Văn Dục Phong vừa đi ra từ cửa sau của lớp sáu năm hai, những học sinh trong bang đang đứng ở trước cửa liền vội vàng chạy tới.
"Dục ca_____"
Vài người sôi nổi mở miệng.
"..."
Văn Dục Phong lười biếng, mắt hơi nâng lên nhìn mọi người xung quanh quét một vòng, con ngươi lại mang theo chút cảm xúc lãnh trầm khiến mọi người không dám tiếp tục nói chuyện.
Vốn dĩ khí thế bừng bừng nhưng đều bị đè ép đi xuống.
Lúc này, ánh mắt Văn Dục Phong lạnh lẽo, xoay người đi về phía cầu thang.
Cùng lúc đó, Triệu Tử Duệ và Lý Hưởng cũng từ trong phòng học đi ra, hai người không hề do dự đuổi theo. Để lại những học sinh này hai mặt nhìn nhau, tất cả đều thấy được sự sợ hãi từ trong ánh mắt của đối phương, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.
Tới dưới cầu thang, bước chân Văn Dục Phong dừng lại.
Tay cậu rũ bên người, lạnh nhạt nhìn qua mọi người.
"Đã trễ thế này, bọn mày còn làm ra thế trận như vậy, là muốn làm cái gì?"
Lý Hưởng đang sóng vai đi cùng với Triệu Tử Duệ nghe vậy không khỏi cắn răng, ánh mắt hung ác nói: "Đương nhiên là báo thù cho Dục ca! Lũ tiểu tử ở năm ba sơ trung cũng chỉ dám dùng thứ thủ đoạn lén lút bỉ ổi này thôi, lần này lại quá đáng tới vậy! Không chỉ gọi đám du thủ du thực, tay thì mẹ nó dám động dao! Bọn nó đã không biết quy củ, chúng ta sẽ dạy cho bọn nó biết thế nào là quy củ!"
"Đúng!"
"Hưởng ca nói đúng, nên cho đám tôn tử đó biết thế nào là giáo huấn!"
......
Lời này của Lý Hưởng được đám học sinh phía sau đang phẫn nộ ủng hộ, sự xúc động mới vừa bị ánh mắt của Văn Dục Phong áp xuống lại có dấu hiệu bùng lên.
Văn Dục Phong một lời cũng chưa nói, chỉ rũ mắt đứng tại chỗ. Tóc mái màu đen từ trên trán trượt xuống, che khuất đi mặt mày thánh tuấn sắc bén của cậu.
Bầu không khí trầm mặc đến quỷ dị này, rốt cuộc cũng làm cho mọi người từ trong xúc động đầu óc nóng lên dần dần lấy lại tinh thần, thanh âm của bọn họ cũng chậm rãi giảm xuống. Có một người tính một người, hơi chần chờ, trên mặt lại mang theo sợ hãi nhìn về phía Văn Dục Phong đang dựa người trên tường nãy giờ cũng không nói lời nào.
Chờ toàn bộ cầu thang lặng ngắt như tờ, nam sinh đang là tiêu điểm ánh mắt của mọi người lúc này mới thong thả nâng mắt lên.
Con ngươi đen nhánh lấp lánh ánh sáng, sau đó môi mỏng nhếch lên, ý cười lạnh lẽo.
"Nói."
Ngữ khí chàng trai tản mạn lười biếng, khiến cho nơi cầu thang trống vắng vang vọng lại thanh âm hơi khàn.
Ánh mắt cậu cực chậm nhìn qua mặt của từng người một: "...Sao không tiếp tục?"
Như là lưỡi dao sắc lạnh từng chút một dí lại gần yết hầu của mọi người, khiến người ta sợ hãi, tại nơi cầu thang tối tăm, làm người hít thở không thông này, không khí lại như từ bốn phương tám hướng về đây đè ép trái tim của mọi người.
Thẳng đến lại không còn ai dám ngẩng đầu nhìn cậu, Văn Dục Phong mới thu hồi tầm mắt.
Cậu bình phục lại cảm xúc.
"Chiều nay, trong đám người đó hơn phân nửa đề cùng tao vào bệnh viện, đến bây giờ cũng vẫn còn nằm trong bệnh viện."
Lời Văn Dục Phong ngừng một chút: "Bọn mày còn nghĩ làm sao báo thù... đánh bọn nó gãy tay, gãy chân sao?"
"Dám khiến Dục ca bị thương, để bọn nó gãy tay chân vẫn là nhẹ..."
Lý Hưởng đứng một bên lẩm bẩm, ánh mắt không giấu được sự tức giận
"..."
Ánh mắt Văn Dục Phong lạnh lùng.
Từ trong lời nói của Lý Hưởng, cậu nghe ra được càng nhiều thứ.
Tầm mắt của nam sinh một lần nữa nâng lên, ở trên người mọi người đảo qua.
Đến cuối cùng đem những biểu hiện bất thường của mọi người thu hết vào mắt, rốt cuộc vẻ mặt của cậu đã trầm lãnh tới cực hạn.
Mắt thấy khí áp quanh thân của Văn Dục Phong càng ngày càng thấp, đối diện với ánh mắt của cậu, mọi người đều có chút lạnh run, không khí dưới cầu thang càng lúc càng bị kéo căng như dây đàn, có thể "phựt" một tiếng đứt hoàn toàn.
Tại khí áp khiến người ta hít thở không thông, Lý Hưởng rốt cuộc không chịu nổi, cậu đánh vỡ bầu không khí yên lặng, là người thứ nhất bước ra căng da nói.
"Dục ca, em_____"
Lời còn chưa dứt, một quyền xé gió lợi hại quét trong không khí mà đến, gần trong gang tấc cậu liền đối diện với đôi mắt tràn đầy hung lệ của Văn Dục Phong, Lý Hưởng đã quên phản kháng, theo bản năng nhắm mắt lại.
"Bụp" một tiếng trầm vang, Lý Hưởng đều đã chuẩn bị tốt mình sẽ ngã gục trên mặt đất.
Chẳng qua qua vài giây, cậu mới phản ứng lại, vội vàng mở bừng mắt, nhìn xuống mặt đất.
Mọi người đang ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ Triệu Tử Duệ đã bị một quyền ngã trên mặt đất.
Sắc mặt Lý Hưởng trướng đỏ, cậu nhìn về phía Văn Dục Phong vẫn còn nắm chặt quyền, mặt mày lạnh như băng đứng tại chỗ đó: "Dục ca, chuyện này là chủ ý của em, Triệu Tử Duệ căn bản_____"
"Câm miệng!"
Văn Dục Phong lạnh lùng mà nhìn cậu, thanh âm khàn đến lợi hại.
Sau đó cậu quét mắt nhìn về đã được mọi người đỡ Triệu Tử Duệ lên.
"Biết tại sao tao đánh mày không?"
"Khụ..."
Triệu Tử Duệ cười khổ xoa xoa gương mặt, thân hình đứng vững: "Không ngăn cản Lý Hưởng và mọi người, là em không đúng."
"Mày không phải không ngăn cản, mà là mày không muốn cản!"
Thanh âm của Văn Dục Phong trầm thấp đến gần như đáng sợ, cậu hơi thả lỏng nắm đấm: "Tao đã nói qua với mày, Lý Hưởng xúc động, rất dễ phạm phải sai lầm, nên khi mày đi chung với nó nhất định phải xem chừng nó_____ vậy mà mày đã làm gì?!"
Ánh mắt Văn Dục Phong lại lần nữa đảo qua mọi người, dừng lại trên túi quần túi áo hơi phồng lên một chút của bọn họ, ánh mắt ấy như có thể biến thành dao nhỏ đâm tới vậy.
Nhìn hết một vòng, Văn Dục Phong nhìn tới Lý Hưởng.
Lúc nãy thấy Văn Dục Phong không chút nào lưu tình đánh Triệu Tử Duệ một quyền ngã xuống đất, sát khí trong lòng Lý Hưởng đã sớm tan tám chín phân. Lúc này lại bị Văn Dục Phong nhìn như vậy, trong lòng cậu càng bất an cúi thấp đầu hơn.
Văn Dục Phong lạnh nhạt nhấc chân đi qua.
Đi tới trước mặt Lý Hưởng, cậu dừng lại, thanh âm hơi áp xuống______
"Lý Hưởng, tao biết mày xem thường đám du thủ du thực kia trong xã hội."
Văn Dục Phong nâng tay trái lên lấy con dao gấp đang bị Lý Hưởng nắm chặt trong túi quần ra.
Ánh mắt cậu nhìn qua cây dao một lúc, nhưng khi cậu nhấc mắt lên lần nữa thì mắt cậu so với lưỡi dao còn khiến người phát lạnh hơn, như là hai lưỡi súng [1] sáng lạnh đem thâm tâm Lý Hưởng hung hăng đóng tại chỗ.
[1] Lưỡi súng (枪锋): là chỉ lưỡi lê gắn trên phía đầu súng trường.
"Nhưng nếu đêm nay mày mang theo bọn nó đi tìm những kẻ liều mạng kia____ vậy mày và đám người không sợ chết kia có gì khác nhau?"
Văn Dục Phong nắm lên tay phải đang nắm chặt gắt gao của Lý Hưởng, hung hăng đem năm ngón tay bẻ ra, đập con dao gấp vào tay cậu ta.
"Nếu về sau mày muốn thành một tên căn bã như vậy, nhân lúc còn sớm mau cút đi."
Văn Dục Phong nói, ánh mắt đồng thời liếc tới những người khác, nói từng câu từng chữ
"Bọn mày cũng vậy."
Nói xong, Văn Dục Phong lại không muốn nói thêm nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Nhưng khi đi ngang qua Triệu Tử Duệ, bước chân cậu hơi dừng lại, mắt khẽ nâng.
"Đau?"
Thanh âm của nam sinh trầm thấp hơi khàn, Triệu Tử Duệ hoàn hồn, đón nhận tầm mắt lắc lắc đầu.
Văn Dục Phong giơ tay lên định vỗ vai Triệu Tử Duệ, chỉ là tay phải vừa nhấc, đỉnh mày cậu bỗng dưng nhíu lại.
Ngừng một lát, Văn Dục Phong không nói thêm nữa, bước chân đi ra cầu thang.
Triệu Tử Duệ quay đầu, ánh mắt chần chờ đuổi theo.
"Là tao liên lụy mày..."
Lý Hưởng đi đến bên cạnh, thở dài nói.
Triệu Tử Duệ bị lôi lại lực chú ý, "Lần này không cản mày còn cùng mày phát bệnh vốn dĩ là vấn đề của tao, ăn một đấm cũng phải."
"..."
Lý Hưởng há miệng thở dốc, đợi nửa ngày cũng không nói được gì.
Đến cuối cùng cậu mới nản lòng mà xoa nhẹ tóc: "Tại tao không nuốt trôi cục tức này mà... Muốn cho đám con cháu kia nếm thử mùi vị bị dao đâm."
Triệu Tử Duệ trầm mặc một lát.
"Dục ca nói không sai, đêm nay chúng ta không nên đi_____ ít nhất không nên cầm theo mấy thứ này."
"..."
Lý Hưởng hơi chột dạ đem dao gấp trong tay nhét vào túi.
Triệu Tử Duệ không nhìn cậu, chỉ quay đầu nhìn hướng Văn Dục Phong rời đi: "Ý của Dục ca mày hiểu rõ?... Loại chuyện này nếu thật sự dính vào, vậy đời này coi như bỏ."
"Ừ..."
Lý Hưởng nản lòng đồng ý, một lát sau cậu ta ngẩng đầu lên vẫn thấy Triệu Tử Duệ nhìn hướng đó, không khỏi tò mò hỏi: "Mày nhìn cái gì vậy?"
Triệu Tử Duệ quay đầu lại, cau mày: "Mày nhớ rõ Dục ca dùng tay nào đánh tao không?"
"Mày làm người sao lại mang thù như vậy_____", Lý Hưởng mới nói được một nửa, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cậu cất bước theo hướng bên kia chạy: "Đệch! Là tay phải! Chiều nay mới vừa may vết thương!"
Triệu Tử Duệ đem người giữ lại.
Lý Hưởng tức giận: "Mày kéo tao làm gì! Mất máu quá nhiều sẽ xảy ra chuyện đó!"
Triệu Tử Duệ tức giận mà đánh hắn: "Mày cho rằng đầu óc Dục ca giống mày à?... vừa nãy Dục ca không lộ ra, chính là muốn tự mình xử lý, mày còn đi theo làm gì? Còn ngại chưa gây đủ rắc rối cho anh ấy à?"
"..."
Lý Hưởng bị Triệu Tử Duệ dạy đến không biết giận, ủ rũ héo úa mà lui trở về.
............
Tần Tình tìm được Văn Dục Phong ở bồn rửa tay của lớp sáu.
Đèn của bồn rửa tay bên này hư rồi, chỉ có ánh đèn vàng yên tĩnh từ bên ngoài tầng lầu hắt vào tư cửa sổ, nam sinh đang đứng ở trước bồn rửa tay khoác một hơi chiếc áo mỏng manh lên dáng người thon dài.
Mặc dù ánh đèn lờ mờ, Tần Tình lại đứng ở chỗ ngoặt của hành lang, nhưng vẫn có thể thấy được biểu tình trên khuôn mặt thanh tuấn kia, mày của cậu đang nhăn đến gắt gao, kéo chiếc áo hoodie rộng thùng thình lên liền lộ ra lớp băng vải bị máu nhiễm đỏ tươi.
Màu đỏ đó đâm vào đôi mắt cô sinh đau.
Trước kia Tần Tình cho rằng bản thân sợ đau, cũng sợ máu.
Không chỉ là sợ nó xảy ra trên người, cũng sợ thấy nó xảy ra trên người của người khác.
Nhưng lúc này không biết dũng khí từ nơi nào tới, vậy mà có thể cắn răng nắm chặt đầu ngón tay đến trắng bệch đi qua.
"... Văn Dục Phong."
Ban đêm, trong bầu không khí yên tĩnh chỉ có thanh thiển tiếng nước, Văn Dục Phong bỗng nhiên nghe thấy thanh âm phát ra từ phía sau.
Giọng nói mềm yếu nhỏ nhẹ lại không giấu nổi sự sợ hãi
"..."
Con ngươi Văn Dục Phong không khỏi xẹt qua cảm xúc ảo não
Có lẽ do cảm giác đau khiến cậu bớt nhạy bén hơn, vậy mà cậu để cô gái nhỏ đến gần như vậy lại không hề phát giác.
Văn Dục Phong thở dài, thân mình hơi quay lại, đồng thời đôi mắt cũng nhiễm hơi ý cười nhàn nhạt.
"Bài tập anh sẽ..."
Giọng nói đột nhiên im bặt, tay phải đang giấu phía sau cũng đình trệ trong không trung.
Đôi mày của nam sinh gắt gao mà nhăn lại.
Lúc này đứng đối diện cậu là cô gái nhỏ hốc mắt rõ ràng đã phiếm hồng.
"Ai khi dễ em?"
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng đó, khi mở miệng ánh mắt Văn Dục Phong cũng đã sắc bén lên.
Tần Tình lại là dùng sức lắc lắc đầu, sau đó cô hơi cắn môi dưới ngẩng mặt nhìn Văn Dục Phong.
"Chiều nay anh... có phải ra ngoài đánh nhau hay không?"
"..."
Đỉnh mày Văn Dục Phong nhăn đến càng chặt.
"Ai nói với em?"
Thanh âm cậu trầm thấp lại cất giấu rõ ràng không vui.
Tần Tình hít một hơi thật sâu, giọng điệu dứt khoát: "Có phải hay không?!"
________
Hiển nhiên cô gái nhỏ hiếm khi nói lời như vậy, âm lượng có chút không chịu khống chế, mơ hồ mang theo chút tiếng khóc nức nở.
Văn Dục Phong nghe được ngực đều phát đau, nhưng đối với tình huống trước mắt lại có chút không biết làm sao.
Cậu thật sự là lần đầu tiên đối mặt với loại tình huống này, nhất thời không biết nên ứng phó như thế nào, lại lo lắng nếu cậu nói sai chỗ nào chọc đến cô gái nhỏ càng khổ sở hơn.
Cuối cùng cậu chỉ có thể buông tiếng thở dài, hơi cúi người xuống, đối diện với đôi mắt của cô gái nhỏ.
"Sự việc giữa trưa hôm nay là ngoài ý muốn, anh tuyệt đối không có ý nghĩ trốn học."
"..."
Tần Tình nghe được trong thanh âm là cực lực khuyên giải, an ủi cùng trấn an, nhưng lại khống chế không được tầm mắt nhìn về cánh tay phải của Văn Dục Phong.
Đến sau cùng cô cũng không hề che lấp nữa.
Tần Tình vươn tay ra, nắm lấy góc áo hoodie của Văn Dục Phong, như là sợ cậu trực tiếp chạy trốn dường như ——
"Anh để em nhìn xem."
Ánh mắt Văn Dục Phong chợt lóe, cảm xúc hơi bực nơi đáy mắt có một lần hiện lên, chẳng qua rất mau bị cậu đè ép xuống.
Môi mỏng nhấc lên độ cung không đứng đắn.
"Em muốn nhìn cái gì... Điềm Điềm?"
Cậu cố tình đem thanh âm ép tới khàn khàn, thân hình đều hướng cô gái nhỏ dán lên.
Hô hấp nóng rực thổi lên trên cái cổ non mịn của cô gái nhỏ, ánh mắt gần trong gang tấc nói được mười phần nguy hiểm. Nếu là tình huống bình thường, đại khái Tần Tình sẽ liếc mắt Văn Dục Phong sau đó nhân lúc còn sớm chạy trốn.
Nhưng lúc này cô lại nắm chặt góc áo của nam sinh không chịu buông tay, cắn răng chịu đựng sợ hãi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn thẳng vào mắt Văn Dục Phong.
"Để em nhìn xem... vết thương của anh."
"..."
Đối với biểu tình mười phần nghiêm túc của cô, Văn Dục Phong ngẩn ra một chút.
Chờ lấy lại tinh thần, đôi mắt Văn Dục Phong nhẹ nhàng híp lại một chút.
_______
"Em đây là... lo lắng anh?"
Giọng nói mang theo cảm xúc ngay cả cậu đều không rõ.
Lúc này Tần Tình căn bản không để ý tới bất kể lời nào của cậu, chỉ cố chấp nắm chặt góc áo của cậu.
Văn Dục Phong không lay chuyển được sự kiên trì của Tần Tình, đem cánh tay phải đang giấu ở phía sau duỗi ra tới.
Trên thực tế, cậu cũng muốn nhìn xem_____ sau khi nhìn thấy vết thương của mình, bạn học nhỏ ngồi cùng bàn sẽ có phản ứng gì.
Tần Tình không phụ sự kỳ vọng của Văn Dục Phong, vừa thấy dưới băng vải nhiễm rất nhiều máu hô hấp liền trở nên dồn dập, cảm xúc thật vất vả bình tĩnh lại lần nữa cuồn cuộn.
Hốc mắt cô hơi đỏ lên.
Ánh mắt Văn Dục Phong thâm trầm.
Không giống với lúc nãy, lúc này thấy cô gái nhỏ phản ứng như vậy, cậu thế mà ngoài cảm thấy đau lòng, lại muốn nhìn thấy cô vì bản thân càng khổ sở.
Có lẽ... sẽ khóc sao?
Nắm chặt góc áo của mình khóc, thanh âm có phải sẽ giống như vừa nãy mang theo tiếng khóc nức nở lại mềm mại... Có lẽ còn nhẹ nhàng khụt khịt, đôi con ngươi xinh đẹp kia sẽ giống như nhiễm thủy quang......
Văn Dục Phong chỉ cảm thấy trong lòng như có rất nhiều ngọn lửa đang bùng lên, thiêu đốt khắp người cậu.
Qua sau một lúc lâu, cậu cưỡng bách bản thân chuyển dời tầm mắt từ cô gái nhỏ sang chỗ khác.
"... Đệch."
Cậu chửi nhỏ một tiếng.
______ cứ tiếp tục như vậy, cậu đại khái thật muốn thành biến thái.
Tần Tình cũng bị thanh âm của nam sinh kêu hoàn hồn, cô nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay, cưỡng bách lý trí thu hồi.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Văn Dục Phong: "Em cùng anh đi bệnh viện."
"..."
Theo bản năng Văn Dục Phong muốn mở miệng cự tuyệt, chỉ là sau khi đại não phản ứng kịp ba chữ "em cùng anh", lời nói tới rồi bên miệng lại tự giác biến mất.
"Anh ở cửa lớp chờ em, em đi tìm thầy Thẩm xin nghỉ."
Nói xong, Tần Tình buông lỏng tay ra, cũng không quay đầu lại đi về phía văn phòng.
Mái tóc đen buộc thành đuôi ngựa ở phía sau khẽ đung đưa
Nam sinh đứng ở tại chỗ chậm rãi thẳng đứng lên, đôi mắt lại nhẹ nhàng nheo lại.
________
Cậu cảm thấy, đại khái là mình bị chủ nhân của đuôi ngựa xinh đẹp này cùng nó thôi miên.
...Hơn nữa, là loại có thể là vĩnh viễn không tỉnh.
............
Giữa tiết thứ nhất tự học buổi tối, Tần Tình cầm theo giấy phép "cảm mạo phát sốt xin về nhà nghỉ ngơi" cùng Văn Dục Phong rời khỏi trường học.
♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡