Sớm chiều, Ngự Phong xin phép trở về nhà, nhìn bát đũa đã được cô rửa sạch sẽ, anh mỉm cười bất lực. Thấy cô vẫn đang say sưa ngủ, anh mở đèn muốn đánh thức cô dậy, dẫn cô đi đâu đó chơi vì lâu lắm anh với cô chưa ra ngoài cho khuây khỏa. Nhìn thấy vết thương trên mặt, cả trên tay cô đều được dùng băng dán, anh bất ngờ, kéo áo cô ra xem thì thấy có vài vết bẩm tím nhẹ. Anh hốt hoảng lay cô dậy hỏi chuyện:
YY!Y Y à em dậy đi, em làm sao thế này? Em....Um, anh à... ơ sao em lại ngủ quên đến giờ này? Ái ( Cơn đau nhức làm cô kêu lên một tiếng khi cố ngồi dậy)Em nói ai nghe đi, sao em lại bị thương như này? Chắc không phải như lần trước đâu ha? Đừng giấu anh!Trong ánh mắt anh tràn đầy đau xót xen lẫn sự lo lắng nhìn cô.
A anh bình tĩnh đi, em...em bỗng nhiên bị hai người lạ tấn công.Người lạ?Thiệt đó, hai cô gái đó va vào em rồi nói liên thiên gì ấy, rồi sau đó lao vào đánh em. Em...em thật sự không quen hai người đó đầu.....Bao sự kìm nén từ tối hôm qua đến giờ, cô bật khóc nức nở, ôm chầm lấy anh. Lòng anh đau nhói, anh xoa đầu cô, dùng giọng dịu dàng, âu yếm nói với cô:
- Em cứ khóc đi, giải toả ra hết đi, có anh ở đây rồi, bao giờ cảm thấy thả lỏng hơn được chút thì nói anh nghe.
Nghe vậy cô càng khóc tức tưởi, lâu lắm rồi cô mới kể với anh những oan ức rồi bật khóc như thế này.
Một lát sau, cơn nấc dịu đi, Ngự Phong bế cô ra ghế ngoài phòng khách ngồi, anh đi vào bếp luộc trứng, đi đến xoa cho cô.
- Lúc trưa, khi em đang đi một qua đoạn ngã rẽ, tự nhiên cô gái đó va mạnh vào em làm em ngã xuống hức...không xin lỗi em, không đỡ em dậy thì thôi lại còn đứng đó chửi em, nói em mù.
Ngự Phong siết chặt bàn tay, rồi lại lăn vết thương trên vai cô, hỏi:
Em thật sự chưa gặp họ bao giờ đúng không?Vâng! Họ còn nói em lẳng lơ, gì mà...Kể tiếp đi, em đừng giấu anh như vậy, em không tin tưởng anh à?Em..em không... họ nói em ngủ với đàn ông chỉ vì những con số điểm thi tốt nghiệp gì gì đó. Em không hiểu sao họ lại nói vậy, tin đồn đó lấy đầu ra. Rõ ràng em không hề... Mà sau đó còn nói anh như này như nọ.
Ngự Phong sững người lại sau lời nói của cô. Anh chợt nhớ ra những bình luận ác ý cũng nói cô như vậy. Anh đầu có tin vì cô như nào anh hiểu rõ hơn ai hết. Anh muốn tìm ra người vu khống đầu tiền, rồi là hai cô gái làm vợ anh ra nông nỗi này. Nhưng hôm nay bị một lần, liệu có chắc mai sau không còn lần nào như này nữa? Số người đọc bài báo nhảm nhí đó không ít mà đâu phải ai cũng biết rõ chân tướng như nào mà đi nghe theo mấy lời giả dối trên mạng. Bỗng anh cảm thấy một nổi sợ hãi chảy qua người, những con người đó ai biết họ sẽ vì quá khích mà làm ra điều gì tồi tệ cho vợ anh? Bao sự việc xảy ra gần đây đã làm cho anh phải mệt mỏi và phiền phức không nhỏ, anh cũng không muốn liên lụy tới cô. Anh bật dậy, nhìn cô:
Em ở đây đợi anh. Giờ có lẽ vẫn còn mở cửa.Anh đi đầu?Ngự Phòng đứng ở cửa dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô, mỉm cười, một nụ cười mà đưa đến cho cô một cảm giác chẳng lành:
- Giái thoát cho em!|
Tiêu Y không hiểu ý nói của anh nhưng vẫn ngồi đó chờ đợi. Cô cũng muốn trực tiếp nói với anh về chuyện Gia Hân. Cô cho rằng nếu cùng ngồi lại nói chuyện với nhau sẽ có thể giải quyết được dễ dàng hơn.
Ngự Phong đang đẩy đau đớn mà lái xe đến Tòà án lấy đơn li hôn sau bao ngày suy nghĩ.
< Nếu em mà có mệnh hệ gì thì anh sẽ đau đớn lắm, căn bệnh của em đã đủ dày vò em đau khổ rồi, bây giờ còn vì anh mà em bị liên lụy. Anh không chịu nổi! Chẳng thà em tránh xa anh có lẽ sẽ tốt hơn. Thật sự anh không còn cách nào tốt hơn cho em, anh biết em sẽ đau lòng nhưng thà em bị trong một thời gian còn hơn theo anh mà đến cả mai sau như nào anh còn chưa biết. Hiện tại sự bất hạnh, gian khổ đã đến với anh rồi, em đừng ở bên anh thì hơn. Anh yêu em, nhưng đã đem lại cho em khổ hạnh rồi thì đầu còn xứng nữa? Em yên tâm, nếu anh có thể vượt qua được và em còn chấp nhận tình cảm thì anh sẽ lại theo đuổi em như trước đây>
- Anh về rồi, anh đi đầu vậy?
Đôi mắt đỏ của Ngự Phong tránh né ánh mắt của cô. Cô vừa đứng dậy định chạy đến chỗ anh đầy lo lắng thì anh đã đi đền rồi đưa tờ giấy đến trước mặt cô:
- Em...em kí vào đây đi.
Tiêu Y cẩm lấy, nhìn thấy đề mục là chữ li hôn, đôi chân không vững được mà ngồi sụp xuống ghế. Cô ngước lên nhìn anh, trong lòng đầy rối loạn không tin vào mắt mình. Cô chưa bao giờ nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ có một ngày xuất hiện tờ giấy này.