Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy

Chương 2: Cậu còn nhỏ mà




"Tiệc chia tay?"

Ngồi ở trên giường của mình, Tần Tình có chút sững sờ: "Không cần phiền phức như vậy chứ? Tớ với các bạn học không thân lắm..."

"Sao lại không thân, mọi người đều đã học chung lớp ba năm rồi.", Lâm Mạn Tuyết ở bên kia điện thoại nói: "Tớ và lớp trưởng chọn phòng bao rồi, lớp trưởng nhiệt tình tổ chức buổi chia tay này lắm, cậu khiến cậu ấy thất vọng cũng không thích hợp thì phải? Hơn nữa, sắp phải thi vào Trung học phổ thông rồi, vậy nên cứ coi như cho mọi người một cái cớ để thư giãn đi!"

Tần Tình cười đến câu cuối cùng: "Đây là mục đích của cậu, đúng không?"

"Hì hì...", Lâm Mạn Tuyết ghé vào điện thoại hun vài cái: "Tiểu Tình, cậu là người tốt nhất, cậu nhất định sẽ đồng ý, đúng không?"

Tần Tình do dự một hồi.

Chỉ là Lâm Mạn Tuyết không ngừng khóc lóc qua điện thoại, cuối cùng cô đành gật đầu trong bất lực.

"Ừ, chỉ là nhà tớ có giới nghiêm, cậu biết rồi đấy. Cũng có thể phải vượt qua ải của mẹ tớ."

"Hahaha tới biết cậu sẽ đồng ý với tớ mà! Tớ đi báo cáo với lớp trưởng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đây!"

Không đợi Tần Tình hỏi thời gian địa điểm, điện thoại đã ngắt kết nối.

Tần Tình cúp điện thoại, không biết phải làm sao mà gõ vào màn hình.

Sau đó, cô đẩy cửa phòng mình, đi đến phòng ngủ chính bên cạnh.

"Mẹ, các bạn trong lớp tổ chức tiệc chia tay cho con. Buổi chiều con muốn đi chơi với họ, được không?"

Lúc này Lê Tịnh Hà đang thu dọn vali của mình đứng thẳng người lên rồi quay lại, vén mái tóc dài ngang vai màu hạt dẻ, khẽ nhíu đôi mày thanh tú: "Buổi chiều?", Tần Tình đang đứng ở cửa cố nén cảm xúc nhẹ nhàng gật đầu.

"Nếu con muốn đi, vậy đi đi."

Lê Tịnh Hà nhìn cô con gái an tĩnh nghe lời của mình, mày dãn ra một chút: "Nhưng không thể về quá muộn, con phải có mặt ở nhà trước bảy giờ."

"... "



Trong con ngươi Tần Tình lóe lên niềm vui, chỉ là cô rất nhanh đã nén xuống, nhẹ giọng đáp một tiếng, xoay người quay về phòng.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của Lê Tịnh Hà, bước chân của Tần Tình trở nên nhẹ nhàng.

Trở về phòng đóng cửa lại, cô lập tức cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Mạn Tuyết.

"Mạn Tuyết, mẹ tớ đã đồng ý, cậu gửi thời gian và địa điểm cụ thể cho tớ."

Vài giây sau.

Mắt Lâm Mạn Tuyết sáng lên, hủy tin nhắn đang soạn, trực tiếp gọi điện thoại.

"Alo, Lớp trưởng Phó? Tiểu Tình tớ đã gọi ra giúp cậu rồi, mọi người sẵn sàng hợp tác. Còn chuyện có thể tỏ tình thành công hay không, phải xem bản thân cậu đấy!"

*

2h30' chiều, một chiếc taxi dừng trước cổng khu Giải trí- Ca nhạc có kiến trúc lớn nhất Thanh Thành, cửa xe mở ra, Tần Tình từ trong xe bước xuống.

Đây là địa chỉ do Lâm Mạn Tuyết đưa ra, chỉ là nhìn vào phong cách hoành tráng, phóng túng bên ngoài, Tần Tình nghi ngờ bản thân có phải tới nhầm chỗ rồi không.

Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, nơi này cũng đâu có giống như một bữa tiệc chia tay của học sinh Trung học cơ sở mà đúng không?

Cô do dự đứng một lúc, vẫn là không nhịn được gọi cho Lâm Mạn Tuyết.

Điện thoại kết nối.

"Mạn Tuyết!", Tần Tình ngẩng mặt, nhìn cái logo khổng lồ sơn vàng: "Cậu có chắc là Phong Hoa không???"

"Đúng vậy, Tiểu Tình, cậu đến rồi à? Tớ sẽ xuống đón cậu!"

Giọng nói phấn khích của Lâm Mạn Tuyết xen lẫn một chút tạp âm của nhạc nền, truyền qua từ điện thoại.

Tần Tình suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu: "Được, vậy cậu chú ý an toàn."

"Hahaha, chú ý an toàn...", Lâm Mạn Tuyết cười đến mức không nhịn được: "Tiểu Tình cậu bị dì dạy dỗ thành lạc hậu rồi, thật là không khác gì người từ thế kỷ trước xuyên không tới."

"... Tớ đang đợi cậu ở ngoài."

Tần Tình đỏ mặt, có chút khó chịu cúp điện thoại.

Sau đó cô lại ngẩng mặt lên, nhìn vào cái logo khổng lồ, trong lòng dâng lên chút vui sướng lạ lẫm kỳ quái.

Bởi vì kỷ luật ở nhà nghiêm khắc, cô chưa bao giờ đến một nơi như thế này trước đây, ngoài sự mới lạ, cô có chút lo lắng.

Một lúc sau, Lâm Mạn Tuyết đi ra khỏi cánh cửa xoay, vừa nhìn thấy Tần Tình đã kêu lên một tiếng, xong liền sững người tại chỗ.

Cô gái đứng đối diện đang hứng ánh nắng đầu hè, mái tóc dài màu nâu trời sinh vén sau tai, trên đỉnh đầu kẹp một chiếc kẹp tóc nhỏ hơi nghiêng nghiêng.

Cô gái mặc một chiếc váy nhỏ màu đen họa tiết hoa Tường vi đậm, làm nổi lên nét xinh đẹp trên người, lộ ra xương quai xanh ưu mỹ và đôi chân thon thả; cô mang một đôi xăng đan màu đen quai nhỏ, càng khiến khí chất của cô được tôn lên không ít.

Mãi cho đến khi Tần Tình đi tới trước mặt Lâm Mạn Tuyết, lắc lắc cánh tay trắng nõn của cô, bấy giờ Lâm Mạn Tuyết mới hồi thần.

Cô ấy kêu lên: "Trời ạ, Tiểu Tình, sao trước kia cậu cứ mặc váy trắng vậy? Cậu sinh ra dành cho váy đen đó!", bị Lâm Mạn Tuyết đột nhiên thốt lên như vậy, cô phản ứng lùi về sau, Tần Tình nhìn váy của mình rồi có chút ngượng ngùng.

"Bởi vì nghe cậu nói chỗ tụ họp, tớ nghĩ là ở ngoài trời nên không mặc váy trắng, sợ sẽ bị bẩn."

"..."

Lý do đơn giản này khiến Lâm Mạn Tuyết nghẹn ngào không nói nên lời.

Mất mấy giây sau, cô ấy mới thở dài một hơi: "Bỏ đi, tớ chào thua cậu luôn, chúng ta vào đi... Cho ai đó bất ngờ.", câu cuối cùng vô cùng mềm mại nhưng Tần Tình nghe không ra. Gật đầu đi theo Lâm Mạn Tuyết vào cửa xoay.

Cùng lúc đó, trong quán cà phê Internet đối diện Phong Hoa, Lý Hưởng đuổi theo nam sinh đang đứng phía trước chạy ra ngoài.

"Dục ca anh đừng đi, em không dễ gì mới đưa được hoa khôi Lăng ra ngoài! Những anh em khác cũng đang chờ ở Phong Hoa."

Lý Hưởng một bên nói, một bên nháy mắt với Triệu Tử Duệ phía sau, ra hiệu cho Triệu Tử Duệ hợp tác với mình.

Triệu Tử Duệ nhìn cậu ta trắng bệch mặt, ra hiệu nhìn về hướng Văn Dục Phong đang đứng.

Lý Hưởng nhìn sang mới nhận ra Văn Dục Phong đang trầm ngâm suy nghĩ nhìn về phía cửa lớn Phong Hoa.

Biểu tình Lý Hưởng ngưng lại, hiếu kỳ lại gần.

"Dục ca, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Lúc này, góc váy của chiếc váy đen đã biến mất khỏi tầm mắt, Văn Dục Phong nghe thấy lời này liền cau mày, tỉnh táo lại.

Cậu vươn tay nới lỏng cà vạt bên ngoài áo sơ- mi đồng phục học sinh, đẩy đầu Lý Hưởng ra.

"Đi thôi."

Lý Hưởng bị đẩy nghệch ra vài giây: "Đi đâu?"

Phía sau cậu ta, Triệu Tử Duệ không tự chủ mà đá vào mông cậu ta: "Mày là đồ ngốc"

Nói rồi, cậu ta đi theo bóng dáng dẫn đầu của Văn Dục Phong.

Lý Hưởng vừa phản ứng lại mắng Triệu Tử Duệ, sau đó vui mừng đuổi theo, khoác vai Triệu Tử Duệ hỏi: "Này, mày nói sao Dục ca hôm nay tốt vậy? Tao còn tưởng rằng anh ấy nhất định sẽ không đi."

Ba người đẩy cửa xoay bước vào Phong Hoa, sau đó đi đến phòng bao đã đặt trước, người nhận tin chạy ra đón.

"Dục ca", người kia cười hì hì kêu một tiếng, sau đó mới quay về phía hai người Lý Hưởng, "Tử Duệ, yah, Lý ngốc cũng tới à!"

"Gọi ai là Lý ngốc hả?"

Nụ cười của Lý Hưởng cứng lại, vừa kịp phản ứng lại đã túm cổ người kia: "Cho mày cơ hội nữa, gọi tao là gì?"

"...Được rồi."

Nhìn thấy hai người sắp vồ tới trước mặt mình, Văn Dục Phong lười biếng giơ tay ấn lên trán Lý Hưởng: "Vào đi."

Lúc này Lý Hưởng mới bỏ cuộc.



Ở ghế trong cùng của phòng bao, nghe thấy giọng nam trầm thấp, cô gái vốn đang nhìn thẳng hơi ngẩng đầu lên cuối cùng không nhịn được mà nhìn sang.

Cô gái bên cạnh cô ta cúi xuống: "Hoa khôi Lăng, đấy là Văn Dục Phong, phải không? Quả nhiên anh ấy rất đẹp trai! Bọn họ đều nói anh ấy là bạn trai của cậu, có thật không?"

Lăng Vũ nghe vậy có chút không tự nhiên vén lọn tóc mai, đưa mắt nhìn sang hướng khác.

"... Ai nói như vậy, bát tự còn chưa viết xong, có người đã truyền loạn ra ngoài."

Ngữ khí kia mang theo chút mập mờ, khiến cô gái ngồi bên cạnh Lăng Vũ cười một tiếng, xoay đi.

"Lý Hưởng, bên này có chỗ, các cậu qua đây!"

Lý Hưởng liếc mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, trong nháy mắt liền ngắm đến Lăng Vũ.

Mắt cậu ta ngay lập tức sáng lên.

"Dục ca, chúng ta qua kia ngồi đi."

Văn Dục Phong hờ hững liếc nhìn, nhấc chân đi qua.

Đến trước mặt Lăng Vũ và cô gái bên cạnh, thấy phần ghế sopha phía bên phải Lăng Vũ còn trống hơn nửa, ngồi ba người cũng không có vấn đề gì.

Văn Dục Phong đi phía trước, xoay người khuỵu gối, ngồi xuống vị trí ngoài cùng của sô pha.

Dùng khóe mắt liếc nhìn Lăng Vũ bên này thần sắc ngưng trọng.

Sau đó cô ta ngước mắt lên, liếc nhìn Lý Hưởng.

Lý Hưởng nhận được tín hiệu từ nữ thần hoa khôi, trong lòng vừa đắng vừa ngọt, dĩ nhiên cậu ta biết hôm nay hoa khôi Lăng nổi tiếng kiêu ngạo này đến vì ai.

Chỉ là nữ thần đã ra hiệu bằng mắt, Lý Hưởng đương nhiên không thể giả vờ như không nhìn thấy, chỉ có thể đẩy Triệu Tử Duệ đang ngồi bên cạnh Văn Dục Phong, sau đó nói với Lăng Vũ.

"Hoa khôi Lăng, tớ muốn ngồi bên cạnh Lý Linh. Có thể đổi chỗ với cậu được không?"

Nghe những lời này thần sắc của Lăng Vũ hơi ngừng lại, ngoài miệng trách cứ: "Cậu đúng là nhiều chuyện, cậu không hỏi Lý Linh có đồng ý không sao?"

Lý Linh là cô gái ngồi bên cạnh Lăng Vũ, lúc này con ngươi quay về phía Lý Hưởng, vẫy tay: "Lão Lý, lại đây."

"..."

Lý Hưởng có khổ không thể nói chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười mạnh mẽ, rồi ngồi xuống vị trí Lăng Vũ để lại, sau đó đem Triệu Tử Duệ kéo tới ngồi cạnh mình.

Rốt cuộc chỉ có một chỗ trống bên cạnh Văn Dục Phong trên hàng ghế sô pha dài.

Lăng Vũ đứng ở đó có vẻ do dự, sau đó hơi cụp mắt xuống vén mái tóc dài xõa ra sau tai.

"Tớ có thể ngồi đây được không?"

"..."

Nam sinh lười biếng ngồi trên sô pha ngước mắt lên, ngũ quan thanh tú lộ ra thần sắc nhàn nhạt, chỉ có khóe môi hơi câu lên khiến đôi mắt như cười như không.

"Tùy cậu."

Ném lại câu này, không đợi Lăng Vũ nói gì, Văn Dục Phong buông tầm mắt xuống.

Lăng Vũ chuẩn bị cảm ơn lại nghẹn trở lại, cô ta có chút oán hận nhìn Văn Dục Phong, quay đầu nhìn quét qua gian phòng.

Đám đông lặng lẽ theo dõi náo nhiệt lập tức hi hi ha ha dời ánh mắt đi.

Lý Hưởng thấy tình huống bối rối liền vội lên tiếng: "Này, hoa khôi Lăng của chúng ta mượn cơ hội này cho chúng tớ nghe giọng hát đi. Tớ nghe nói giọng hát của hoa khôi Lăng rất hay! Nào nào nào, mọi người vỗ tay!"

Lý Hưởng cầm đầu ra sức vỗ tay, đám đông vừa huýt sáo vừa hưởng ứng, Lăng Vũ từ chối vài câu nhưng cũng không thể thoái thác, cuối cùng đồng ý.

Lý Linh tình nguyện đi lên để giúp chọn bài hát, trực tiếp cắt đến phần đầu tiên.

Nhạc đệm quen thuộc vang lên.

"May mắn nhỏ bé!"

Trong phòng bao sau 2 giây im lặng, ngay lập tức có người ồn ào, tiếp theo là tiếng huýt sáo.

Trong tiếng nói ồn ào, khuôn mặt của Lăng Vũ từ từ đỏ lên, sau đó cô liếc trộm về phía Văn Dục Phong.

Không đợi cô ta nhìn rõ, Lý Linh đã chạy đến và đưa micro cho cô ta, đồng thời nhanh chóng nháy mắt với cô ta.

Lăng Vũ hít một hơi, cầm lấy micro, bắt đầu hát theo nhạc đệm.

"Tớ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài thảm cỏ xanh...

Tớ nghe thấy tiếng chuông reo tan trường từ xa...

Nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng cậu...

Người đang tha thiết gọi tên tớ...

............ "

Giọng hát của Lăng Vũ rất trong sáng, bài hát "May mắn nhỏ bé" cũng được cô ta hát uyển chuyển nhẹ nhàng.

Đợi nhạc đệm nghỉ một chút, không biết bắt đầu từ góc nào, cả phòng bao nhanh chóng tràn ngập tiếng hô: "Cùng nhau, cùng nhau".

Lăng Vũ giữ chặt micro, nhìn về hướng Văn Dục Phong đầy mong đợi.



Ánh mắt mọi người cũng dồn vào nhau.

Chàng trai tiêu điểm của đám đông cuối cùng cũng ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh có chút lạnh lẽo, lướt qua chạm vào tầm mắt của mọi người.

Giống như đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên trong im lặng giữa phòng..

Sau khi "khói thuốc súng" tan hết, nó cũng lấy đi tiếng ồn ào của đám đông.

Mặc dù Văn Dục Phong đang ngồi đó mỉm cười, nhưng rõ ràng là bộ dạng sắp bị chọc giận, bọn họ nào còn dám vuốt râu hùm.

Thấy mọi người bình tĩnh trở lại, Văn Dục Phong rũ mắt xuống, đứng dậy, đút tay vào túi quần đi đến bên cạnh Lý Hưởng, dùng tay đập vào trán đối phương.

Lý Hưởng đau đớn, ngã ngửa ra, vô tội ngước mắt lên.

Thân hình nam sinh đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, thần sắc mang theo nụ cười lười biếng như có như không.

"...Dục."

Duy chỉ chữ này được nói ra miệng, mang theo cảm giác lạnh sống lưng khiến Lý Hưởng không giải thích được.

Trái tim nhỏ bé của Lý Hưởng run lên, hoàn hồn trở lại lập tức đưa điếu thuốc ra.

Văn Dục Phong liếc cậu ta một cái, không nói gì, xoay người rời khỏi phòng bao.

Khi cửa phòng bao đóng lại, sự đóng băng vô hình rốt cục đã tan biến, Triệu Tử Duệ hét trên đầu Lý Hưởng.

"Mày đúng là đồ ngốc!"

"... Lý Hưởng!"

Một giọng nữ cũng vang lên giữa phòng bao.

Lý Hưởng ngẩng đầu lên, Lăng Vũ vừa lúc đứng trước mặt cậu ta với đôi mắt phiếm đỏ: "Không phải cậu nói anh ấy có ý với tôi sao? Đây là có ý của cậu sao?"

Lý Hưởng ủy khuất nói: "Dục ca thật sự là ưng rồi."

"Anh ấy ưng cái gì?"

"Tối qua sau khi cậu hỏi tôi, tôi thăm dò anh ấy, hỏi anh ấy có cảm giác gì với cô gái da trắng, xinh đẹp, dáng không cao lắm, tóc dài...", Lý Hưởng nói: "Dục ca trước nay chưa từng để ý đến loại vấn đề này, nhưng hôm qua anh ấy đã nói tôi."

"Anh ấy nói gì?"

"Anh ấy nói 'rất dễ thương'."

"..."

Sau khi rời khỏi phòng bao, Văn Dục Phong chuẩn bị trực tiếp đi về.

Chỉ là cậu vừa rời khỏi phòng bao không xa đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình.

Văn Dục Phong xoay người nhìn liền nhìn thấy mái tóc vàng chói mắt của Triệu Tử Duệ.

"Dục ca, anh không tức giận sao?", Triệu Tử Duệ bước lên phía trước, nhìn thấy thần sắc Văn Dục Phong không đổi, cậu ta mới yên tâm, bất lực nói: "Tên ngốc Lý Hưởng kia, Lăng Vũ xuy nhĩ biên phong [1] liền không phân biệt được nam bắc. Dục ca, anh đừng tức giận nó."

[1] Xuy nhĩ biên phong: một thành ngữ Trung Quốc nghĩa là một người thường nhắc đi nhắc lại bên tai mình một việc gì đó. Từ này có ý nghĩa khác hoàn toàn với câu "gió thổi bên tai" của Việt Nam mình.

"Không đến nỗi."

Môi Văn Dục Phong giật giật, đi về phía trước.

Mắt thấy đoạn hành lang này sắp hết, Văn Dục Phong đột ngột dừng lại, đồng thời vươn tay ngăn cản Triệu Tử Duệ đang đi theo phía sau.

Triệu Tử Duệ ngơ ngác nhìn lên, chỉ nhìn thấy hai người lạ đi ngang qua hành lang ngang phía trước.

Phía trước là một nam sinh, xem dáng vẻ là học sinh Trung học cơ sở.

Theo sau là một cô gái đáng yêu, mặc chiếc váy đen nhỏ xinh.

... Khuôn mặt có chút quen thuộc.

Triệu Tử Duệ vẫn không nhớ ra bản thân đã gặp cô gái này ở đâu, chỉ nghe thấy người bên cạnh cười một tiếng.

"Đúng là em ấy."



Trước nay chưa từng nghe thấy Văn Dục Phong cười vui vẻ đến vậy, Triệu Tử Duệ choáng váng nhìn sang.

Văn Dục Phong không nhanh không chậm đi đến góc khuất, dừng lại.

Hai người vừa mới đi qua, lúc này cũng đứng ở hành lang ngoài cùng đối diện bọn họ phía bên phải.

Cùng lúc Văn Dục Phong dừng lại, giọng nói của hai người truyền đến rất rõ ràng.

"Lớp trưởng Phó, cậu tìm tớ có chuyện gì?"

Giữa bữa tiệc chia tay bị gọi ra ngoài đúng là không thể giải thích được, Tần Tình đi theo một đoạn, đúng lúc cô đang thắc mắc thì người con trai đã đứng trước mặt mình.

"Tần Tình, tớ có mấy câu đã giữ trong lòng rất lâu rồi, nếu bây giờ không nói với cậu, tớ sợ sau này không có cơ hội nữa."

Đôi mắt của thiếu niên đứng trước mặt Tần Tình khẽ lóe lên.

"..."

Tần Tình tim đập lỡ một nhịp, cô có linh cảm không nên nghe những lời tiếp theo.

Đáng tiếc, không đợi cô nói gì, Phó Hàm Lâm đứng đối diện với cô đã lên tiếng.

"Tớ thích cậu, Tần Tình."

"..."

Rốt cuộc không ngăn kịp... Tần Tình khổ não cau mày.

Làm sao từ chối mà không làm mất mặt người ta đây.

Phó Hàm Lâm sau khi tỏ tình bắt đầu chờ đợi câu trả lời.

Chỉ thấy cô gái an tĩnh một lúc mới như đột nhiên nghĩ đến điều gì, đôi mắt hơi tỏa sáng ngẩng mặt lên.

"Không được đâu, lớp trưởng."

Phó Hàm Lâm giật mình, hỏi theo bản năng: "Tại sao?"

Tần Tình căng gương mặt nhỏ, hơi cau mày, giọng điệu rất nghiêm túc:

"Cậu còn nhỏ mà."

Phó Hàm Lâm: "..."

Phó Hàm Lâm vẫn chưa hồi thần từ trong cơn nghẹn này, nghe thấy tiếng cười từ chỗ ngoặt phía sau lưng Tần Tình.

"Ai?!"

Phó Hàm Lâm cau mày nhìn qua.

Tần Tình cũng quay lại.

_______

Âm thanh này, cô luôn cảm thấy dường như cô đã nghe thấy ở đâu.

Dưới cái nhìn của hai người, góc rẽ trong bóng tối, nam sinh mang theo ý cười lười biếng bước ra một bước.

Cậu nhấc tầm mắt lên.

Nụ cười nhàn nhạt, hàng lông mày như một thanh kiếm sắc bén.

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Dục Phong:...nghe nói có người so với anh còn nhớ thương sớm hơn.

Chút trạng thái thời gian nam nữ chính gặp nhau:

Tần Tình 15 tuổi, gia giáo nghiêm khắc, tính cách vô cùng đơn thuần; Văn Dục Phong 18 tuổi (nguyên nhân sẽ giải thích ở phần sau) trưởng thành trải qua sóng gió bình thường, tâm tính so với các bạn đồng trang lứa có khác biệt.

♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡