Sau khi Văn Dục Phong nói xong lời này, sự an tĩnh dần dần lan ra cả lớp.
Học sinh hàng phía sau chưa rõ nguyên do, nhưng lúc này cũng không hỏi, chỉ mở to hai mắt hóng chuyện.
Tần Tình nghe nam sinh nói xong, ngây ngốc vài giây, sau đó mới nhẹ nhàng chớp mắt.
"Anh nói giúp... giúp anh một chuyện, chính là cái này sao?"
Không biết vì khẩn trương hay là vì cảm xúc khác, khi Tần Tình nói lời này thậm chí mang theo chút lắp bắp.
Văn Dục Phong ôm tâm tình hậm hực từ tối hôm qua, chỉ là tất cả đã hóa thành tươi đẹp vào lúc này.
Môi cậu cong thêm mấy phần.
"Đúng vậy."
Nam sinh duỗi tay chống lên bàn của cô gái, cúi người xuống.
Giọng nói bị ép tới khàn khàn, không biết vô tình hay cố ý mang theo chút mê hoặc:
"Ngoan... gọi anh nghe một chút."
"..."
Đám Lý Hưởng lúc này chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cậu ta chưa biết người khác cảm thấy sao, nhưng có một điều quả thật không thể không thể không thừa nhận... giọng nói của Dục ca nhà bọn họ vừa rồi, quả thực như mang theo ma lực toát ra từ trong xương cốt.
Mà Tần Tình thân là người đứng mũi chịu sào, chẳng những phải nghe thanh âm chết người này lại còn phải đối diện với đôi con ngươi đen nhánh thấp thoáng vẻ nguy hiểm.
Chỉ rối rắm hai giây, Tần Tình lựa chọn bản năng của sinh vật, lẩn tránh trong vô thức.
Cô chậm rì rì lắc đầu, đem quyển sách Ngữ văn đẩy về chỗ Văn Dục Phong.
"Không gọi."
"..."
Đôi mắt Văn Dục Phong như nổi lên sương mù dày đặc.
Cậu nhìn thẳng cô gái nhỏ, đến khi Tần Tình rũ mắt, không đối diện với cậu nữa.
Mắt đen lóe lên cảm xúc, Văn Dục Phong cười khẽ ngồi dậy, buông sách trong tay ra, để nó hoàn toàn nằm trên bàn học của cô.
"Vậy cũng được."
Cậu làm như không thèm để ý, bước chân xoay chuyển, không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng học.
Lý Hưởng đứng ì phía sau chợt hoàn hồn, vội vàng nện bước nhanh hơn cùng theo ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Tần Tình, cậu ta không quên giơ ngón tay cái với cô gái nhỏ đang ngồi ở bàn học.
"Lợi hại."
Lý Hưởng dùng khẩu hình nói với cô.
"..."
Tần Tình ngồi tại chỗ nhẹ nhàng mím môi, cúi đầu xuống.
Cô nghiêm túc nhìn quyển sách Ngữ văn trước mặt, qua một hồi lâu mới chậm rãi duỗi qua tay cầm lên.
Mà cùng lúc đó, Lý Hưởng đuổi theo ra khỏi cửa phòng học, vừa định đi thẳng tới cầu thang thì lại dừng bước.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía đối diện
Cái người vừa mới làm ra vẻ không có chuyện gì đi ra ngoài, lúc này lại đang ánh mắt thâm trầm đứng bên cửa sổ, hai ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá.
Lý Hưởng sửng sốt một chút.
Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Dục ca hút thuốc tại trường, chuyện này trước đây chưa từng có.
Ở trong ấn tượng cậu ta, Văn Dục Phong tuy rằng luôn bị giáo viên và các bạn học coi là người vô pháp vô thiên nhất, nhưng trước nay cậu chưa bao giờ vi phạm bất cứ kỷ luật nào ngoài việc trốn học.
_____Theo như Văn Dục Phong nói, sau khi nộp học phí, đi học hay không chính là lựa chọn tự do của cá nhân học sinh, không có bất cứ quan hệ gì với trường học.
Mà trừ điểm này ra, vô luận là mặc đồng phục hay là quy định cấm hút thuốc, đánh nhau, ít nhất ở trong trường, Văn Dục Phong chưa bao giờ vi phạm.
Hôm nay...
Lý Hưởng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cẩn thận đi tới phía trước, nhẹ giọng.
"Dục ca?"
"..."
Qua vài giây, Văn Dục Phong mới không tiếng động quay lại.
Cậu không nháy mắt nhìn Lý Hưởng, con ngươi đen nhánh thâm trầm.
Bộ dạng này, làm trong lòng Lý Hưởng cả kinh.
Nhưng cậu ta không dám bộc lộ cảm xúc của mình ra, chỉ càng cẩn thận tìm từ: "Dục ca, anh... với bạn học mới... là nghiêm túc sao?"
Văn Dục Phong không nói chuyện.
Lý Hưởng nuốt nước miếng: "Nhưng chênh lệch giữa bạn học mới với chúng ta... hình như hơi... lớn đấy."
Nói xong lời này Lý Hưởng liền cảm thấy chột dạ.
_____Nào chỉ là "có chút lớn", người ta là nữ sinh nhảy lớp được giáo viên nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống sẽ liên quan tới bọn họ.
Huống chi là Dục ca của bọn họ...
Lý Hưởng chỉ cần tưởng tượng cảnh sau khi hai người ở bên nhau sẽ bị giáo viên xử lí thế nào đã cảm thấy rùng mình rồi.
Nếu thật sự đến lúc đó, sợ là đến lão Phó cũng sẽ nổi điên mất.
"Lớn cỡ nào?"
Trong khi Lý Hưởng thất thần suy nghĩ, bên tai bỗng vang lên giọng nam trầm thấp.
Lý Hưởng ngẩn ngơ, thu hồi ý thức, xấu hổ hỏi lại: "... Hả?"
"Không có gì."
Nam sinh dời tầm mắt, khóe môi khẽ nâng, tay đút vào túi quần đi về hướng cầu thang.
"Đi thôi."
............
Trung học Nhất Sư không quá lớn, hơn nữa giáo viên các lớp vì muốn đốc thúc học sinh nên cũng vô cùng nhiệt tình, chuyện Tần Tình nhảy lớp lên 11 rất nhanh đã truyền đi khắp trường. Nương theo tên tuổi của "tiểu tài nữ" trước đó, cộng với gương mặt xinh đẹp, cô nhanh chóng "được" trở nên nổi tiếng giữa đám học sinh trong trường.
Chẳng qua sau phong ba mượn sách hôm nọ thì đã không còn chuyện Văn Dục Phong "ngày ngày chiếu cố", cách sinh hoạt của Tần Tình phần lớn bị ảnh hướng bởi tính cách cô, lại trở về trạng thái an tĩnh như trước.
Lên lớp 11 được một tuần, mọi thứ đều bình thường như bao ngày khác, chỉ là sáng sớm ngày nọ, Tần Tình nhận được cuộc gọi từ một số lạ.
"Alo, là Tần Tình sao?"
Đầu kia điện thoại vang lên thanh âm vui mừng khôn xiết.
Tần Tình ngẩn ra, bừng tỉnh: "Trác An Khả?"
Nữ sinh ở đầu kia bật cười "khanh khách".
"Một tuần không gặp cậu, tớ còn lo cậu sẽ quên mất tớ luôn rồi kìa!"
"Sao có thể...", Tần Tình cong môi: "Sao hôm nay cậu lại gọi cho tớ?"
"Bởi vì hôm nay tớ nghe được tin tức của cậu đó."
Trác An Khả cười trong điện thoại, sau đó thần bí đè thấp giọng nói: "Tớ nghe nói, cậu với đại ca Văn của chúng ta ở cùng một lớp??"
Tần Tình vừa nghe Trác An Khả nhắc tới người nọ, không khỏi ngây ra.
Qua vài giây cô khẽ lên tiếng: "Đúng vậy."
"Tiện ghê!", Trác An Khả cười: "Vậy cậu chẳng phải là có thể gần quan được ban lộc sao?"
"..."
Tần Tình ngây ngốc, cô chớp chớp mắt: "Tớ với anh ấy chỉ là bạn học bình thường."
"Bạn học bình thường??"
Trác An Khả cao giọng, sau đó mới ngượng ngùng đè thấp xuống.
"Đại ca Văn lại vì một người mà đi tới lớp khác để tìm, đây là chuyện lần đầu xảy ra đó, anh ấy với cậu sao có thể là bạn học bình thường??"
Không chờ Tần Tình nói tiếp, Trác An Khả liền bổ sung: "Tớ nói cho cậu nghe, trong trường học người mơ ước đại ca Văn nhiều lắm, nhưng dù là bạn gái tin đồn của anh ấy cũng không được đãi ngộ như cậu đâu!"
Tần Tình nghe xong lời này, rũ mắt che khuất cảm xúc dưới đáy mắt, trầm mặc.
Trác An Khả có vẻ nghe ra Tần Tình không muốn tiếp tục đề tài này, chớp mắt, đổi đề tài.
"Đợi hết giờ thể dục tớ sẽ tới lớp của cậu tìm cậu, cậu đừng chạy loạn đó."
"Hôm nay?"
Tần Tình ngẩn ra.
"Đúng, làm sao vậy, không tiện à?"
"... Không phải, cậu đến đây đi."
Tần Tình nói.
"Được, quyết định thế nhé."
"Ừm."
......
Chuông tan tiết thứ hai buổi sáng vừa vang lên, có lẽ là thấy thời gian ra chơi còn nhiều, giáo viên Địa Lý kéo thêm gần mười phút mới thôi.
Cuối cùng, trong âm thanh oán thánh của học sinh, giáo viên địa lý tiếc nuối nói "tan học", học sinh lập tức thở phảo nhẹ nhõm.
Tần Tình cũng dọn sách giáo khoa của mình, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài phòng học.
Dựa theo thời gian, Trác An Khả hiện tại chắc đã ở bên ngoài phòng học đợi rồi.
Quả nhiên, khi học sinh đầu tiên đi ra khỏi phòng học liền bị ai đó chắn ở cửa hỏi thăm.
Ngừng chốc lát, học sinh kia quay vào, thừa dịp trong lớp vừa tan học chưa ồn ào lắm liền nâng cao giọng hô.
"Dục ca, hoa khôi Lăng của chúng ta tìm anh."
Phòng học an tĩnh trong chớp mắt.
Thoáng sau, những giọng bàn luận rì rào vang lên nho nhỏ xung quanh.
... Thì ra không phải tìm cô sao?
Tần Tình đã chuẩn bị đứng lên lại bất đắc dĩ ngồi trở về.
Chỉ là, "hoa khôi Lăng"...
Nếu cô nhớ không lầm, Trác An Khả hình như từng nói qua, nữ sinh kia chính là bạn gái tin đồn của Văn Dục Phong?
Còn không đợi Tần Tình nghĩ xong, bên cạnh bàn học cô, một thân ảnh thon dài đi qua.
Tần Tình còn chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo, học sinh vừa gọi Văn Dục Phong ra ngoài kia lại quay vào lần nữa.
"Bạn học Tần Tình, ngoài cửa có người tìm bạn."
"..."
Âm thanh ồn ào đột nhiên im bặt.
Không khí ở hàng phía trước có chút xấu hổ.
Rốt cuộc mới một tuần trước, Văn Dục Phong đối với bạn học mới trong lớp đặc biệt chiếu cố, mỗi người bọn họ đều thấy rõ.
Mà lúc này, cùng một thời điểm, hai người đều bị gọi ra ngoài.
Nếu người tìm bạn học mới lớp họ là một nam sinh, kia chẳng phải là Tu La Tràng [1] phát sóng trực tiếp sao...
[1]Tu La Tràng (修罗场): Nơi mà ác thần Tu La đã chiến đấu với các vị thần trong thần thoại Ấn Độ cổ đại. Thường được sử dụng để mô tả một dịp tàn khốc.
Nghĩ vậy, học sinh trong lớp sáng mắt.
Cũng không ai chú ý, Văn Dục Phong sắp ra khỏi phòng học bỗng dừng bước lại, đồng thời đôi mắt hơi nheo một chút.
Cảm xúc nguy hiểm lướt qua đáy mắt.
Bất quá chỉ vài giây sau, chút cảm xúc này đã bị kiềm chế áp xuống. Cậu tiếp tục nhấc chân, đi ra khỏi phòng học.
Ở sau cậu mấy mét, Tần Tình cũng đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Lúc cô đi đến trên bục giảng, vừa chuyển hướng đi ra cửa, liền thấy sườn mặt nam sinh đứng bên ngoài, duỗi tay đóng cánh cửa ngăn cách giữa hai người lại.
"Phanh" một tiếng, học sinh xem náo nhiệt trong lớp đều ngây người.
Tần Tình cũng ngây ra một giây sau đó cô liền chạy tới kéo cửa mở ra, nhưng lại không thể mở nổi.
Mà lúc này, ngoài cửa phòng học.
Lăng Vũ thấy Văn Dục Phong đến liền sung sướng đi tới.
Chỉ là không đợi cô ta mở miệng, nam sinh dựa vào tường, một tay giữa cửa lớp không cho mở ra một bên ngước mắt nhìn cô ta.
Nụ cười treo trên môi, ánh mắt đảo qua những người ở hành lang lại không chút độ ấm.
"Các người ai tìm Tần Tình?"
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Dục Phong: Nghe nói có nam sinh tới tìm Điềm Điềm nhà tôi 【 mài dao 】
♡✧。 (⋈◍>◡<◍)✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。