Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy

Chương 13: So sánh với cô ấy




Buổi sáng, Văn Dục Phong vừa từ cửa sau bước vào lớp 6 đã bị Lý Hưởng ngồi cuối nhìn thấy.

"Dục ca, chúc mừng.", Lý Hưởng cười lộ ra hàm răng trắng: "Anh lại được lên bảng đen rồi!"

"..."

Văn Dục Phong nhếch môi, lười nhác liếc Lý Hưởng một cái, trực tiếp trở về chỗ ngồi.

Bảng đen là từ ngữ thông dụng ở Nhất Sư, dùng để chỉ một trong hai bảng thông báo được đặt ở chỗ dễ thấy nhất trên con đường chính trong trường.

Trong đó một bảng là dùng để khen ngợi học sinh ưu tú, ví dụ như giành được danh hiệu gì đó cấp thành phố trở lên, hoặc là được tỉnh trao giải thưởng, học sinh bọn họ đặt cho danh xưng "bảng vàng"; đối lập với bảng vàng, cái bảng còn lại chuyên dùng phê bình những học sinh vi phạm quy chế, kỉ luật, được gọi là "bảng đen".

Mà đối với Văn Dục Phong, đề danh bảng đen không phải chuyện hiếm lạ gì.

Lý Hưởng tất nhiên biết rõ điểm này, trước nay cũng không thèm để ý, chẳng qua lần này có chút khác biệt.

"Dục ca!", cậu ta thần bí đi tới bên cạnh Văn Dục Phong: "Em nghe người ta nói, lần này anh vì một cô gái nhỏ mà ra tay với hai giáo quan à?"

Không chờ Văn Dục Phong nói tiếp, Lý Hưởng lại đè thấp giọng nói: "Cô gái nhỏ mà bọn họ nói liệu có phải "Tần Tình" mà anh bảo em đi hỏi thăm không?"



Văn Dục Phong vốn đang định nằm nhoài ra bàn bỗng dừng động tác, qua hai giây, anh hơi nheo mắt, quay đầu nhìn Lý Hưởng.

"Chú mày có nói cái gì ở bên ngoài không?"

"Không có không có, tuyệt đối không có!"

Bị ánh mắt lạnh lẽo của Văn Dục Phong nhìn chằm chằm, Lý Hưởng lắc đầu như trống bỏi.

"Em thề, chỉ có em biết... à không, chỉ có em và Triệu Tử Duệ biết, những người khác em không hé răng câu nào."

"..."

Tầm mắt Văn Dục Phong dừng trên mặt Lý Hưởng đánh giá hai giây, xác định đối phương không nói dối, sau đó cậu mới gật đầu.

"...Trong trường truyền đi thế nào, có ai nói ra tên hay lớp cô ấy không?"

Lý Hưởng gãi gãi đầu: "Bây giờ thì không có. Nhưng em nghĩ nếu chuyện này cứ tiếp tục, sớm muộn sẽ có người tìm ra."

Văn Dục Phong hơi nhíu mày.

Qua mấy giây, cậu mở miệng: "Chọn ra kẻ ba hoa nhất, dọa nó một chút, giết gà dọa khỉ."

Lý Hưởng búng tay, mắt sáng lên: "Không thành vấn đề, để em làm."

Cậu ta vừa chuẩn bị xoay người trở về lại dừng lại giữa đường.

"Nhưng mà, Dục ca, chỉ "dọa một chút" như vậy, nếu nó chưa từ bỏ ý định thì làm sao bây giờ?"

"..."

Văn Dục Phong lười nhác bật cười, ngẩng đầu, mắt đen lạnh lẽo.

"Vậy 'tan học gặp'."

Nghe xong ba chữ cuối cùng, Lý Hưởng ngược lại cứng nhắc hơn.

Đến khi hồi phục tinh thần liền đáp lời rồi về chỗ ngồi.

Lúc gần ngồi xuống, biểu tình Lý Hưởng khóc chẳng ra khóc, cười chẳng ra cười.

Triệu Tử Duệ ngồi bên cạnh cậu ta vô tình nhìn qua liền bị Lý Hưởng dọa sợ, sau khi bình tĩnh mới tức giận hỏi: "Mày bày ra bộ dáng gì đây hả?"

"...Mày không hiểu được tâm tình tao lúc này đâu, có chút hưng phấn, lại có chút khủng hoảng.", Lý Hưởng ý vị chuyển tầm mắt, rơi xuống trên mặt Triệu Tử Duệ: "Dục ca vừa mới nói, nếu có ở người còn bên ngoài nói bậy không nghe nhắc nhở, vậy 'tan học gặp'."

Triệu Tử Duệ nghe đến đây, lông mày nhướng cao.

"Nếu tao nhớ không nhầm, lúc trước tiểu tử bị Dục ca 'tan học gặp' chính là mày đúng không? Sao, chưa thoát khỏi bóng ma à?"

"..."

Biểu tình Lý Hưởng vặn vẹo, cuối cùng mới ai oán trừng mắt nhìn Triệu Tử Duệ một cái: "Khi đó là tao trẻ người non dạ, thời niên thiếu ngông cuồng, xuất khẩu vọng ngôn... Đừng đề cập tới chuyện xưa thì chúng ta còn có thể làm huynh đệ."

"Làm huynh đệ? Đừng, tao vẫn nên đoạn tuyệt với mày sớm một chút, bảo vệ chỉ số thông minh."

Triệu Tử Duệ cười lạnh liếc Lý Hưởng một cái.



Lý Hưởng tức tới nghiến răng, nhưng mà nhắc tới chuyện khi trước cũng là cậu ta đuối lý, sau đó tuy rằng bị "giáo dục" hơi thảm nhưng không có gì đáng đồng tình.

Cho nên cậu ta hít sâu vài cái, coi như không nghe thấy Triệu Tử Duệ châm chọc.

"Nhưng mà, mày để ý không, hai ngày này thời gian Dục ca ở trường hơi bị nhiều thì phải?"

Lý Hưởng nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường phía trên phòng học: "Nếu bình thường không có việc gì thì đã đến từ đầu rồi, sao Dục ca qua nửa buổi chiều mà còn tới lớp chứ?"

"..."

Triệu Tử Duệ nghe vậy cau mày nhìn thoáng qua cửa sau phòng học: "Đúng là hai ngày nay tần suất đến trường hơi nhiều, cả Tề Lộ Lộ cũng phát hiện điểm này."

Lý Hưởng theo ánh mắt Triệu Tử Duệ nhìn qua, nhìn thấy một nữ sinh eo thon chân dài, mặc váy kẻ caro ngắn hơn so với những người khác tầm ba phân, lúc này đang đứng ở cửa sau ngó vào.

"Tề Lộ Lộ? Cậu ta vẫn chưa chết tâm à??"

Triệu Tử Duệ liếc Lý Hưởng một cái, cười lạnh: "Vậy vị hoa khôi Lăng Vũ kia của mày thì đã chết tâm chưa?"

"..."

Lý Hưởng bị cậu ta nghẹn đến không còn lời nào để nói, cuối cùng chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Tử Duệ một cái.

Trong lúc hai người nói chuyện, Tề Lộ Lộ đã từ cửa sau phòng học đi vào.

Lúc này là giữa giờ thể dục, thời gian rảnh rỗi rất nhiều, trong phòng học ầm ĩ lên, Tề Lộ Lộ yên lặng đi tới bên cạnh bàn Văn Dục Phong.

Nhất Sư vẫn sử dụng kiểu bàn hai người cũ, Văn Dục Phong lại một mình bá chiếm một bàn.

Chẳng qua trừ cái đệm mềm và xấp tạp chí mà Lý Hưởng mượn đặt ở đó thì trên bàn không còn gì.

Khi Tề Lộ Lộ đứng ở trước mặt cậu, Văn Dục Phong đang rũ mắt lười biếng xem một quyển tạp chí.

Gương mặt thanh tuấn nghiêng nghiêng lộ ra đường cong hoàn mỹ, nhưng lại nhìn không ra nửa phần cảm xúc.

Trong tạp chí toàn hình mấy người mẫu hở hang, Văn Dục Phong lật vài tờ liền thả xuống, lúc cuối còn liếc qua Lý Hưởng ở cách một lối đi.

Tạp chí tùy tiện ném xuống bàn, trên bìa là mấy cô gái tạo dáng õng ẹo.

Lý Hưởng, người rất thích mấy loại tạp chí 《 Playboy 》 này thấy vậy liền hổ thẹn cúi thấp đầu.

...Cậu ta sai rồi, cậu ta không nên để Dục ca gánh phiền phức.

Lần tới, ít nhất cậu ta sẽ bọc thêm bên ngoài một cái bìa sách giáo khoa.

Mà Tề Lộ Lô đứng ở lối đi nhìn thấy cuốn tạp chí bị Văn Dục Phong ném xuống bàn, biểu tình cũng thoáng không được tự nhiên.

Chẳng qua ngay sau đó cô ta liền khôi phục lại, cười khẽ, hơi cúi người, đôi tay nhỏ nhắn chống xuống mặt bàn của Văn Dục Phong.

"Tớ nghe nói cậu thích quân sự với đấu vật, cuối tuần này vừa vặn có một bộ phim đề tài này, vé tớ đã mua rồi, vị trí cũng khá tốt, cậu có muốn cùng đi xem không?"

Văn Dục Phong còn không thèm ngẩng đầu, nói

"Không có thời gian."

"...", nụ cười trên mặt Tề Lộ Lộ cứng đờ, qua vài giây cô nàng mới bình thường lại, giọng nói mềm mại hơn: "Vậy khi nào cậu có thời gian, tớ mua vé khác là được."

"Tới khi phim chiếu đều không có thời gian."

Tề Lộ Lộ có chút oán hận: "Vậy cậu bận cái gì chứ? Chẳng lẽ thật sự như bên ngoài nói, cậu với một nữ sinh lớp mười??"

"..."



Văn Dục Phong trầm mặc vài giây, ngước mắt, con ngươi đen nhánh mang theo thần sắc lạnh lẽo.

Mặc dù là hiện tại hè nóng oi bức nhưng ánh mắt kia lại có thể khiến người ta vô thức toát một tầng mồ hôi lạnh.

Tề Lộ Lộ bị ánh mắt cậu chiếu tướng, nhịn không được lui một bước.

Nhưng trước đó, Văn Dục Phong đã đem cảm xúc trong lòng mình nén lại.

Cậu rũ mắt, môi mỏng nhếch lên.

"Xem tạp chí, không có thời gian."

Ngón tay khớp xương rõ ràng gõ vào hình ảnh cô gái trên tạp chí, cậu cười nhạt.

Lông mi che khuất con ngươi, không thấy được sắc thái bên trong.

Nghe xong liền biết đây là đáp án cho có lệ, sắc mặt Tề Lộ Lộ hòa hoãn rất nhiều.

Cô ta cong lưng cười rộ lên.

"Tớ biết mà, sao có thể là cô nữ sinh Tần Tình kia chứ, nghe nói chỉ như hạt đậu mầm chưa lớn thôi, có thể được như tớ sao?"

"..."

Lời này vừa dứt, Lý Hưởng nghe lén bên cạnh lập tức biến sắc, thầm nghĩ xong rồi.

Cậu ta đoán không sai, ngón tay Văn Dục Phong đang cầm quyển tạp chí nắm chặt tới trắng bệch.

Trong lòng nhớ tới cô nhóc kia, lúc này rốt cuộc sụp đổ hết.

Cậu giương mắt, biểu tình lạnh lẽo, cánh môi khẽ mấp máy.

Giọng nói lạnh băng lại táo bạo:

"So sánh với cô ấy... cô xứng sao?"

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đing, bạn của bạn【 hộ thê cuồng ma 】 đã online.

♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡