tục nói “Tôi nhớ đã nói rõ với cô đừng giở thủ đoạn với tôi, cô hà tất phải như vậy? Lúc cưới cô tôi cũng đã nói qua, cô là cô, tôi là tôi, đừng quấy nhiễu lẫn nhau. Nếu cô muốn, tôi có thể tìm cho cô vài tiểu thịt tươi tới chơi, dù sao cô vốn dĩ…”
Một cái tát giáng xuống mặt Hứa Dung Mộc, lúc cô muốn tát Hứa Dung Mộc một lần nữa thì anh đã ném tay cô ra “Tô Kỳ, đừng được nước lấn tới!”
“Cô ấy chết rồi, cô ấy đã chết rồi! Tại sao trong mắt anh lúc nào cũng chỉ có chị gái em?” Tô Kỳ thấy sắc mặt anh không vui, cuồng loạn thét lên,: “Cô ấy có gì tốt! Em yêu anh như vậy! Tại sao anh không nhìn thấy tình yêu của em, nhìn thấy em tốt với anh cỡ nào!”
Rốt cuộc có gì tốt mà khiến anh khắc cốt ghi tâm như vậy, khiến anh sống sa đọa suốt 5 năm.
Hứa Dung Mộc nghe cô nói vậy, bước đến gần, thô bạo nâng cằm cô lên: “Tình yêu của cô? Tô kỳ, tình yêu của cô quý giá lắm sao? Trong mắt tôi nó không đáng một đồng, tùy ý tôi giẫm đạp, còn cô…” Anh tăng them lực trên tay, ngữ khí âm trầm mở miệng: “Chẳng qua là một kẻ ăn xin hèn mọn”
“Hứa Dung Mộc! Chị em đã chết! Đã chết rồi! Dựa vào cái gì một người chết cũng có thể cùng em tranh giành tình yêu của anh, dựa vào cái gì!” Tô Yên đẩy tay Hứa Dung Mộc ra “Tại sao ả tiện nhân Tô Nghiên đó đã chết, còn muốn cùng em…”
“Chát” Hứa Dung Mộc duỗi tay tát Tô Kỳ một bạt tay. “Dựa vào cái gì? Dưa vào người Hứa Dung mộc tôi yêu là Tô Nghiên! Còn cô, chẳng qua là một vật trang trí!”
Vật trang trí?
Tô Kỳ nghe Hứa Dung Mộc nói vậy cất tiếng cười to, “Hứa Dung Mộc, nếu anh thật sự yêu chị ấy, sao anh lại sa đọa, phóng túng như vậy, sao có thể xứng với người chị cao quý của tôi? Tôi khinh thường anh!” Tô Nghiên giơ ngón giữa lên với Hứa Dung Mộc “Anh đúng là kẻ đáng thương, chúng ta giống nhau thôi.”
Hứa Dung Mộc nghe Tô Kỳ nói, trong tay càng tăng thêm sức lực, “Tô Kỳ, đừng tưởng tôi không dám giết cô, cho dù cô là em gái Tô Nghiên, tôi cũng sẽ giết cô!”
Tô Kỳ nhìn vẻ mặt Hứa Dung Mộc, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Giết tôi đi! Giết tôi, anh liền có thể báo thù cho chị ấy rồi!”
“Tô Kỳ, đừng giả bộ đáng thương trước mặt tôi, sự đáng thương của cô trước mặt tôi không đáng một xu, từ nhỏ cô ấy đã rất tốt với cô, sao cô lại có thể xuống tay với cô ấy được chứ? Tại sao người chết không phải là cô?”
Tô Kỳ nhếch môi khi nghe thấy lời nói của Hứa Dung Mộc, trên mặt lộ ra vẻ dứt khoát, “Thứ tôi không có được, tại sao chị ta lại có, tôi không cam lòng, tôi không cam lòng chị ta có tất cả mọi thứ, chị ta có gì hơn tôi, tôi không muốn thấy anh thích chị ta, cho nên tôi hủy hoại tất cả, hủy hoại chị ta…”
Hứa Dung Mộc nghe Tô Kỳ nói, lại tăng thêm lực trên tay, “Người thích cô ấy là tôi! Người yêu cô ấy cũng là tôi! Tại sao cô không giết tôi mà nhất định phải giết cô ấy!”
Tô Kỳ hô hấp càng ngày càng khó khăn, nhân lúc còn chút ý thức, cô nắm lấy tay Hứa Dung Mộc, “Hứa Dung Mộc, anh tưởng tôi chết thì chị ta có thể sống lại sao? Anh còn nhớ tâm nguyện trước lúc chết của chị ta là gì không?”
Sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt, ý thức cũng dần xa, nhưng vẻ mặt cô lại càng dữ tợn, “Đợi khi tôi chết, gặp lại chị tôi, tôi sẽ nói cho chị ta biết là anh giết tôi! Khiến anh cả đời cũng không gặp được chị ta!” Ngữ khí của cô đột nhiên trở nên âm trầm “Tôi muốn chị ta hận anh cả đời!”
Hứa Dung Mộc nghe Tô Kỳ nói, tay buông lỏng ra.
Anh ngẩng đầu nhìn người trong gương, người đàn ông trong gương mang gương mặt tiều tụy, không còn là thiếu niên nhiệt huyết năm đó, cũng không còn là chàng trai ngoan ngoãn cần cô bảo vệ.
Sao cô lại lặng lẽ rời đi như vậy, để lại mình anh trong thế giới đầy bùn đất này, cô đơn bước đi giữa biển người…
Nghiên Nghiên, sao em lại tàn nhẫn như vậy?
Hứa Dung Mộc đấm mạnh về phía gương, anh không hề cảm thấy đau đớn, máu tươi chảy dọc theo khe hở ngón tay, tấm gương nhanh chóng vỡ thành từng mảnh, cũng như trái tim sớm đã vỡ tan của anh…
“Anh làm gì vậy!” Hứa Dung Mộc nhìn Tô Kỳ đứng ở trước mặt, trầm giọng nói: “Đừng đụng vào tôi!” Anh nói xong liền đẩy Tô Kỳ ra, “Tôi không cần cô thương hại! “
Tô Kỳ nghe Hứa Dung Mạt nói xong liền ngẩng đầu lên. Quay đầu nhìn anh, vẻ mặt rất bình tĩnh, giọng điệu cũng bình tĩnh, “Tô Nghiên nếu nhìn thấy cảnh này sẽ rất buồn. Anh không muốn chị ta đâu buồn phải không?”
Tô Nghiên, nghĩ đến cô đáy lòng anh mềm lại. Anh nhìn Tô Kỳ trước mặt, để cô băng bó vết thương cho mình.
Hứa Dung Mộc có chút hoảng hốt, phảng phất như thấy bóng dáng của Tô Nghiên đang bang bó vết thương cho mình.
“Tô Kỳ, cô cho rằng cưới tôi thì tôi sẽ yêu cô sao?” Hứa Dung Mộc lạnh giọng, “Người vợ duy nhất cả đời này tôi công nhận chỉ có Tô Nghiên.”
Tô Kỳ nghe xong chua xót nói, “Nhưng bây giờ anh đã là chồng của em, em là vợ của anh, và em yêu anh hơn chị ta. Tại sao anh không chấp nhận tình yêu của em? Tại sao luôn miệng nói yêu chị ta?
Hứa Dung Mộc, 5 năm, em đã cố sửi ấm trái tim lạnh giá của anh suốt 5 năm mà sao anh vẫn đối xử với em như vậy?
Tim anh làm bằng đá sao? Cho dù em có làm gì thì anh cũng không thấy em tốt! Em mới là vợ của anh!”
Lời nói của Tô Kỳ làm mặt Hứa Dung Mộc trầm xuống, anh ghét bỏ ném tay cô ra “Cút!”
“Hứa Dung Mộc, em cút thì sao? Em cút cũng không thay đổi được sự thật là chị ta đã chết! Tô Nghiên đã chết…”
Tô Kỳ chưa nói hết, một cái tát nữa đã giáng xuống.
Tô Kỳ che mặt cười ngạo nghễ, “Hứa Dung Mộc, anh chột dạ sao? Hay là anh có quá nhiều phụ nữ, sớm đã quên dáng vẻ của Tô Nghiên. Quả nhiên đàn ông ai cũng tuyệt tình, anh luôn miệng nói yêu chị ta đậm sâu, nhưng anh vẫn phản bội chị ta đấy thôi, anh có tư cách gì nói yêu chị tôi? Hứa Dung Mộc, anh chính là một kẻ hèn nhát, nhu nhược! Là một kẻ…”
Hứa Dung Mộc tức giận đấm vào tấm gương phía sau Tô Kỳ, “Tô Kỳ, rốt cuộc cô muốn thế nào? Chị gái cô cũng đã chết, tại sao cô không để cô ấy được yên nghỉ? Những gì cô muốn tôi đều đã cho cô.”
Tô Kỳ ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của Hứa Dung Mộc, “Hứa Dung Mộc, chị ta thực sự đã chết rồi, sao lúc nào anh cũng nhớ tới chị ta? Những gì chị ta có thể cho anh, em cũng có thể cho anh. Sao trong mắt anh chỉ có chị ta mà chưa từng có em?”
“Tô Kỳ, tim tôi chỉ lớn như vậy, toàn bộ đều cho cô ấy rồi, không thể chứa thêm ai nữa!” Hứa Dung Mộc nhìn về phía Tô Kỳ cười nhạo mở miệng, anh ngửa đầu nhìn về phía trần nhà. “Nhưng mà Tô Nghiên đã chết, nói cái gì thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn, bên nhau cả đời, hết thảy đều là nói dối, Tô Nghiên là kẻ lừa đảo…”
Tô Kỳ phát hiện lúc Hứa Dung Mộc đang nói câu cuối cùng, trong mắt đã lấp lánh nước mắt.
Anh yếu ớt hạ tay xuống, đem Tô Kỳ ôm vào trong lòng. “Tô Kỳ, cô nói đúng. Tôi là một kẻ hèn nhát, một kẻ nhu nhược, một kẻ thất bại triệt để. Nhưng cho dù tôi có làm gì, cô ấy cũng không muốn đến gặp tôi sao? Không muốn xuất hiện trong mơ của tôi? Rõ ràng tôi yêu cô ấy như vậy mà? Tại sao cô ấy lại không đến gặp tôi?”
Tô Kỳ nghe Hứa Dung Mộc nói, vào khoảnh khắc muốn ôm lấy anh, lại bị anh thô bạo đẩy ra.
Cái trán của Tô Kỳ đập vào sô pha, cô đau đớn che đầu, lại nghe thấy giọng nói giễu cợt của anh, “Tô Kỳ, cô có tư cách gì yêu tôi, cô nói rất đúng, chúng ta đều là người đáng thương. Nhưng ngoại trừ chị cô, tôi sẽ không yêu bất kì ai.”
Chờ đến Tô Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, cô đã nghe thấy tiếng Hứa Dung Mạt đóng sầm cửa lại.
Cô ôm thân thể, cuộn tròn ngồi dưới đất, mặc cho nước mắt chảy ra.
Khi Tô Kỳ rời khỏi biệt thự, cô bước đi vô định trên đường, cứ như cô không thuộc về thế giới ồn ào và náo nhiệt này.
Như thể cô là một kẻ lang thang, đi trong biển người.
Trên đường đi, tâm trạng cô rối bời, và tất cả những gì vang lên trong đầu cô là những lời Hứa Dung Mộc đã nói trước đây.
Cô không có tư cách cùng Hứa Dung Mộc nói chuyện yêu đương, như vậy ai có tư cách? Những người phụ nữ đã bị anh “ngủ” sao? Chỉ tiếc là trong mắt anh, những người phụ nữ đó còn không bằng Hứa thái thái là cô đây.
Nhưng cô có khác gì những người phụ nữ đó?
Ngoại trừ việc cô là quang minh chính đại gả cho Hứa Dung Mộc thì dường như không có gì khác biệt.
Trong 5 năm kết hôn, Hứa Dung Mộc chưa bao giờ để cô qua đêm trong biệt thự của anh ta, và cũng chưa bao giờ chạm vào cô.
Bố mẹ chồng chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của hai người, vì họ đi du lịch khắp nơi quanh năm và họ tin rằng Hứa Dung Mộc có thể giải quyết tốt những việc này.
Nói cách khác, ở trước mặt bố mẹ chồng, cô và Hứa Dung Mộc tương kính như tân, bởi vậy, bọn họ không bao giờ nghi ngờ giữa hai người có vấn đề gì, cũng không nghĩ người dịu dàng, hiếu thảo như Hứa Dung Mộc lại làm ra những chuyện nhưu vậy.
Ở thành phố rộng lớn này, nơi duy nhất mà Tô Kỳ có thể đến là nhà mẹ đẻ của cô.
Đó là bến đỗ ấm áp nhất trong cuộc đời cô.
Lúc cô đang đứng ở cửa nhà, Tô Kỳ theo bản năng duỗi tay muốn ấn chuông cửa, nhưng lại rút tay lại mấy lần, cô không biết nên giải thích với bọn họ những chuyện giữa cô và Hứa Dung Mộc như thế nào.
Tô Kỳ vừa muốn xoay người rời đi, sau lưng liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng mở cửa, giọng nói ấm áp, “Đứa nhỏ ngốc, vào đi.”
Nhìn vẻ mặt của mẹ Tô, Tô Kỳ không chút nghĩ ngợi liền nhào vào lòng bà khóc nức nở, “Mẹ, con mệt quá! Tại sao người chết ban đầu không phải là con? Tại sao lại bắt con phải gánh chịu tội lỗi nặng nề như vậy. Tại sao chị ta đã chết còn muốn tra tấn con.”
Mẹ Tô nghe Tô Kỳ nói, ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô, bà cũng khóc, “Con ngoan, chúng ta rời khỏi nơi này đi được không! Không bao giờ trở lại, quên Hứa Dung Mộc, bắt đầu lại từ đầu.”
“Mẹ, con yêu anh ấy! Con không muốn rời xa anh ấy, con muốn ở bên cạnh anh ấy, cho dù anh ấy không yêu con, cho dù con nắm giữ bí mật này, mãi mãi không có tư cách ở bên cạnh anh ấy.”
Mẹ Tô nhìn vẻ mặt Tô Kỳ nắm tay cô, đau lòng mở miệng “Tội gì phải như vậy hả con? Cho dù con có nói thật với A Mộc, con bé trên trời cũng sẽ không trách con, nếu tiếp tục như vậy, con và A Mộc sẽ tiếp tục tra tấn lẫn nhau, hai đứa đáng lẽ không nên có kết cục như vậy.” Mẹ thở dài thườn thượt, cuối cùng nắm tay Tô Kỳ đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, cha Tô đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo, nhìn thấy Tô Kỳ liền đặt tờ báo trên tay xuống, đi tới chỗ cô, nắm tay cô với vẻ mặt áy náy. “Hai đứa lại cãi nhau à? ”
Tô Kỳ nhìn ánh mắt quan tâm của cha mình, liền nhào vào trong vòng tay của ông mà không hề nghĩ ngợi gì, cô ôm lấy cha Tô, nhưng không nói gì.
Vòng tay của cha vẫn luôn ấm áp như trong trí nhớ của cô
Cô còn nhớ rõ lúc cô đưa ra quyết định, cha cô là người phản đối đầu tiên, bây giờ nhìn thấy cô như thế này, ông còn tự trách hơn cả mẹ cô.
“Ba, đây là sự lựa chọn của chính con. Chúng con là chị em. Con cũng biết rằng chị ấy rất yêu A Mộc.” Tô Kỳ nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Tô gia, bình tĩnh nói, “Con không muốn phải sống với cảm giác tội lỗi, Đây là thứ con nợ chị ấy. ”
Nghe Tô Kỳ nói xong, mẹ Tô nhìn cha Tô đang đứng một bên quát lớn: “Nếu không phải tại ông thì sao có nhiều chuyện như vậy, nói đến cùng đều là ông sai, năm đó nếu không phải …” Mẹ Tô nhìn cha Tô nói rất nhiều, như trút hết tội lỗi năm nào lên đầu cha Tô.
Nhưng trong lòng Tô Kỳ biết chắc rằng cha cô cũng rất buồn, nhất là khi xảy ra chuyện như vậy.
“Mẹ, đây không phải là lỗi của cha Mẹ đừng trách cha, được không?”
Tô Kỳ nhìn mẹ Tô rồi bước đến ôm bà “Mẹ, hiện tại gia đình chúng ta không tốt sao? Ít nhất thì con vẫn còn sống. Vẫn còn bên cạnh hai người.”
” Nếu không phải người phụ nữ kia, sao con lại phải gánh tội lỗi này, con gái của mẹ đáng lẽ phải cùng người đàn ông tốt nhất trên đời bên nhau nhưng vì người phụ nữ đó mà hỏng hết cả rồi. sao có thể làm hòa được chứ?” Mẹ Tô nhìn Tô Kỳ, vẻ mặt đau khổ nói:” Con là con gái của ta, ta làm sao có thể không lo lắng? ” Nói xong những lời này, bà ngẩng đầu nhìn cha Tô đang ngồi một bên cau mày.
“Mẹ à, ít nhất cô ấy đã cứu mạng con phải không? Chúng ta nên biết ơn. Nếu không có cô ấy, con sẽ không thể sống sót, cũng sẽ không thể ở bên mẹ và A Mộc. “
“Nghiên nghiên.” Giọng điệu của mẹ Tô có chút đau khổ xen lẫn hối hận, bà vuốt má Tô Kỳ,” Một mình con chịu đựng quá nhiều rồi. Sau khi chúng ta mất, nếu A Mộc còn muốn khi dễ con, ai sẽ tới che chở cho con đây? Đều tại con đàn bà vô liêm sỉ kia, nếu không có ả, con và A Mộc sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời, nhưng tất cả đều đã bị hủy hoại, tất cả đều là do con đàn bà đó!”
Cha Tô nghe mẹ Tô nói, bước đến quỳ xuống,” Chuyện này là lỗi của tôi, đừng trách cô ấy, nếu không phải do tôi, gia đình ba người chúng ta sẽ không ra nông nổi này. Muốn hận thì hận tôi, đừng hận họ, họ đều vô tội. “
Mẹ Tô nghe cha Tô nói vậy, không chút nghĩ ngợi cho ông một bạt tai “Tô Hiền, ông được lắm, đến bây giờ ông vẫn nghĩ cho ả ta đúng không! Nếu không có người phụ nữ đó thì làm sao Nghiên Nghiên của tôi phải chịu nhiều oan ức như vậy? Hóa ra bao nhiêu năm rồi, ông vẫn nhớ người phụ nữ đó. “
“Mẹ, bây giờ mẹ nói những lời này còn ý nghĩa gì nữa? Họ đều đã chết, sao lại bận tâm đến một người đã chết? “