Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy

Chương 52: Cảm ơn anh ở đây




Văn Dục Phong đứng sau lan can của khán đài quan sát vài giây, liền từ sự gắng sức của cô gái nhỏ khi bước chân phán đoán ra thương thế của cô.

Phỏng đoán chấn thương lúc này của cô gái nhỏ, Văn Dục Phong đến một giây cũng không do dự, xoay người liền theo bậc thang nhỏ hẹp bên cạnh khán đài đi xuống.

Chỉ là cậu vừa mới bước một nửa bậc thang, đã bị một giáo viên đứng ở chỗ đó ngăn cản______

“Học sinh không dự thi không thể vào khu thi đấu, không được tuỳ tiện rời khỏi khán đài, Chủ nhiệm lớp của các em không nói qua sao?”

Giáo viên kia sau khi nói xong, mới nhìn rõ nam sinh đứng trước mặt mình, chính là Văn Dục Phong khiến Chủ nhiệm giáo vụ Tôn Hưng cũng chưa tìm ra biện pháp kia. Ngữ khí của ông hơi mềm: “Nếu như có chuyện gì, em xin giấy xin phép của Chủ nhiệm lớp em qua đây.”

Văn Dục Phong nhăn mày lại nhìn về nơi thi đấu phía dưới bậc thang, ba nữ sinh khác đứng ở chỗ đó tựa hồ vẫn chưa thấy vết thương của Tần Tình như cũ, mà cô gái nhỏ của cậu cũng cứng rắn chống đỡ bộ dạng không có chuyện gì.

Ánh mắt Văn Dục Phong lạnh lùng, xoay người trở về.

Mà khán đài lớp 11- 6 lúc này, Lớp phó Văn- Thể- Mỹ xong hạng mục thi chạy trở về nhìn biểu ngữ bị đặt phía trước lớp, không khỏi kỳ quái hỏi người bên cạnh: “Dục ca làm sao không ở đây?”

“Vừa rồi hình như đi qua cầu thang bên kia... ơ, đó không phải trở lại rồi sao?”

Lớp phó Văn- Thể- Mỹ Tống Lâm theo lời người bên cạnh ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thấy gương mặt tuấn tú lạnh lẽo của Văn Dục Phong, ánh mắt mang sát khí mà đi về phía bên này.

Tống Lâm cả kinh, theo bản năng trốn ở bên cạnh.

Mà lúc này, Văn Dục Phong cũng đã đi tới cách bên cạnh bọn họ không xa, sau đó dừng ở giữa hàng ghế đầu của khán đài và lan can ngoài cùng.

Thấy không phải tới tìm bản thân tra hỏi, Tống Lâm nhẹ thở ra, sau đó mới lớn gan đi về phía trước:

“Dục ca, hạng mục của tớ đã kết thúc, biểu ngữ này tớ lập tức lấy đi____”

Lời của Tống Lâm còn chưa dứt, nam sinh ngoái đầu nhìn lại: “Trong lớp có chuẩn bị túi chườm nước đá không?”

“Hả?”, Tống Lâm ngốc một chút, nhưng vẫn theo bản năng thành thật trả lời: “Trong lớp không có, nhưng phòng thể dục chắc là có chuẩn bị một ít.”

“Uhm!”, nam sinh lên tiếng, chuyển tầm mắt lại: “Cậu đi lấy túi chườm nước đá về.”

Tống Lâm khó hiểu: “Hả? Cần túi chườm nước đá làm cái...”

Câu này cậu ta còn chưa nói xong, lập tức thấy nam sinh trước mặt tay trái chống lên rào chắn, tiếp sau đó lưu loát xoay trong không trung.

____________

Sau đó thân ảnh Văn Dục Phong trực tiếp biến mất trước mặt cậu ta.

“...Dục ca?!”

Sau khi dại ra 3 giây, Tống Lâm mới đột nhiên phản ứng lại, học sinh cùng lớp 11- 6 với mấy lớp bên cạnh chú ý tình huống bên này, sôi nổi bổ nhào vào rào chắn dò đầu xuống nhìn_____

Phía dưới khán đài tầm 2m, nam sinh cau mày đứng thẳng người, ở cái nhìn chăm chú của giáo viên xung quanh, trọng tài lẫn học sinh đang làm nóng người trước khi thi đấu há hốc mồm miệng, lập tức đi về phía điểm cuối của thi chạy tiếp sức 4*400m nữ.

Cùng lúc đó, Triệu Tử Duệ ở trong khu làm nóng người chuẩn bị thi đấu biểu tình phức tạp thu hồi ánh mắt.

_____________

Thoạt nhìn đứng đầu “Bảng đen” tháng sau, lại là Dục ca của bọn họ phải vào dự bị trước tiên.

...........

Văn Dục Phong gây ra động tĩnh không lớn không nhỏ trên khán đài, nhưng Tần Tình cách đó không xa thầy rõ cả quá trình làm mười phần đủ rồi.

Nhìn thần sắc nam sinh mặc một áo hoodie màu xám nhạt cùng quần dài màu đen kia không tốt đi về hướng này, Tần Tình chỉ cảm thấy đầu cùng cổ chân đau lên.

Mà ba bạn nữ chạy tiếp sức của lớp 11- 6 đứng chung với Tần Tình càng sợ hãi, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Tình.

“Tình, tình huống này là như thế nào?”

“Xem biểu tình... tựa như không giống tới chúc mừng chiến thắng của tụi mình...”

“Không phải thầy Thẩm nói không được tuỳ tiện vào khi thi đấu sao? Nhưng Tần Tình, cậu ta tới tìm cậu nhỉ? Nhìn biểu tình thật doạ người...”

Ba người đang thì thầm, Văn Dục Phong đã đi tới chỗ cách bọn họ 1m.

Đồng thời giáo viên phụ trách hạng mục cũng chau mày đi tới.

“Không phải quy định học sinh không dự thi không được phép tiến vào nơi thi đấu sao?”

“...”

Con ngươi lạnh lẽo của Văn Dục Phong liếc nhìn Tần Tình một cái, sau đó mới mạt vô biểu tình nhìn về phía giáo viên kia.

“Bạn học trong lớp tụi em bị thương, thầy bận duy trì quy định không rảnh quan tâm, tụi em chỉ có thể tự mình xử lý.”

Giáo viên kia bị đánh vào một cây đinh cứng, sau khi sửng sốt một chút mặt đỏ lên: “Ơ em học sinh này_______ sao có thể nói chuyện như vậy với giáo viên!”

“...”

Sau khi nghe thấy có học sinh bi thương, lại vẫn chỉ lo cho mặt mũi của chính mình, loại giáo viên này thật khiến người ta phát hoả...

Cảm xúc trong đáy mắt Văn Dục Phong sôi trào mãnh liệt, sau giây lát mới bị chính cậu đè ép xuống.

Biểu tình Văn Dục Phong lạnh lùng bước đi, đem khoảng cách 1m cuối cùng giữa cậu và cô gái nhỏ rút xuống thành không.

Đi đến trước mặt Tần Tình, cậu trực tiếp một tay đem người chặn ngang phía sau mà ôm, áp tới phía sau khi ghế nghỉ.

Sau khi bị bắt ngồi xuống, Tần Tình lấy lại tinh thần, sắc mặt khẽ biến: “Văn Dục Phong, anh điên rồi sao, thầy Thẩm không phải vừa mới nói không thể______”

“Anh thấy là em điên rồi.”

Nam sinh từ trên cao mà nhìn xuống cô, con ngươi đen láy mang theo thanh lãnh khiến sau lưng người ta phát lạnh.

Nhìn nhau hai giây như vậy, chờ cô gái nhỏ chột dạ cúi đầu, Văn Dục Phong mới quay mặt sang một bên.

Cậu nhìn về phía nữ sinh cùng lớp vẫn dại ra như cũ.

“Cổ chân trái của cô ấy bị thương, các cậu đi tới phía dưới khán đài, bảo Tống Lâm đem túi chườm nước đá ném xuống.

Nói xong, Văn Dục Phong quay người lại.

Trên gương mặt thanh tuấn vẫn không thấy một chút cảm xúc như cũ, như bị băng sương phong bế.

Gương mặt cậu vô biển tình như vậy nhìn chằm chằm cô gái nhỏ cúi thấp đầu một hồi lâu, mới thở dài.

Nam sinh rũ tay xuống, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô gái nhỏ một chút.

“Có phải em muốn thấy anh không thoải mái một chút không, bạn học Điềm Điềm?”

“...”

Tần Tình chột dạ đem chân trái rụt vào phía dưới ghế.

“Thật ra cũng không có chuyện gì... chỉ là trước khi giao gậy, phát lực không đúng, không cẩn thận... trẹo một cái. Không đau lắm...”

Văn Dục Phong nghe xong, hai lời không hề nói nhiều, trực tiếp gập gối hạ eo, ngồi xổm đến dưới mắt cô gái nhỏ.

Sau đó cậu duỗi tay giữ cẳng chân trái của cô gái nhỏ.

Da thịt non mềm dưới bàn tan nhẹ run.

Văn Dục Phong giương mắt, vừa lúc thấy cảm xúc cô gái nhỏ mang theo chút hoảng loạn như nai, ánh mắt vô hại nhìn về phía cậu.

“...”, ánh mắt Văn Dục Phong hơi sâu, qua hai giây cậu áp tầm mắt xuống, giọng nói trầm thấp hơi khàn: “Không phải không đau sao?”

Cứ việc nói vậy, động tác của nam sinh vẫn cẩn thận tới cực hạn.

Cậu đem giày trên chân trái của cô gái nhỏ dùng lực nhẹ nhất cởi ra, sau đó cẩn thân nâng mắt cá chân của cô gái, đem bàn chân nhỏ của cô gác lên đùi đang quỳ trên mặt đất của mình.

Giữa các động tác này, Văn Dục Phong sau khi xác định cô gái nhỏ không nhíu mày hay phản ứng đau đớn khác, mới khẽ thở phào nhẹ nhỏm.

Cậu duỗi tay đem quần thể dục cô gái nhỏ đang mặc xắn lên một chút, sau đó đem tất màu xanh nhạt cởi ra một nửa.

Cẳng chân trắng tuyết đường cong duyên dáng cùng mắt cá chân sưng đỏ lên lập tức lộ ra trước mặt mọi người.

Có lẽ da của cô gái nhỏ thật sự trắng, trắng như sữa bò mềm mịn trơn bóng nhất, trái ngược lại, chỗ mắt cá chân bị trẹo thương cũng càng thêm có vẻ dữ tợn.

Cho nên vết thương này lộ ra, bên cạnh dần vây lại, giáo viên lẫn đám học sinh vốn còn có biểu tình khác, lúc này đều sắc mặt khẽ biến.

Mà Văn Dục Phong ngồi xổm đó liền rất nhanh khuôn mặt trắng nõn âm trầm đến đen than.

Cậu nâng mắt lên, con ngươi đen như mực. Môi mỏng nhấp thành độ cung sắc bén.

“Mắt cá chân sau khi trẹo thương, không thể gắng sức bước đi______ đây là kiến thức thường thức, em không rõ?”

Lần đầu tiên cơn bão áp suất thấp trên gương mặt nam sinh tự mang đến, vẫn là ở chính giữa, Tần Tình không có cốt khí rụt cổ rụt vai lại, thanh âm mềm mại:

“Em cũng không nghĩ sẽ lợi hại như vậy. Em nghĩ kiên trì trở về lớp... đi tìm anh”

“...”

Văn Dục Phong nghẹn đến mức sắp đủ núi lửa tức giận bùng nổ, lúc cô gái nhỏ nói ba chữ cuối, giống như khí cầu.

Vèo một cái, tức giận liền rò ra hết.

“Túi chườm nước đá tới______ túi chườm nước đá tới______”

Khi bầu không khí càng thêm quỷ dị, một thanh âm cắt qua chỗ an tĩnh này.

Ba nữ sinh cùng nhóm chạy với Tần Tình trước đó trở về, trong tay cầm túi chườm nước đá Tống Lâm ném cho họ.

Văn Dục Phong nhận qua, nữ sinh buông tay lập tức kêu thảm “lạnh quá, lạnh quá”, quấn chặt vào áo khoác mùa thu của mình, trốn sang một bên.

Mà Văn Dục Phong nhận túi chườm nước đá cũng nhăn mày.

“Nhiệt độ làm sao lại thấp như vậy?”

“Hình như là bên phòng thể dục mới lấy từ tủ lạnh ra.”

Một nữ sinh khác xấu hổ giải thích.

“...”, sau khi Văn Dục Phong nghe vậy mày càng nhăn lại, ánh mắt sắc bén quét bốn phía một vòng, cũng không tìm được đồ vật gì thích hợp.

Tần Tình nhịn không được nhỏ giọng nói:

“Không có việc gì, hơi đỡ lạnh một chút là có thể chườm...”

Văn Dục Phong lại không nói tiếp. Cậu duỗi tay trước người, trực tiếp kéo khoá của áo hoodie màu xanh nhạt xuống.

Sau hai giây, nam sinh đã cởi áo hoodie ra, lộ ra áo thun ngắn tay màu đen.

Dưới tay áo ngắn, vết sẹo trên cánh tay phải kia có chút dữ tợn, còn mang theo lớp thịt mới màu hồng nhạt.

Phàm nhìn thấy vết thương kia, bất kể là giáo viên hay học sinh, đều không hẹn mà nhăn mày lại tránh tầm mắt.

Càng có người theo bản năng lùi một bước.

Tần Tình đem hết thảy thu vào đáy mắt. Cô nhẹ c ắn môi dưới, hai tay đặt bên người cũng không tự giác mà nắm chặt.

Những người đó nhìn cậu bằng loại ánh mắt khác thường...

Cô rất không thích...

Mà nam sinh ngồi xổm ấy như là không phát giác. Cậu dùng áo hoodie bọc túi chườm nước đá lại, sau đó khống chế lực tay, nhẹ nhàng đặt nó lên vị trí mắt cá trên chân của cô gái nhỏ đang đặt trên đùi của mình.

Sau khi đặt xong, cậu liền ngồi xổm ngẩng đầu nhìn về phía cô gái nhỏ: “Lạnh không?”

Thanh âm cực nhẹ, mặt mày ôn hoà lại cẩn thận.

“...”

Ngực của Tần Tình như bị cái gì mềm mại tinh tế châm nhẹ, lại không đau, chỉ tê tê.

Cô bởi vậy thả lỏng nắm tay, khoé mắt hơi hạ, môi lại gợn lên.

Cô gái nhỏ ngồi ở chỗ đó chậm rãi lắc đầu.

“Không lạnh!”

.........

“Văn Dục Phong... cảm ơn anh ở đây.”

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi nhớ rõ trước chương 46 (Anh là tốt nhất) một chương, có độc giả hỏi, tại sao Điềm Điềm cảm thấy Văn Dục Phong là tốt nhất.

________________

Vết sẹo của cậu có lẽ doạ người, nhưng để lại cho cô gái nhỏ của cậu, liền dịu dàng cũng là rất cẩn thận.