Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy

Chương 57: Cán của thầy ấy




Giữa nhịp sống bận rộn thường nhật của học sinh trung học, việc phân ban Tự nhiên và Xã hội chẳng mấy đã xong xuôi.

Khối 11 ban đầu có 34 lớp bây giờ đã được chia lại thành 31 lớp, bao gồm một lớp dự bị Đại học chuyên Khoa học tự nhiên và 30 lớp Tự nhiên xã hội thông thường.

Trong đó Xã hội có 10 lớp, lớp chất lượng cao của loại 1 loại 2 có 5 lớp, xếp trước các lớp phổ thông, nói cách khác, các lớp từ số 1 tới số 10 chính là khoa Xã hội.

Mà Tần Tình và Văn Dục Phong có thành tích đều thuộc top nửa đầu các học sinh có thành tích tốt, ban đầu là ở lớp 11- 6, theo nguyên tắc phân chia hiện tại hiển nhiên là ở lớp 11- 1.

Chủ nhiệm lớp 11- 1 của khoa Xã hội là một giáo viên lâu năm tên Ngưu Chí Hoài, cũng coi như đã được kinh qua đủ loại học sinh.

Nhưng dù như vậy, khi ông nhìn thấy cậu nam sinh bước vào lớp thu hút mọi ánh nhìn kia vẫn cứ không nhịn được mà giật lông mày một cái.

…Văn Dục Phong.

Ngưu Chí Hoài thở dài. Dù ông chưa từng gặp học sinh này nhưng cũng đã sớm nghe danh cậu qua giáo viên Ngữ văn của lớp 11- 6.

Chuyện khác tạm thời không đề cập tới, một học sinh như vậy lại có thể dựa vào thành tích của mình nhảy vào vị trí top 40% học sinh có thành tích cao nhất trong lần thi phân ban cuối cùng, quả thật làm ông rất kinh ngạc.

Mà sau khi đã phân ban, thành tích của học sinh này so với toàn thể học sinh ban Xã hội vẫn không hề kém cạnh.

Thành tích như vậy, tuy chưa phải nổi bật nhất, nhưng ít ra cũng có thể nói là ưu tú.

_______ Đặc biệt là khi nhắc tới những “chiến tích” trước đó của cậu.

Nghĩ vậy, Ngưu Chí Hoài hướng về phía nam sinh đang định đi qua bục giảng vẫy tay.

“Văn Dục Phong, em lại đây.”

“……”

Văn Dục Phong cầm cặp sách dừng lại, quay người nhìn về phía vị giáo viên già trên bục giảng.

Trong lớp vốn yên tĩnh nay càng lặng thinh không tiếng động, mỗi người đều dựng đứng cột ăng- ten vô hình trên đầu, chuẩn bị thu tín hiệu lần xung đột đầu tiên giữa đại ca Nhất Trung và Chủ nhiệm mới.

Nhưng khiến mọi người kinh ngạc là Văn Dục Phong bị gọi tên chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi liền đi qua đó.

Tới bục giảng thì dừng lại, Văn Dục Phong hơi cúi người, sau khi nhìn rõ ba chữ “Ngưu Chí Hoài” rõ nét hữu lực trên bảng đen, cậu đứng thẳng người lại, hướng về Ngưu Chí Hoài gật đầu.

“Thầy Ngưu.”

Phản ứng “nghe lời” như vậy khiến những học sinh lần đầu cùng lớp bên dưới há hốc mồm.

______________

Đừng nói đây là hàng giả nhé?

Ngược lại những học sinh cùng chuyển tới từ lớp 11- 6 thì lại bình tĩnh hơn nhiều.

So với bất kì bạn học mới nào ở đây, bọn họ đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng khó tin rồi.

Cho nên đối với chuyện nhỏ thế này, trong mắt họ chẳng là cái gì cả.

Ngưu Chí Hoài cũng thầm thấy hơi kinh ngạc, nhưng dù sao ông cũng là một giáo viên lâu năm, không biểu hiện sự ngạc nhiên lên mặt.

“Thầy nghe nói lần này thành tích em tiến độ như vậy đã khiến các giáo viên trong khối kinh ngạc không nhẹ đâu.”

Ngưu Chí Hoài nói, yên lặng quan sát phản ứng của nam sinh.

Nhưng bất luận là từ biểu cảm trên gương mặt hay cảm xúc trong ánh mắt, Ngưu Chí Hoài đều nhìn không ra chút đắc ý hay một điều gì tương tự từ cậu.

Ngưu Chí Hoài lặng lẽ gật đầu trong lòng, trên mặt lại không có ý gì.

“Nhưng thầy cũng từng nghe qua chuyện trước kia của em. Giờ em đã vào lớp của thấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai năm tới đây em sẽ vẫn ở đây.”

Ngưu Chí Hoài ngừng lời một chút rồi muốn nói ra mục đích của mình.

Chỉ là không đợi ông mở miệng, nam sinh đứng ở bục giảng liền cong môi nở một nụ cười lười biếng khẽ nói.

“Thầy Ngưu, hai năm tới đây, em sẽ cố gắng không vi phạm nội quy của trường, mong thầy yên tâm.”

“…”

Dù câu “em sẽ cố gắng” này chưa thực sự khiến Ngưu Chí Hoài hài lòng, nhưng nhìn thái độ hợp tác của cậu nam sinh, ông vẫn gật đầu.

“Được, chỉ cần em đừng nói cho có lệ, thầy sẽ coi em như một học sinh bình thường, hết lòng dạy dỗ.”

“Cảm ơn thầy.”

Văn Dục Phong đáp lời, xác định Ngưu Chí Hoài không còn lời gì muốn nói nữa liền cầm cặp sách xoay người xoay người đi.

Ánh mắt cậu đảo qua một vòng, những học sinh khác đa phần vội vàng tránh ánh mắt của cậu nhưng vẫn có mấy người nóng lòng muốn nhìn thẳng cậu.

Chẳng qua đối với những suy nghĩ của bạn học cùng lớp, Văn Dục Phong coi như không thấy, chỉ để ý tới chiếc bàn vẫn chưa có ai ngồi trong lớp, nhấc chân đi tới.

Đặt cặp sách xuống, một tiếng vang trầm trầm không nặng không nhẹ vang lên.

Những học sinh ngồi quanh đó bất giác rùng mình một cái.

Văn Dục Phong giống như không hề nhận ra, mở cặp lấy hai bộ sách.

Một lát sau, hai bộ được đặt chỉnh tề ở hai phía chiếc bàn.

Học sinh nhìn trộm qua phía này đều nghi hoặc.

Trong đó có người tò mò, kéo bạn học chuyển tới từ lớp 11- 6 ngồi bên cạnh mình: “Sao Dục ca của các cậu lại mang hai bộ sách, là mang cho ai sao?”

Người bị hỏi vừa định trả lời liền dừng.

Cậu ta hất cằm ra phía cửa phòng học:

“Tới rồi đó.”

Người hỏi chuyện vội vàng giương mắt, liền thấy ở cửa phòng học có một cô gái vóc người nhỏ nhắn đi tới.

Lúc này, Ngưu Chí Hoài cũng chú ý tới cô gái nhỏ vừa xuất hiện.

Hoặc là nói, từ sáng sớm nay ông đã chờ bạn học sinh này rồi.

__________

Không chỉ những môn học khó nhằn như Vật lý Hóa học, cô học trò nhỏ này còn giành luôn vị trí thủ khoa ban Xã hội, sao có thể không chú ý tới.

Một học sinh như vậy, chỉ cần là giáo viên thì đều sẽ sinh ra hảo cảm.

Nhưng vừa nhìn thấy cô học trò nhỏ, Ngưu Chí Hoài liền phát hiện có điều kì lạ.

Ông nhìn từ trên xuống dưới Tần Tình một lượt, nhíu mày hỏi

“Tần Tình, sách của em đâu?”

Đúng vậy, điều làm Ngưu Chí Hoài cảm thấy không thích hợp chính là Tần Tình đi tới lớp tuy rất gọn gàng ngăn nắp nhưng lại không thấy cặp sách đâu.

Cô gái nhỏ bị gọi liền quay người.

“Thầy Ngưu ạ!”, cô nhìn thoáng qua tên giáo viên trên bảng đen phía sau Ngưu Chí Hoài: “Vừa rồi thầy Thẩm có tìm em nên em nhờ bạn học khác cầm giúp ạ.”

Giọng nói vừa dứt, dưới phòng học có một âm thanh nhàn tản vang lên.

“Ở đây.”

“…”

Tầm chú ý của cả lớp đều bị di chuyển, Tần Tình hướng về Ngưu Chí Hoài khom người, gương mặt có chút ngại ngùng đi về phía chủ nhân của lời nói vừa rồi.

Cô vừa đi tới, nam sinh cũng đứng lên, nhìn về phía bục giảng:

“Thầy Ngưu, thành tích của em tiến bộ như vậy đều nhờ công lao của bạn học Tần Tình, vì vậy nên em hy vọng sau này có thể tiếp tục ngồi cùng bàn với bạn ấy.”

“…”

Ngưu Chí Hoài trầm mặc nhìn hai người một lát.

Lúc sau, ông chậm rãi gật đầu.

“Có thể.”

Nhận được câu trả lời vừa lòng, nam sinh mặt mày đầy ý cười nhìn về phía cô gái nhỏ vừa đi tới bên cạnh bàn.

Khiếp sợ nhất vẫn là những bạn học lần đầu học chung lớp, còn học sinh của của lớp 11- 6 thì thản nhiên như không.

_________

Không biết bọn họ đời trước đã tạo nghiệp gì mà cuộc sống cấp ba này lại phải tồn tại trong một “địa ngục” như vậy.

…………

Sau khi phân ban, tiến độ học tập của khối 11 lập tức bị các giáo viên đẩy nhanh hơn.

Không ít học sinh chưa kịp thích ứng với nhịp độ mới, mà điều này cũng khiến cho thành tích của học sinh sau khi chia lớp có sự biến hóa rõ rệt.

Đáng nhắc tới chính là, vị trí đứng đầu của ban Xã hội vẫn do Tần Tình giữ chắc. Mà sau khi quen với tiến trình học tập, khoảng cách thành tích của Tần Tình so với người đứng sau ngày càng lớn.

Đặc biệt là lần nào điểm Toán cũng đạt điểm tuyệt đối, càng khiến những học sinh muốn đuổi theo thành tích của cô khóc không ra nước mắt.

___________

Cứ như vậy, thậm chí cả những người đứng đầu ban Tự nhiên cũng cầm đề Toán chạy tới ban Xã hội hỏi Tần Tình, rốt cuộc vì sao phải ngược đãi người học Xã hội như bọn họ tới vậy chứ?

Nếu nói thành tích của Tần Tình còn nằm trong dự kiến của giáo viên thì tốc độ tiến bộ của một học sinh khác càng làm các giáo viên mở rộng tầm mắt.

Buổi sáng hôm nay, là ngày thứ tư sau kỳ thi kết thúc học kỳ I của khối 11. Các bài thi đều đã chấm xong, bảng điểm mỗi lớp đều được chuyển tới tay Giáo viên chủ nhiệm.

Trong văn phòng của tổ Văn, Ngưu Chí Hoài nhìn bảng điểm trước mặt, biểu tình phức tạp.

“Thầy Ngưu, điểm trung bình của lớp thầy lần này lại xếp thứ nhất rồi!”

Giáo viên bên cạnh nhìn thống kê điểm trung bình trên máy tính thở dài, quay đầu lại thấy thần sắc của Ngưu Chí Hoài liền sửng sốt: “Thầy Ngưu đang xem gì vậy?”

Ngưu Chí Hoài run run đưa bảng điểm trong tay qua:

“Cậu có biết Văn Dục Phong lần này, thành tích xếp thứ mấy không?”

Vừa nghe lời này, giáo viên bên cạnh sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười ha ha.

“Chuyện này tôi không dám đoán, thành tích của cậu học sinh này giống như tàu lượn vậy______ lần này có thể trong top 10, lần sau đã có khi xuống tận cuối cùng, đoán không ra.”

Nhắc tới chuyện này, Ngưu Chí Hoài lộ ra biểu tình phức tạp.

“Thằng nhóc này có khả năng tư duy logic và phân tích thông tin rất mạnh, trí nhớ càng không thể chê, nếu không phải em ấy thường xuyên bỏ lại những câu dài trong phần tự luận thì thành tích chắc chắn không nằm ngoài top 10 của lớp.”

Ngưu Chí Hoài ngừng hai giây, nhìn bảng điểm bật cười:

“Nhưng không sao, tôi có biện pháp để trị thằng nhóc này rồi.”

Nghe Ngưu Chí Hoài nói như vậy, Giáo viên bên cạnh tò mò nhìn qua, vừa nhìn thấy tên Văn Dục Phong trên bảng điểm liền kinh ngạc.

“Ấy! Đứa nhỏ này được lắm, xếp thứ tư trong lớp??”

Mang theo sự khó tin, giáo viên này liền cầm lấy bảng điểm xem kĩ lại, thật sự là kinh ngạc không nhẹ:

“Với điểm tiếng Anh như vậy mà tổng điểm vẫn xếp thứ tư??”

“…”, Ngưu Chí Hoài cười: “Thành tích môn Văn lần này của em ấy đứng đầu toàn khối, Toán học cũng xếp thứ ba toàn khối.”

Giáo viên bên cạnh bị ngạc nhiên không nói thành lời, một lát sau mới nhịn không được hỏi_____

“Thầy rốt cuộc có biện pháp gì vậy? Lại có thể khiến em ấy tích cực như thế?”

Lúc này, Ngưu Chí Hoài cười đến hai mắt cong thành một đường nhưng quyết không tiết lộ thêm.

Cùng lúc đó, trong phòng học của lớp 11-  1.

Tần Tình kinh ngạc chớp mắt hạnh:

“Thủ khoa môn Văn?… Trước khi thi cuối kì thầy Ngưu còn gọi anh ra ngoài gặp riêng, rốt cuộc thầy nói gì với anh vậy?”

Văn Dục Phong liếc qua sách Văn trên bàn một cái, ánh mắt không vui.

Qua hai giây, cậu nam sinh mặt vô cảm nói:

“Thầy ấy nói nếu lần thi cuối kì này anh không vào được top 50 thì thầy ấy sẽ chuyển em ra cách anh một bàn.”

Tần Tình: “…”