Thấy Tần Tình chạy về phía mình, cậu không khỏi ngoài ý muốn cũng không sao phủ nhận cảm xúc sung sướng đang lan tỏa khắp người cậu.
Cậu nhịn không được tiến về trước một bước, đi ra khỏi bóng cây tối đen.
Đồng thời, cô cũng đã chạy tới trước mặt cậu.
Hô hấp của cô gái nhỏ có chút gấp, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên.
"Văn Dục Phong..."
Tần Tình nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên nhìn về nam sinh có vóc dáng cao cao đang đứng trước mặt mình_________
"Anh cùng em đi về nhà nha."
Nhưng người đứng trước mặt cô lại không nói chuyện, chỉ rũ mắt nhìn cô.
Tần Tình do dự hai giây, có chút bối rối chớp mắt.
"Vết thương trên tay anh, tự mình đi về không tiện..."
Văn Dục Phong môi mỏng hơi hơi mấp máy, cậu cười như không cười nhìn về vẻ mặt có chút bất an của cô gái nhỏ, thanh âm hơi khàn nói:
"Đưa anh lên xe, không sợ anh họ mắng em à?"
"..."
Khuôn mặt nhỏ của Tần Tình hơi nhăn lại, sau đó cô lắc lắc đầu, giơ tay kéo lấy tay trái cậu.
Ánh mắt Văn Dục Phong hơi động, tầm mắt áp xuống ______
Tay của cô gái nhỏ cũng giống người cô vậy nhỏ nhỏ xinh xinh, ngón tay lại tinh tế, nếu so với xương ngón tay thon dài của cậu thi thoảng nhìn càng đáng yêu hơn nữa.
Có lẽ do nắm không được toàn bộ tay của cậu, nên cô chỉ nắm chặt lấy ngón áp út và ngón út thôi, nắm ổn rồi cô liền kéo cậu đi tới chiếc xe hơi đang ngừng ven đường.
Ánh mắt Văn Dục Phong thay đổi mấy lần, mới kiềm chế không trở tay đem cô ôm vào ngực.
Mà bên trong xe hơi, Tần Hạo từ kính chiếu hậu quan sát hết toàn bộ quá trình khuôn mặt không khỏi trầm xuống, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh hơi mơ hồ của nam sinh đang đi theo Tần Tình
________
Gương mặt của nam sinh hơi rũ xuống, bóng đêm cũng làm cậu không thấy không rõ biểu tình nam sinh, nhưng theo bản năng Tần Hạo vẫn cảm thấy hơi nguy hiểm.
Như kiểu cô em gái đơn thuần nhà cậu lại đem một con sói hung lệ trở thành một con cún dịu ngoan dắt về nhà... nguy hiểm.
Mà loại cảm giác này, rốt cuộc cũng được chứng minh khi hai người đi tới gần, cậu cũng thấy rõ bộ dáng của nam sinh______
Đây rõ ràng là tên nam sinh mà ngày đó bọn họ gặp ở đấu trường tổng hợp
Sắc mặt Tần Hạo hoàn toàn thay đổi.
Chỉ là không chờ cậu nói cái gì, Tần Tình kéo ra ghế sau cửa xe, đầu nhỏ thò vào tới.
"Anh họ, nếu anh không muốn thấy anh ấy, em sẽ mang bạn học của mình tự kêu xe về nhà."
Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo hơi nghiêm lại, trong con ngươi xinh đẹp sáng trong hiện rõ mấy chữ: "Em rất nghiêm túc".
"..."
Thanh âm của cậu đều đã tới rồi bên miệng, nhưng lại không thể không nuốt trở vào.
___________
Đầu cậu bị cửa kẹp mới để cho tên này và Tiểu Tình nhà cậu cùng nhau một mình trở về!
Tần Tình thấy Tần Hạo thỏa hiệp, khóe mắt mềm mại cong lên tới:
"Cảm ơn anh họ!"
Nói xong, cô lui ra ngoài, để cho nam sinh lên xe trước.
Cơ hồ là ngay khi Văn Dục Phong cúi người vào xe, cậu liền cảm nhận ánh mắt bất thiện đến từ vị trí ghế ngồi điều khiển thông quan phản xạ của kính chiếu hậu.
Cậu nhếch đôi môi mỏng, ngồi vào trong xe.
Tần Tình biết tay phải Văn Dục Phong không thể dùng lực, nên cô chủ động giúp cậu đóng lại cửa xe bên phải, sau đó mới vòng qua sau xe sau đi về cửa xe bên trái.
Ngay tại đây khoảnh khắc yên tĩnh đến gần như tĩnh mịch đó, Văn Dục Phong nhìn bên ngoài cô gái nhỏ đã đến gần cửa xe, thấp giọng cười______
"Cảm ơn anh họ."
"..."
Đang ngồi trên ghế điều khiển Tần Hạo thân hình cứng đờ, kịp phản ứng lại thiếu chút nữa giận điên lên_______
"Cậu kêu ai anh họ đó______"
Giọng nói còn chưa hoàn toàn ra khỏi miệng, cửa xe bên trái đã bị Tần Tình kéo ra.
Cô gái nhỏ với thân hình nhỏ xinh đã chui vào.
Tựa hồ là nghe thấy được chút dư âm, cô hơi khó hiểu mà chớp chớp mắt, nhìn người phía trước, rồi lại nhìn nhìn người ngồi bên cạnh đang cười như không cười nhìn mình.
Tần Tình vừa ngồi vào trong xe vừa hồi tưởng lại dư âm táo bạo lúc nãy, sau đó cô hơi nhíu nhíu mày.
"Anh họ."
Tuy rằng không có nói cái gì, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Tần Hạo: "..."
Cậu mạnh mẽ áp trở lại những lời muốn nói, sắc mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa nghẹn tới nội thương.
Qua hai giây, Tần Hạo thông qua kính chiếu hậu hung tợn trừng Văn Dục Phong, khởi động xe đi ra ngoài.
............
Xe chạy một đường an tĩnh, thẳng tới khi xe chạy dừng dưới lầu nhà ông bà nội Tần Tình.
Tần Hạo mặt vô biểu tình nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
"Tiểu Tình, em về nhà trước đi, anh đưa bạn học em về."
Tần Tình đang chuẩn bị mở cửa xe nghe vậy động tác hơi ngừng.
Đến giờ khắc này, cô mới đột nhiên nhớ tới, mình còn không chưa có nói cho anh họ là bọn mình ở cùng một tòa nhà.
Tần Tình hơi chần chờ, nhưng vẫn mở miệng nói: "Anh họ... anh ấy cũng ở tòa nhà này."
"..."
Thái dương Tần Hạo giật giật, biểu tình bất thiện xoay người lại.
"Cũng ở chỗ này??"
Mỗi một chữ đều như là phát ra từ kẽ răng.
Tần Tình âm thầm thè lưỡi, bay nhanh đẩy ra cửa, nhảy xuống xe, sau đó chạy đến bên kia giúp Văn Dục Phong mở cửa, kéo người ra khỏi xe.
Bộ dạng vội vàng giống như sợ anh họ cô sẽ đem cậu giết đi sau đó hủy thi diệt tích vậy.
Văn Dục Phong đang đứng ở bên cạnh xe cũng bị động tác của cô gái nhỏ chọc đến thấp giọng cười ra tiếng.
Rốt cuộc Tần Hạo cũng không áp xuống được hỏa khí, tháo đai an toàn bước xuống xe, cửa xe bị cậu nặng nề đóng sầm lại.
Sau đó cậu đi vòng qua xe đầu, biểu tình âm trầm của cậu ở trong bóng đêm thoạt nhìn phá lệ đáng sợ.
Tần Tình cũng bị hoảng sợ.
______Từ nhỏ đến lớn, cô còn chưa từng thấy qua anh họ có biểu tình dọa người như vậy.
Là loại mà người nào thấy đều nhịn không được cất bước bỏ chạy.
Chẳng qua giờ phút này Tần Tình theo bản năng phản ứng, lại không phải chạy, mà là không một chút do dự duỗi cánh tay ra đem Văn Dục Phong ngăn ở phía sau.
Động tác này của cô vừa ra, không chỉ là Tần Hạo cùng Văn Dục Phong ngơ ngẩn, ngay cả cô cũng đều ngốc.
...Loại này phản ứng hình như có chút kỳ quái?
Nhưng còn chưa kịp nghĩ kỹ nguyên nhân thì Tần Tình đã nghển chiếc cổ nhỏ của mình lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Tần Hạo, ánh mắt còn có chút vô tội.
"Anh họ, trên tay anh ấy còn có vết thương... Anh đừng dọa anh ấy."
Tần Hạo lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa tức giận bật cười.
_________
Cậu thật sự muốn kéo lại biểu muội của cậu nhìn cho kỹ nam sinh phía sau là loại người gì_____ ngay cả ánh mắt thâm trầm của sói kia, cậu có thể làm sợ tên đó sao?
Chỉ sợ không chờ cậu làm cái gì, con sói này trước đã đem Tiểu Tình nhà cậu ngậm lấy kéo vào trong ổ!
Nhưng mắt thấy Tần Tình đem tư thế bảo vệ con non đều bày ra, cậu cũng không sao bức cô, chỉ có thể nâng tầm mắt lên nhìn về phía tên nam sinh so với mình còn cao hơn một chút kia.
"Cậu nếu dám làm cái gì với Tiểu Tình..."
Dư âm chưa dứt, Tần Hạo đã mang theo sắc mặt lạnh băng xoay người trở về trong xe.
Chờ bóng xe của cậu đi xa tới không thấy nữa, Tần Tình mới nhẹ nhàng thở ra, buông xuống cánh tay nhỏ có chút run.
Cô lòng còn sợ hãi nhăn cái mũi nhỏ quay lại nói: "Văn Dục Phong, anh không sao chứ?"
"..."
Chỉ là Tần Tình còn chưa nói xong, mới vừa xoay người sang chỗ khác, đã thấy nam sinh duỗi chân dài ra bước trước cô một bước đi vào trong.
Tần Tình đứng ngây ngốc tại chỗ.
...Là tức giận sao?
Cô có chút khó hiểu mày hơi lại, chạy chậm đi theo vào.
Mà nam sinh vẫn luôn đi cho tới khi đến trước cửa thang máy, một lời cũng chưa nói với cô gái nhỏ.
Bóng dáng như thường thon dài đĩnh bạt. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể nhìn ra được bóng lưng cậu hơi căng ra cùng với tay trái đang cắm túi áo hoodie cũng đang nắm thật chặt.
____ cả đêm nay trong lòng cậu đều là cảm xúc xao động, vất vả lắm mới kiềm chế đi xuống nhưng lại bị cô gái nhỏ dễ dàng gợi lên.
Đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chằm cửa thang máy, cảm xúc trong cậu đã cuồn cuộn ngập trời, như có thể thêu ra hai cái lỗ thủng trên cửa thang máy vậy.
Tay trái của cậu nắm chặt gắt gao hơn, đồng thời cậu cũng một lần một lần trấn an con mãnh thú trong lòng mình.
Cô ấy mới mười lăm thôi, Văn Dục Phong.
Làm người dù sao cũng phải có điểm mấu chốt lẫn lương tri... Đúng không?
Cứ như vậy, cửa thang máy mở ra, lưng nam sinh cứng nhắc đi ra ngoài.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ của cô gái nhỏ ở phía sau mình.
Mí mắt cậu vừa nhấc.
Trước mắt thật sự rất tối.
_____cho dù năng lực nhìn ban đêm của cậu rất tốt đi nữa, thì dưới tình huống này cũng chỉ có thể thấy hình ảnh mơ hồ.
Mà hiển nhiên cô gái nhỏ ở phía sau cậu càng không có loại năng lực này cùng can đảm.
Tần Tình hơi do dự thử bước vào thang máy.
Chờ cửa thang khép lại, ánh đèn biến mất, trước mắt cùng quanh thân đều hoàn toàn bị bôi đen.
"Là... đèn hư rồi sao..."
Tần Tình có chút sợ tối, dùng thanh âm hơi hơi run rẩy hỏi.
Văn Dục Phong vốn dĩ chuẩn bị mang theo cảm xúc mà mình đã kiềm chế thành công đi thẳng về nhà, nhưng vừa nghe thanh âm tinh tế mềm mại của cô gái nhỏ, cậu cơ hồ có thể tưởng tượng ra được bộ dáng đáng thương vô cùng của cô.
Vừa nghĩ tới đây, Văn Dục Phong liền cảm thấy trong lòng như là có móng vuốt nhỏ đang không nặng không nhẹ cào vậy.
Tê tê mà ngứa ngứa.
Trong bóng tối thân hình nam sinh càng căng cứng.
Mà đối với Tần Tình hết thẩy những việc này, cô không hề phát giác chỉ mở to mắt hạnh xinh đẹp, đồng thời có chút xê dịch về hướng góc tường đứng.
Tay nhỏ mảnh khảnh cũng sờ soạng ra ngoài.
Cô tựa hồ bị bóng đêm hắc ám không có điểm cuối dọa cho sợ không nhẹ.
"Văn Dục Phong..."
Khi cô lại lần nữa mở miệng, tiếng nói càng thêm thấp mềm, làm người nhớ tới cái loại động vật nhỏmà hay rối thành một quả cầu lông.
"Anh, anh còn ở đó không?"
Thanh âm mềm mại hơi mất tiếng khẽ run.
"..."
Văn Dục Phong ở trong lòng chửi nhẹ một tiếng.
Cậu liếm nhẹ đôi môi khô khốc, xoay người sang chỗ khác kéo lấy tay của cô gái nhỏ, sau đó trực tiếp đem người đẩy lên tường.
Cậu thuận thế cúi người tới gần cổ cô gái nhỏ.
"Điềm Điềm..."
Hô hấp nóng rực đến gần như muốn phỏng người phảng phất bên cổ cô gái nhỏ, bên trong không gian trống trải của thang máy vang lên thanh âm trầm thấp khàn khàn_____
"Em nên sợ anh."
Tần Tình ngốc ra. Cô chớp chớp mắt.
Cho dù khoảng cách đã kéo gần nhưng bởi vì đang ở trong bóng tối duỗi tay không thấy năm ngón nên cô không có chút cảm xúc quẫn bách nào cả.
Mà còn vì mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt trên người cậu càng khiến cô cảm thấy an tâm hơn trong bóng đêm yên tĩnh.
Ngay cả còn lại trong lòng chút sợ hãi cũng tan đi.
Vì thế cô chỉ nghiêng đầu bối rối.
"Vì sao em... phải sợ anh?"
Thanh âm tinh tế của cô gái nhỏ đột nhiên vang lên, ánh mắt Văn Dục Phong tối sầm lại, yết hầu cũng đi theo lên xuống.
Cậu thật sâu hít vào một hơi, sau một hồi mới cười nhẹ_____
"Bởi vì em căn bản không biết... bây giờ anh đang suy nghĩ gì."
Tần Tình ngẩn ra, còn nghĩ nói gì đó, lại cảm giác hô hấp gần sát đột nhiên rời đi.
Mà cùng lúc đó, cơ thể cô căng thẳng, bị người nọ nắm lấy đi về phía bóng đêm.
Sau một lát, Văn Dục Phong ngừng bước. Cậu nắm tay cô gái nhỏ đặt lên chốt cửa, sau đó buông tay cô ra, ấn chuông.
Không chờ Tần Tình phản ứng, cậu đã xoay người đi về nhà của mình.
Văn Dục Phong ngừng ở ngoài cửa, hơi bất động, thẳng đến cách đó không xa có ánh sáng hiện lên, lại biến mất.
Cậu mới thở ra, xoay người dựa vào tường.
Cằm cậu giương lên, con ngươi xưa nay thâm thúy tối đen lại mang theo chút cảm xúc mờ mịt, nhìn về hắc ám hư vô.
Ngay tại thời điểm mọi thanh âm đều im lặng, cửa phòng trộm nhà bên cạnh của cậu lại bỗng nhiên "cùm cụp" một tiếng vang nhỏ.
Thần sắc trên gương mặt của nam sinh đang dựa ở trên tường đột nhiên thay đổi thành cảnh giác, ánh sáng sắc bén lướt qua trong con ngươi.
Trong nháy mắt Văn Dục Phong bước lui về sau, đồng thời tay cậu cũng đã nắm chặt thành quyền, biểu tình của cậu lạnh băng nhìn chằm chằm cửa phòng.
Một tia ánh sáng từ bên trong cánh cửa xuất hiện, cửa cũng dần dần kéo ra.
Thân ảnh của người đàn ông cũng lộ ra tới.
Thấy rõ bộ dáng của người nọ, Văn Dục Phong ngẩn ra:
"_____Chú út?"
............
Tần Tình mới vừa vào cửa, liền ngửi được mùi thơm của canh gà.
"Bà nội, bà nấu canh gà à?"
Tần Tình tò mò hỏi.
Bà nội Tần bước tới mở cửa cười tủm tỉm nói: "Không phải canh gà, bà nấu cháo gà, chẳng qua nước dùng để nấu cháo thì đúng là dùng gà hầm ra canh gà bà dùng hai tiếng đồng hồ để hầm, tuyệt đối ngon miệng."
Bà nội Tần vừa nói, vừa quay người đi vào phòng bếp xử lý.
"Bây giờ việc học của bọn con trong trường học nặng như vậy, một đám thân thể đều là hư nhược. Bà phải làm chút gì cho Điềm Điềm của bà bồi bổ mới được."
Tần Tình cũng theo qua đi.
"Quả nhiên là bà nội tay nghề, chỉ ngửi thôi đã thấy ăn rất ngon."
"Đó là đương nhiên."
Bà nội Tần cười đồng ý: "Chỉ cần cần đợi thêm mười phút, con đừng vội."
Tần Tình ngoan ngoãn mà ngồi xuống, mắt hạnh xinh đẹp không chớp nhìn chằm chằm phòng bếp: "Con không vội."
Sau mười phút, món cháo gà khiến người ta vừa nhìn đã thèm ra nồi, Tần Tình vừa chuẩn bị cầm muỗng lên, thần sắc lại sững sờ.
Cô hơi do dự ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm cháo gà lâm vào rối rắm.
"Làm sao vậy? Không thể ăn sao?"
Bà nội Tần kỳ quái hỏi.
"Không phải...", Tần Tình rối rắm một lát, vẫn là ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: "Bà nội, con có thể múc một ít cháo cho người khác không?"
Bà nội Tần sửng sốt một chút: "Đã trễ thế này, con còn muốn đưa cho ai?"
Tần Tình: "Là nam sinh ở nhà đối diện nhà mình đó ạ."
Động tác của bà nội Tần hơi ngừng, mi hơi nhăn lại.
"Chính là đứa bị cô gái nhỏ khóc lóc đuổi tới tận cửa nhà?"
"..."
Tần Tình nghẹn một chút, sau đó xấu hổ gật gật đầu.
"Con biết cậu bé đó?"
Tần Tình tiểu tâm gật đầu: "Bà nội, tính cách của anh rất tốt. Lúc trước khi con mới vừa nhập học, anh ấy giúp con rất nhiều lần."
Bà nội Tần vẫn là có chút do dự, chẳng qua thấy ánh mắt Tần Tình quá tha thiết, cũng không có cự tuyệt.
"Vậy bà lấy hộp giữ ấm, múc chút cháo cho con mang qua."
Tần Tình mặt mày dãn ra: "Con liền biết bà nội là tốt nhất mà."
"Nếu không đồng ý, có phải là bà nội liền không tốt không?"
Bà nội Tần vui đùa đi vào phòng bếp: "Con là nhóc vô lương tâm, học được khuỷu tay hướng ra ngoài."
"Mới không phải đâu."
Tần Tình kéo cửa kính phòng bếp ra, nghiêng đầu mỉm cười.
Không đợi chốc lát, Tần Tình đã cầm chắc cháo gà chuẩn bị đi ra cửa.
Lần này cô thông minh hơn, còn mang theo đèn pin nhỏ, sau đó mới đẩy ra cửa chống trộm.
"Đi nhanh rồi về ăn cháo, bằng không sẽ nguội."
Bà nội Tần ở phòng bếp dặn dò.
Tần Tình đáp lời, sau đó đóng lại cửa.
Cô đi tới trước cửa nhà cậu, giơ tay ấn lên chuông cửa.
"...Chắc sẽ không ngủ sớm như vậy nhỉ?!"
Tần Tình nhỏ giọng nói thầm.
Không chờ cô nói xong, cửa chống trộm bị mở ra.
Một người đàn ông xa lạ xuất hiện trong tầm mắt cô.
——
Dáng người thon dài đĩnh bạt, ngũ quan thâm thúy, tròng mắt còn mang theo một chút màu sắc u lam.
Có vẻ là... con lai?
♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。