Cho em với Tần Tình ngồi cùng bàn?"
Trong nháy mắt, biểu tình của Thẩm Lương có chút kinh ngạc. Chỉ là sau khi cảm xúc qua đi, trên mặt thầy Thẩm lại hiện lên tươi cười______
"Vậy em phải cho thầy một lý do thích hợp. Nếu không, chưa nói đến việc sau khi thầy Phó trở về sẽ tìm thầy tính sổ, chỉ nói đơn giản thôi thầy tự đổi chỗ cho em cũng không ổn lắm."
"Thầy Thẩm không phải vừa nói, tất cả mọi chuyện của học kỳ này đều do thầy làm chủ sao."
Văn Dục Phong môi mỏng khẽ nâng.
Thẩm Lương nheo nheo mắt, cười nói: "Được lắm, thì ra em tính kế thầy?"
Tuy nói như vậy, nhưng biểu tình của Thẩm Lương một chút tức giận cũng không có, hiển nhiên chỉ là nói đùa. Nhưng mấy giây sao, thần sắc thầy Thẩm vẫn trở nên nghiêm túc.
"Mặc kệ nói như thế nào, em cũng phải cho thầy một lý do thích hợp, thầy mới có khả năng suy xét chuyện này."
Văn Dục Phong yên lặng cùng Thẩm Lương nhìn nhau hai giây, sau đó rũ mắt.
Trong lòng cậu không khỏi buông tiếng thở dài.
"Em hy vọng Tần Tình có thể phụ đạo bài tập cho em."
"..."
Thẩm Lương há miệng, nửa ngày cũng chưa nói thêm lời nào nữa.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc thầy cũng không nhịn được nở nụ cười, ngay cả nếp nhăn nơi khoé mắt đều lộ ra.
"Phụ đạo thêm cho em? Văn Dục Phong, thầy dạy em cũng một năm rồi, số lần em học tiết thầy, một bàn tay có thể đếm hết!"
Nói rồi, Thẩm Lương mắt tràn ngập ý cười mà ngẩng đầu.
"Cứ như vậy, em lại nói với thầy, em muốn ngồi cùng bạn với Tần Tình, vì em muốn cho bạn ấy phụ đạo cho em?"
"..."
Văn Dục Phong trầm mặc xuống dưới, tầm mắt cậu nghiêng đi, nhìn về phía chỗ ngồi của cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ đang dùng hai chỉ mảnh khảnh tay nhỏ gắt gao nắm chặt ba lô, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt trắng đen rõ ràng không chớp chút nào đang nhìn chằm chằm cậu, thần sắc vô hại lại an tĩnh.
Quả nhiên giống như một con thỏ thuỷ tinh.
______sạch sẽ trong sáng, trong suốt dễ vỡ.
Từ lần thứ hai gặp mặt cậu liền biết bản thân nên cách xa cô một chút, có lẽ như vậy mới tốt cho cả hai.
Nhưng cậu làm không được. Không biết bắt đầu từ lần gặp mặt nào, cô gái nhỏ này đã trở thành mặt trời của cậu, mà cậu lại là một trong những hành tinh nào đó. Ở nơi của cô, luôn có lực hấp dẫn không sao kháng cự và chống đỡ, khiến cậu không tự chủ được mà dùng tầm mắt, lực chú ý và tấm lòng đều quấn lên.
Ánh mắt Văn Dục Phong quay lại.
Cậu nhìn thẳng Thẩm Lương.
Bỏ đi dáng vẻ biếng nhác thờ ơ ngày thường, lúc này thần sắc trên mặt nam sinh đạm nhiên mà bình tĩnh.
"Thầy Thẩm, em rất rõ ràng bản thân muốn gì, cho nên mong thầy cho phép."
Thẩm Lương nhìn Văn Dục Phong trong chốc lát, rốt cuộc ý cười trên mặt nhạt đi.
Thầy thở dài: "Thầy cũng vẫn luôn nghĩ rằng em tự biết bản thân mình muốn gì, nhưng xem ra bây giờ, là thầy sai rồi. Văn Dục Phong, thầy hy vọng em hiểu, trong khoảng thời gian này hai từ 'thanh xuân' đối với mỗi người các em mà nói, nhìn như lâu dài thậm chí dày vò, kỳ thật lại rất ngắn ngủi và cũng không được phép bỏ lỡ, các em sẽ gấp không chờ nổi mà muốn trưởng thành để đi làm những việc mà bản thân muốn làm, nhưng các em có cũng không biết được là mình đã chuẩn bị tốt chưa. Mà thường thì thời cơ tốt nhất, đều là khi đa số mọi người dưới tình huống còn không chuẩn bị sẵn sàng mà ập đến."
Thầy dừng lại một chút, giương mắt.
"Vì vậy, những việc chỉ có thể làm trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, em thật sự suy xét tốt sao, có thể vì những người khác mà từ bỏ sao, vậy thì sau này không hối hận, cũng đừng oán trách?"
Văn Dục Phong hơi sững người, cậu như đang suy tư gì đó mà nhìn về phía Thẩm Lương.
Thẩm Lương trầm ngâm một lát: "... Thầy từng ở đấu trường, thấy em rất nhiều lần. Thầy cũng đoán được, đa số thời gian em không tới trường, em đang làm gì."
"..."
Trong ánh mắt của cậu có cái chớp mắt hơi ngừng lại.
Qua giây lát, cậu rũ mắt.
"Thầy Thẩm, em không biết em làm như vậy về sau em có hối hận hay không, nhưng em biết, nếu bây giờ em không làm như vậy, sau này em nhất định sẽ hối hận."
"...Được!"
Qua thật lâu, Thẩm Lương mới đáp lại cậu.
Không đợi Văn Dục Phong nói tiếp, thầy đã nói: "Nhưng việc ngồi cùng bàn với nhau là chuyện của hai người, thầy không thể chỉ vì ý nguyện của em mà tự điều chỉnh, thầy phải hỏi ý kiến của bạn Tần Tình đã."
Văn Dục Phong nghe vậy, mày nhăn lại.
Thẩm Lương lại không nhiều lời, lời vừa dứt, liền trực tiếp đi xuống bục giảng đi đến trước mặt Tần Tình.
Lúc này học sinh đều đã đi được không ít, trong phòng học chỉ còn vài người mà thôi.
Tần Tình nhìn thầy Thẩm lúc nãy còn đang nói chuyện với Văn Dục Phong bây giờ đã đi xuống tới chỗ mình, không khỏi hơi giật mình đứng lên.
"Thầy Thẩm?"
Cô gái nhỏ mờ mịt nhìn Thẩm Lương, lại hơi bất an mà liếc mắt về phía Văn Dục Phong vẫn đang đứng như cũ ở trên bục giảng.
Nam sinh rũ mắt, không đáp lại cái nhìn chăm chú của cô.
"Tần Tình, là như thế này, Văn Dục Phong muốn ngồi cùng bàn với em, ý của em thế nào?"
"..."
Miệng Tần Tình hơi mở ra, cô thập phần ngoài ý muốn lại lần nữa nhìn về phía nam sinh đang đứng ở trên bục.
Lúc này đây cậu tựa hồ cảm nhận được cô đang nhìn mình chăm chú, mi mắt hơi nâng, con ngươi đen nhánh sáng quắc mà nhìn cô.
Trong mắt cậu là màu đen thâm thúy phảng phất như đang châm ngọn lửa, cô cảm thấy mình bị độ ấm kia làm bỏng, cho nên thật nhanh thu hồi ánh mắt.
Thần sắc cô hơi hoảng chuyển mắt nhìn về Thẩm Lương.
Thẩm Lương: "Em không cần nhìn bạn ấy, cũng không cần suy xét ý kiến của người khác, em chỉ cần cho thầy biết em suy nghĩ sao là được."
"..."
Lúc này đây, thời gian Tần Tình trầm mặc thật sự có hơi lâu.
Lâu đến mức Văn Dục Phong đang trên bục giảng ánh mắt trầm lại, bước đi xuống.
"Thầy Thẩm, bỏ đi, em_____"
"Em có thể biết được..."
Đột nhiên vào lúc này cô gái nhỏ lại mở miệng, đánh gãy lời nói của cậu.
Ánh mắt của Văn Dục Phong và Thẩm Lương đồng thời nhìn xuống cô.
"..."
Dưới ánh nhìn của hai người, mặt cô không khỏi nóng lên. Cô cũng không biết lúc nãy động lực gì khiến cô có dũng khí mở miệng, cô chỉ biết mình mơ hồ có một loại cảm giác.... Nếu không trả lời cô sẽ bỏ lỡ cái gì đó.
Cô gái nhỏ với khuôn mặt nghiêm túc ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lương.
"Em có thể biết, nguyên nhân bạn ấy muốn ngồi cùng bạn với em không?"
Vấn đề này khiến Thẩm Lương tán đồng gật đầu, nhưng mà đợi một lúc lâu, cũng không thấy nam sinh trả lời. Mà thầy vừa nhấc mắt nhìn, lại gặp được Tần Tình đang nhìn mình với ánh mắt nghiêm túc.
Thẩm Lương dừng lại, bất đắc dĩ mà nghiêng đầu liếc mắt nhìn Văn Dục Phong, sau đó quay lại nói: "Bạn ấy hy vọng em có thể phụ đạo cho bạn ấy."
Câu trả lời này lúc nãy làm Thẩm Lương bật cười, nhưng nó ở chỗ Tần Tình lại chỉ kiếm tới một cái trầm mặc ngắn ngủi.
Sau khi trầm mặc xong, cô gật đầu.
"Thầy Thẩm, nếu là vậy chuyện này em không có ý kiến."
Thẩm Lương trong lòng thở dài, vừa định nói thêm cái gì, lại nghe cô gái nhỏ mở miệng nói tiếp.
——
"Chỉ là,", Tần Tình nhìn Văn Dục Phong: "Nếu sau này thành tích học tập của cậu ấy lại không có tiến bộ, vậy thì thầy chuyển chỗ lại như bây giờ được không ạ?"
Đáp án làm Thẩm Lương sửng sốt.
Qua một lúc, bỗng dưng thầy nở nụ cười.
Vừa cười, vừa quay đầu đi_____
"Văn Dục Phong, bạn học Tần Tình nói như vậy, em nghe thấy được không?"
"..."
Văn Dục Phong hơi chớp mắt mà nhìn bạn học nhỏ của cậu. Một lát sau, môi mỏng hơi giương lên, đầu lưỡi chống hàm trên, đôi mắt hơi hơi mị lên.
"Ng..."
Thanh âm nam sinh hơi khàn, trên mặt cười như không cười.
"Nghe được rất rõ ràng."
"..."
Ánh mắt kia thật sự quá có tính xâm lược, Tần Tình nhìn một lát liền nhịn không được khuôn mặt nhỏ cúi thấp xuống, tránh đi ánh nhìn chăm chú của đối phương.
"Được, nếu các em đều nguyện ý, quyết định vậy đi."
Thẩm Lương cau mày nhìn khoảng cách chỗ ngồi của hai người: "Chỉ là vóc dáng của Văn Dục Phong quá cao, ngồi phía trước có thể sẽ chắn tầm nhìn của các bạn học ngồi phía sau_____Tần Tình, chỉ có thể ủy khuất em ra phía sau ngồi thôi."
Lúc nãy Tần Tình đã phản ứng quá Văn Dục Phong hỏi nguyên nhân cô có bị cận thị hay không, lúc này cũng không ngoài ý muốn, chỉ gật đầu.
"Dạ, Thầy Thẩm."
Sau khi Tần Tình đồng ý, cặp mi tinh tế lại hơi nhíu nhẹ: "Thầy Thẩm, có thể phiền thầy đừng đem chuyện này nói với mẹ em được không ạ?"
Thẩm Lương sửng sốt: "Ừm? Làm sao vậy?"
Tần Tình ngừng lại, ánh mắt hơi lóe: "Có thể mẹ em không quá hy vọng... em ngồi phía sau. Nhưng giống như thầy vừa nói, em càng muốn nghe ý kiến của bản thân hơn."
"Bây giờ các em đều học được tính kế giáo viên à?!"
Thẩm Lương cười trêu ghẹo, sau đó lên tiếng.
"Ừm, vậy thì buổi chiều em liền dọn xuống đi. Thời gian cũng không còn sớm, chạy nhanh về nhà ăn cơm trưa đi."
Nói xong, Thẩm Lương cầm lên sách vở bước đi ra.
Thời điểm đi ngang qua Văn Dục Phong, Thẩm Lương thở dài, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Chỉ là lúc đi thoáng qua, Văn Dục Phong lại mở miệng.
Thanh âm cậu rất thấp: "Thầy Thẩm, em sẽ không dễ dàng từ bỏ việc mà mình muốn làm... Em có thể chiếu cố."
Thẩm Lương nghe vậy bước chân dừng lại, nhưng đến cùng vẫn là không nói thêm nữa, nhấc chân rời đi phòng học.
Trong phòng học lại quay về an tĩnh.
Giương mắt Văn Dục Phong nhìn về cuối lớp học. Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ đang ngồi ở đó sắc mặt phức tạp, không nói một lời gì cả, tựa như hai cây cải trắng tuyệt vọng.
"Bọn mày về trước đi.
Văn Dục Phong nói, nhấc chân xuống bục giảng, đi đến trước bàn của Tần Tình, một tay kéo cô gái nhỏ lên ôm vào trong ngực______
"Anh đưa cô ấy về nhà."
Tần Tình hơi giật mình, mở to đôi mắt hạnh: "Không cần anh đưa..."
"Như vậy sao được?", Văn Dục Phong cười như không cười đánh gãy lời nói của cô, sau đó lười biếng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái: "Về sau em chính là người bảo đảm 'thành tích tiến bộ' của anh, nên dù sao anh cũng phải hộ tống em an toàn về đến nhà mới được."
Nói xong, Văn Dục Phong cũng không cho Tần Tình cơ hội cự tuyệt, một tay xách lên ba lô của cô vác lên vai, bước ra ngoài phòng học.
Tần Tình ngẩn ngơ, sau đó lại vội vã đuổi theo kẻ bắt cóc ba lô của mình.
Mà phía sau phòng học, Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ trợn mắt há hốc mồm nhìn theo Dục ca của bọn họ cao 1m86 trên vai lại mang theo một cái ba lô màu hồng trắng đi ra ngoài.
Phía trên cặp sách lại còn treo đồ trang sức là một con thỏ trắng, lắc qua lắc lại mà ném phía sau nam sinh.
Diễu võ dương oai.
"..."
Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ trầm mặc liếc nhìn nhau một cái.
Bọn họ cảm thấy tam quan của bản thân đều sắp chống đỡ không được...
Tần Tình một đường chạy chậm đuổi theo, thật vất vả khi đến cầu thang lầu một mới đuổi kịp bước chân của Văn Dục Phong.
"Thật không cần anh đưa em..."
Tần Tình hơi thở bất bình đi theo bên cạnh Văn Dục Phong, sau đó cô lại có chút ngượng ngùng nhìn xung quanh một vòng, thanh âm đè nặng mà mềm mại mở miệng: "Anh trả cặp sách cho em đi, người khác đều đang nhìn kìa."
Lúc nãy tuy rằng hai người trì hoãn ở lại phòng học không ít thời gian, nhưng khu dạy học vẫn không thiếu thân ảnh học sinh, cũng xác thật có rất nhiều người nhìn không kiềm được mà nhìn về phía bên này bằng ánh mắt kinh dị.
Bước qua những ánh mắt ấy, Văn Dục Phong trầm mặc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, cười khẽ.
"Không trả."
"..."
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo Tần Tình đều nhăn lại.
Suy nghĩ trong chốc lát, cô vẫn là đuổi theo: "Anh hai em vừa mới nhắn tin cho em, nói bà nội thấy em buổi sáng không mặc áo khoác, cho nên kêu anh ấy giữa trưa hôm nay tới đón em."
Vừa nghe lời này, bước chân hơi dừng lại, theo sát, đỉnh mày sắc bén cũng nhíu lại.
"Lại là người lần trước?"
Tần Tình im lặng.
Cô thật sự là không biết vì sao, giữa hai người lại có địch ý với nhau lớn như vậy.
Thấy Tần Tình không nói chuyện, tự nhiên cậu cũng đã biết đáp án.
Khuôn mặt thanh tuấn hơi lạnh xuống, vốn dĩ con ngươi đang cất giấu cảm xúc sung sướng cũng trầm xuống theo.
Cậu một lần nữa nhấc chân, lại vừa đi, vừa một bên rũ mắt nhìn cô gái nhỏ đang đi ở bên cạnh mình.
Thanh âm trầm thấp mà không vui.
"Tần Tình, em có biết theo quy định của [luật hôn nhân], những người trực hệ là những người có quan hệ huyết thống và những người có họ trong phạm vi ba đời là bị nghiêm cấm kết hôn không."
"Hả?"
Tần Tình ngốc nghếch ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn.
"Cho nên sau này, em nên giữ khoảng cách với cậu ta."
"..."
Sau khi phản ứng kịp từ "cậu ta" là chỉ ai, Tần Tình trên mặt im lặng, trong lòng phức tạp.
______
Mẹ ơi, bạn mới ngồi cùng bạn với con.... Hình như là tên bị bệnh tâm thần làm sao bây giờ?
Bên này Tần Tình lén lút chửi thầm, hai người cũng đã đi gần đến cổng trường.
Chờ Tần Tình hoàn hồn, thấy cổng trường Nhất Sư, sắc mặt của cô đột nhiên biến đổi.
Theo bản năng Tần Tình duỗi tay kéo Văn Dục Phong đến bên cạnh.
Vừa lúc cổng trường Trung học Nhất Sư có một cây Hoè đại thụ phải mấy người mới ôm hết được, Tần Tình lôi kéo Văn Dục Phong trốn ở phía sau cây Hoè, đồng thời đầu nhỏ cũng hướng ra ngoài nhìn về phía xa xa.
Văn Dục Phong bị bộ dạng này của cô gái nhỏ chọc cho khoé miệng cong lên, người cũng cúi xuống, đến bên tai Tần Tình thổi khí.
"Em nhìn ai đó, Điềm Điềm?"
"..."
Tần Tình đang tập trung tinh thần nhìn phía ngoài cổng trường, lại đột nhiên bị hô hấp nóng rực cùng xưng hô thân mật khiến cô không khỏi kinh ngạc một chút, bản năng nhảy sang bên cạnh
Văn Dục Phong sớm cố ý trêu, một phen vớt cô gái nhỏ trở về.
______hoặc là cố tình hoặc là vô tình thu thế không được, cô gái nhỏ liền bị kéo vào trong lồng ngực, cậu cũng phát ra một tiếng đè nặng trầm vang, lưng đập vào cây Hòe cổ thụ phía sau.
Đau đớn ở phần lưng không làm Văn Dục Phong nhăn chút nào. Sau khi dừng lại, cậu dùng lưỡi khẽ liếm hàm trên, ánh mắt nguy hiểm mà rũ xuống.
Trong thanh âm của nam sinh trộn lẫn chút khàn khàn lạnh lẽo:
"Tâm tư bại lộ nha, bạn học nhỏ."
"..."
Hơi thở mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt của thuốc lá xông vào mũi, sau khi Tần Tình cảm giác được gương mặt của bản thân đang dán lên áo sơ mi trắng này nóng rực, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp nhỏ đỏ bừng.
Cô hoảng loạn lui về sau một bước, không biết là bởi vì chấn kinh hay là bị đau, nâng lên tới nhìn phía Văn Dục Phong con ngươi trắng đen rõ ràng thủy sắc hơi hoảng.
Hoảng đến Văn Dục Phong hơi hơi nheo mắt lại.
Bị cặp mắt nguy hiểm kia nhìn chằm chằm, cô cơ hồ muốn chạy trối chết.
Nhưng khi nghĩ tới cặp sách của mình còn đang ở trên người anh ấy, Tần Tình chỉ có thể càng lớn lá gan nhìn về phía nam sinh dùng thanh âm mềm nói_____
"Văn Dục Phong... anh trả cặp cho em, em phải đi tìm anh họ."
"... Chậc."
Ánh mắt Văn Dục Phong thâm trầm, hơi cong lưng, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ: "Em có biết, lúc này việc em không nên nhất là trước mặt anh nhắc tới người khác?"
Tần Tình chớp chớp mắt.
Qua vài giây, cô chậm rì rì cúi thấp cái đầu nhỏ.
Bộ dạng ngoan ngoãn không chút phòng bị kia làm ánh mắt Văn Dục Phong càng thêm mềm mại như nước.
Nhưng khi đối mặt với đôi mắt trong suốt sạch sẽ đó, Văn Dục Phong lại chỉ có thể mặc cho mắt của mình sâu lại thêm sâu, hung thú ẩn giấu trong lòng vừa phà khí nóng hổn hển vừa mài móng vuốt, sau đó bị cậu nắm chặt quyền đè ép trở về.
Qua một hồi lâu, Văn Dục Phong mới bình ổn nỗi lòng, một lần nữa nâng mắt.
Cặp sách trong tay đi phía trước một quãng.
Sắc mặt Tần Tình hơi vui, duỗi tay muốn tiếp lấy.
Chỉ là ngón tay tinh tế còn không đợi sờ được đến quai cặp, cặp đã bị thu trở lại.
Nam sinh một lần nữa giương mắt khóe môi nhìn cô: "Anh đều đã đuổi bọn Lý Hưởng đi để đưa em về, bây giờ em lại kêu anh một mình đi về nhà?"
Biểu tình Tần Tình hơi ngừng lại, suy nghĩ, lòng chấp nhận, nhất thời có chút ngượng ngùng.
"Nhưng anh họ anh ấy không thích em lui tới với anh, nếu bị anh ấy nhìn thấy, vậy..."
"Vậy thì bồi thường, em kêu anh một tiếng."
Khóe môi Văn Dục Phong hơi nhướng lên.
Tần Tình ngẩn ra một chút, đầu nhỏ cúi thấp xuống.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương như con thỏ nhỏ bị hổ đè ở dưới móng vuốt chà đạp, trong lòng Văn Dục Phong liền mềm nhũn.
Cậu bất đắc dĩ cười nhẹ: "Thôi, em đi_____"
"Dục... Dục ca."
Thanh âm mềm mại, khinh nhu đột nhiên vang lên.
Còn mang theo chút nói lắp nho nhỏ.
Lỗ tai của cô gái nhỏ lúc đầu trắng như bạch ngọc bây giờ đã nhiễm đỏ bừng.
"..."
Văn Dục Phong cứng nhắc một giây.
Chờ cậu phục hồi tinh thần, con hổ thiếu chút nữa không nhịn được đem con thỏ nhỏ bị móng vuốt đè phía dưới cắn một miếng.
...Đệch.
Văn Dục Phong ở trong lòng chửi nhỏ một tiếng.
Bây giờ cậu chỉ nghĩ đem cô gái nhỏ trước mặt đè ở phía dưới thân cây Hoè... Hôn cho không nói thêm được lời nào nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Cây Hòe lớn: Các người hỏi qua ý kiến của tui sao =.=
♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡