Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy

Chương 67: Nếu em mặc như vậy lên sân khấu...




Ba tiết mục trong lớp, cái này Lớp phó Văn- thể- mỹ cũng không dám làm phiền đại giá của Dục ca của bọn họ. Cho nên đến ngày Văn nghệ Kỷ niệm Thành lập trường hôm nay, Văn Dục Phong chỉ là một người xem ở ngoài sân.

Chẳng qua khi Tần Tình rời ghế vào hậu trường chuẩn bị, Văn Dục Phong ngồi bên cạnh vô tình thoáng nhìn vị trí trống, liền nhìn thấy trang giấy rơi trên mặt đất.

Cậu chau mày, cúi người nhặt.

Là một bản nhạc. Xem mức độ mới cũ, hẳn là dùng để luyện tập hàng ngày.

Nhưng Văn Dục Phong cũng không rõ thứ này đợi lát nữa Tần Tình có thể dùng tới hay không, cậu nghĩ nghĩ, cũng cầm bản nhạc kia đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, rời khỏi khán phòng, đi về phía hậu trường.

Lúc đó, Tần Tình đang nhìn chiếc váy dài màu vàng nhạt trước mặt mình, mặt khác đang cầm một đôi giày cao gót màu trắng nhạt, những ngũ quan thanh tú rất nhanh đã nhăn lại.

“Tớ thật phải... mặc bộ này lên sân khấu?”

Cô nhìn bộ váy này, lại nhìn đôi giày phối cùng kia, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi nữ sinh thu phát phục trang tiết mục văn nghệ.

Nữ sinh kia biểu tình bất đắc dĩ: “Tớ cũng không có cách nào, trang phục của tiết mục văn nghệ này phù hợp với vóc dáng của cậu lẫn loại hình biểu diễn, cũng chỉ có mỗi bộ này. Dù sao cũng là biểu diễn, không thể để cậu mặc đồng phục lên được?”

Tần Tình nhíu mày: “Nhưng tớ không mang qua giày phối cùng cao như vậy.”

“Trọng tâm dồn về trước, tính chất của gót kỳ thực không liên quan nhiều lắm, cậu tin tớ.”, nữ sinh kia tận lực khuyên bảo.

Tần Tình vẫn do dự muốn mở miệng, nhưng lại bị đối phương chặn đứng giọng nói______

“Hơn nữa, bộ này thật sự xem như là của cải của ban Văn nghệ chúng tớ, tớ nhớ rõ năm trước mới được phê duyệt xuống______ kiểu dáng này đẹp hơn nhiều so với các tiết mục đơn khác, rốt cuộc phía cậu là độc tấu piano, chúng tớ ưu tiên chọn cho cậu trước.”

“Đúng vậy!”, nam sinh phục trách trang phục ban Văn nghệ bên cạnh đi tới, cũng khuyên nhủ: “Cậu tin vào đôi mắt của stylist tương lai đi_____ cậu mặc bộ lễ phục này lên khẳng định rất đẹp!”

“...”

Dưới việc hai người liên thủ tấn công, ánh mắt Tần Tình nhìn xuống bộ váy dài trong tay.

Nhìn kiểu dáng, ít nhất cũng dài phết đất, nịt và đồ trang sức bằng bạc rất đẹp. Tần Tình thừa nhận, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bộ váy dài lễ phục này, cô cảm thấy kinh diễm ngoài ý muốn.

Nhưng...

Tần Tình nhìn tay đưa lên, đem chiếc váy dài màu vàng nhạt xoay nửa vòng.

Thiết kế hở lưng của váy hút vào mọi tầm mắt_____

Chữ V khoét sâu lộ một khoản.

Tần Tình thở dài.

Cô chưa bao giờ mặc qua kiểu dáng này, nội tâm có chút tò mò. Nhưng nghĩ tới đợi lát nữa còn phải khống chế đôi giày cao gót phối cùng kia, lại kéo làn váy lớn như vậy lên, lỡ như căng thẳng, ở trước mắt bao người bị vấp ngã...

Tần Tình thật sự ngẫm lại trường hợp kia đều cảm thấy đáng sợ.

“Ây dza bà cô nhỏ của tớ_______ các cậu còn ở chỗ này lảm nhảm gì vậy? Còn không nhanh thay quần áo chuẩn bị hoá trang?”

Trưởng ban ban Văn nghệ cách rất xa, liền kêu về phía bên này.

Tình thế bức bách, Tần Tình không sao chống lại, chỉ có thể xách theo váy dài vào phòng thay đồ của hậu trường dựng tạm.

Mà trùng hợp chính là, Tần Tình chân trước vừa bước vào phòng thay đồ, Văn Dục Phong phía sau liền bước vào hậu trường.

Đại ca Văn đây dáng dấp thanh tuấn điển trai toàn trường không ai không công nhận, lúc này nhìn thấy cậu đi vào hậu trường, theo lí vốn nên ngăn lại nhưng lúc này mọi người chỉ nhao nhao lên rồi lại coi như không nhìn thấy

Cũng may có mấy nữ sinh đang hoá trang bắt đầu “không phối hợp với chuyên viên trang điểm” mà khẩn trương.

Tầm mắt của Văn Dục Phong ở hậu đài đảo quanh hai vòng, cũng chưa thể nhìn thấy bộ dạng cô gái nhỏ của cậu, không khỏi nhăn mày.

Trưởng ban phụ trách phối hợp trù tính chung ban Văn nghệ rốt cuộc nhìn không được, đi tới hỏi: “Dục ca... đang tìm ai?”

Văn Dục Phong thu tầm mắt: “Uhm. Tần Tình không ở đây à?”

Trong lòng Trưởng ban ban Văn nghệ nhẹ thở ra, duỗi tay chỉ chỉ vào phòng thay đồ:

“Tần Tình ở bên trong thay váy lễ phục, Dục ca tìm cậu ấy có việc, ở bên ngoài đợi một chút là được.”

Văn Dục Phong ừ một tiếng, cầm bản nhạc kia, chọn chỗ cách phòng thay đồ không xa, lại không ngại chỗ mọi người qua lại, dựa vào tường chống chân dài lên đợi.

Khi đợi được hai phút cũng chưa đợi được người, mi mắt của Văn Dục Phong nhăn lại.

____________

Trong nhận thức của cậu, thay quần áo cũng sẽ không mất nhiều thời gian như vậy.

Không phải có tình huống gì chứ?

Văn Dục Phong lo lắng nghĩ, nhấc chân đi về phía bên phải.

Nhưng trước khi cậu đi qua, hai nữ sinh phụ trách phục trang cùng tạo hình nóng nảy trước.

“Là thay đồ có khó khăn? Tớ qua nhìn xem.”

Một người trong đó liền đi đến bên ngoài phòng thay đồi hỏi vài câu, sau đó kéo mành đi vào.

Mành một lần nữa kéo lên.

Văn Dục Phong dãn đôi mi, chân dài dẫm ra ngoài cũng thu về.

Lại qua nửa phút, mành được kéo ra hoàn toàn, nữ sinh vừa đi vào trước bước ra một nửa, Tần Tình theo sau.

Hậu trường nhiều người lui tới, nghe thấy động tĩnh lơ đãng nhìn qua, liền trong thời gian ngắn không thể dời mắt_______

Cô gái nhỏ bước ra mặc một chiếc váy màu vàng nhạt dài phết đất cổ chữ V khoét sâu, đá quý màu bạc đính từ cổ xuống, phác họa ra đường cong xinh đẹp của bộ ng ực. Mà chiếc cổ lộ ra bên ngoài cùng cánh tay trắng nõn tinh tế, vân da sáng như ngọc.

Dây cột tóc nhỏ được tháo ra, tóc dài màu hạt dẻ mang theo cong lượn tự nhiên phủ đầy vai, hiển nhiên chưa chải chuốt, lại mang theo loại mỹ cảm tựa như vừa tỉnh giấc sau giờ nghỉ trưa.

Ngũ quan Tần Tình vốn tinh tế lại tinh xảo, lúc này bởi ánh mắt khắp phòng càng làm má hơi hồng, mắt hạnh trong sáng đen bóng, hơn nữa đôi giày cao gót kia đem khí chất cả người cô lên 2 tấc, trong khoảng thời gian ngắn, người nhìn về phía này cơ hồ đều không rời mắt được.

Không ít người đôi mắt cất giấu cảm thán, lúc sau đều không nhịn được thấp giọng nghị luận.

__________Mọi người chỉ biết được tiểu tài nữ lớp 11- 1 diện mạo thanh tú đáng yêu, càng cường điệu chỉ số thông minh lẫn thành tích không ai có thể sánh được, đa số mọi người quả thật bỏ qua cô có gương mặt tiểu mỹ nhân như vậy.

Càng không nghĩ tới, màn lộ diện này khiến mọi người đều kinh diễm.

“Thế nào?”

Nam sinh tự phong mình là “Stylist tương lai" kia của ban Văn nghệ sửng sốt một chút, liền cười đi tới, giơ tay chụp lên vai Tần Tình: “Tớ đã nói cậu mặc cái này khẳng định_____ a a!”

Lời còn chưa nói xong, tay của cậu ta vừa ra đến giữa không trung đã bị người khác nắm. Véo cổ tay trắng nõn của cậu ta ngón tay đều nổi gân xanh, lực đạo lớn phải khiến người này nhịn không được gào hai tiếng cả người xụi lơ.

“...Ai mẹ nó cho cậu quyền lợi đụng vào của cô ấy?”

Thanh âm bên cạnh lạnh lẽo như băng, mang theo lệ khí lành lạnh, như là hung thú bị chọc giận đến tận cùng.

Mấy người đứng ở chỗ này, tựa hồ đều có thể nghe thấy từ trong cổ họng của hung thú truyền ra hơi th ở dốc thô nặng.

Nữ sinh phụ trách thu phát phục trang bên cạnh Tần Tình bị sợ đến cuống quýt thối lui một bước, nếu không phải còn lý trí, đại khái cô ấy đã nhịn không được mà xoay người muốn bỏ chạy.

Hậu trường vốn ầm ĩ cũng đột nhiên an tĩnh, mọi người không dám thở mạnh mà nhìn về nơi này.

Mà con ngươi Tần Tình cũng xẹt qua một tia hoảng loạn.

Cô đã lâu chưa được nhìn thấy trạng thái cảm xúc của Văn Dục Phong đáng sợ như vậy.

“Văn Dục Phong, anh đừng như vậy.”, Tần Tình theo bản năng nâng cánh tay ấn ấn trên bàn tay nắm chặt người của ban Văn nghệ kêu đau.

Chỉ là chưa chờ cô dùng sức, Văn Dục Phong bỗng buông lỏng người nọ, sau đó trở tay đem cổ tay của cô bắt vào trong tay. Cùng giây phút đó, dưới chân Văn Dục Phong đạp một bước, đem khoảng cách giữa mình và cô gái nhỏ thu lại cơ hồ bằng không.

Hai người mặt đối mặt. Một người hơi nặng nề híp mắt, ánh mắt hung lệ lại ẩn sâu tham quyến; một người ngửa gương mặt nhỏ nhắn, mắt hạnh ánh sáng lưu chuyển, thần sắc hơi hoảng.

Cảm thấy ánh mắt mọi người đều dừng lên người mình và Văn Dục Phong, gương mặt Tần Tình càng thêm nóng, cô theo bản năng tránh vùng cổ tay, chân cũng thoái lui về phía sau hy vọng có thể lui khỏi khống chế của đối phương.

Nhưng phát hiện ra ý đồ giây tiếp theo của cô, tay phải rũ bên người của Văn Dục Phong bỗng nâng lên lui về sau, trực tiếp đỡ sau lưng Tần Tình.

Chữ V khoét sâu lộ lưng trần tinh tế mịn màng, suy đoán trong lòng Văn Dục Phong được nghiệm chứng, con ngươi tối đen nhất thời như văng mực tung toé, nhiễm sát khí gió mưa sắp tới.

Mà Tần Tình lại sững sờ tại chỗ.

_____ Vùng da phía sau lưng chưa từng bị ai trực tiếp chạm vào, như truyền đến độ ấm nào đó cùng loại với lửa.

Cảm giác nóng bỏng đó luôn thiêu cháy hai má của cô.

“Văn Dục Phong!”

Cảm xúc Tần Tình khó kìm nén, âm cuối có chút mất tiếng.

Mà Văn Dục Phong xưa nay “nghe lời” lúc này trừ bỏ ánh mắt thâm thuý, lại không có phản ứng.

Sau khi qua vài giây, cậu mới liền tư thế này hơi cúi người, tới gần cô gái nhỏ mơ hồ nói bên tai phải________

“Nếu em mặc như vậy lên sân khấu,”, chất giọng trầm thấp, nhiễm từ tính khàn khàn: “Anh sẽ đem ấn em vào cây piano kia hôn đến khi em nói không nên lời.”

Cậu hơi ngừng, hướng về sườn dưới vành tai cô gái nhỏ, môi mỏng cơ hồ muốn hôn_________

“Anh thề!”

“...”

Đôi mắt Tần Tình trợn tròn, thẳng đến khi Văn Dục Phong buông lỏng cổ tay của cô, đem tiến về trước kia lùi một bước, cô cũng chưa hồi phục lại tinh thần.

Ảnh ngược thon dài đ ĩnh bạt của nam sinh tiến vào đáy mắt cô, mà Tần Tình như cũ không thể tin tưởng nhìn Văn Dục Phong.

Khoé môi Văn Dục Phong hơn nhướng, đáy mắt lại không thấy ý cười, chỉ có ý vị thâm trường nồng đậm.

...Không nên đem ý tưởng tham quyến nhất đó thẳng thắn thành khẩn với cô.

Có lẽ sẽ làm cô sợ?

Nhưng cậu nhịn không được.

Lại nhịn xuống, đại khái thật sự sẽ làm ra chuyện gì không cách nào vãn hồi.

Nghĩ tới đây, Văn Dục Phong cưỡng bách chính mình dời ánh mắt từ trên người cô gái nhỏ đi. Ánh mắt vững vàng của cậu nhìn về phía người của ban Văn nghệ bên cạnh______

“Đưa tôi.”

Con ngươi nữ sinh kia hơi vội hoàn hồn: “Hả?”

“...”

Ánh mắt Văn Dục Phong không mang theo độ ấm hướng nhìn đồng phục của Tần Tình mà cô ấy đang ôm trong ngực.

Nữ sinh kia cơ hồ lập tức liền tay đưa ra.

Văn Dục Phong nhận lấy, đem áo khoác vung ra, liền khoác lên đôi vai lộ ra của Tần Tình.

Chỉ là áo khoác nhỏ trong bộ đồng phục của học sinh đều là may đo, thật sự không đủ để coi như áo choàng, hơi đi lại đại khái sẽ lập tức rơi xuống.

Ánh mắt Văn Dục Phong lại trầm xuống.

Không tự hỏi hai giây, cậu liền đem quần áo của Tần Tình một lần nữa đưa cho nữ sinh bên cạnh, vòng tay cởi áo khoác của đồng phục của mình bọc lấy Tần Tình.

Mà người phụ trách bên cạnh đều im như ve sầu mùa đông, dù có dị nghị cũng dám mở miệng nói một chữ “không”.

Vì vậy, 20 phút sau.

Khi rèm lớn kéo, nhìn nữ sinh ngồi trước cây dương cầm màu đen, mặc váy dài màu vàng nhạc lại khoác rõ ràng áo đồng phục lớn mấy size, thầy trò ngồi dưới khán đài lâm vào thời khắc hoài nghi nhân sinh.

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy trò dưới khán đài: “Đây là mặc cái gì?” [Dấm chấm hỏi đầy mặt]