Anh Ấy Chưa Từng Yêu Tôi?

Chương 29: Cơ hội đặt cược cả sự nghiệp




Ngự Phong đầy phẫn nộ quát thẳng mặt Bảo Phát:

- Sao cậu dám làm như vậy với tôi?

- Oái, cậu nói gì vậy? Sao tự dựng lại...

- Đừng tỏ vẻ như cậu không biết gì, cậu nghĩ ăn mặc như thế là qua được camera? Qua được cả tôi?

Bảo Phát giật mình, anh mở to mắt đầy sửng sốt, anh run rẩy nói nhỏ:

- Sao có thể? Rõ ràng...rõ ràng anh ta nói sẽ làm nhiễu nó cơ mà?

- Cậu đang lẩm bẩm gì vậy hả?

Bảo Phát ngước lên nhìn Ngự Phong đang giận dữ nhìn mình, cậu đưa chân sang, thành tư thế quỳ 2 chân. Có lẽ cậu biết không thể giấu thêm điều gì nên khuôn mặt đầy tội lỗi mà nhìn anh, ấp úng nói:

- Ngự Phong à, tớ...tớ thật sự xin lỗi cậu. T-Tớ không còn cách nào khác. Hắn...hắn đe dọa tớ...là hắn...

- Cậu đang nói ai vậy? Hắn? (Ngự Phong túm lấy cổ áo Bảo Phát mà hỏi)

- Hắn...hắn nhắm đến cậu...hăn muốn cậu phải thân bại danh liệt đó.



- Là ai? Nói mau!

Ngự Phong vẫn dùng ánh mắt giận dữ đó mà nhìn khiến cậu đầy sợ hãi, rơi nước mắt mà run rẩy kể:

- Ban đầu...hắn đứng trước cửa nhà tớ, dù đã bịt kín hết từ đầu tới chân... nhưng nhờ giọng nói nên tớ vẫn có thể nhận ra... đó ... đó là trưởng phòng cũ của chúng ta.- Là ông ta?!

Đúng vậy, hắn đứng đó, có vẻ là đợi tớ đi làm về, lúc tớ chuẩn cửa...hắn nói hắn biết tình cảnh của tớ và Liễu Vân ( vợ của Bảo Phát, cô là trẻ mồ côi được nuôi dưỡng ở cô nhi viện. Điều này rất ít người biết). Sau đó hắn...hắn nói sẽ cho ba mẹ tớ biết...vợ của tớ chỉ là kẻ mồ côi.

Ngự Phong thở mạnh từng hơi, anh buông tay, Bảo Phát ngồi sụp xuống đó, mặt chỉ dám cúi xuống, nước mắt vẫn cứ rơi, cười khổ mà nói tiếp: 39

- Cậu biết mà...ba mẹ tớ là người khó tính, khó khăn lắm tớ mới gặp lại được Tiểu Vân...cô ấy là người đã giúp đỡ tớ rất nhiều, cứu rỗi cuộc đời tớ...Nếu ba mẹ tớ mà biết, chắc chắn sẽ ép tớ bỏ cô ấy đó. Tớ biết ba mẹ tớ ích kỉ nhưng là vì họ lo lắng cho tớ thôi. Tớ...tớ không thể lựa chọn giữa hai bên đó được... (2

- Ha! Vậy là cậu chọn từ bỏ tôi? 2

- Không phải đâu!

Bảo Phát liền ngẩng đầu lên nhìn anh mà phản bác ngay. nhưng rồi lại cúi gằm mặt xuống nói tiếp:

- Tớ đã rất lưỡng lự...nhưng...nhưng hắn còn lấy tính mạng cô ấy ra đe dọa. Ban đầu tớ mặc kệ nhưng khi nghe tin cô ấy bị xô ngã trên đường, tớ rất sợ, không biết làm gì ngoài nghe theo...

- Hừ! Hay cho người bạn mà tôi tin tưởng bao năm qua.

Ngự Phong nở một nụ cười đầy đau lòng mà nói. Bảo Phát hối hận cố vướn người lên nắm lấy tay anh nhưng đã bị hất ra:- Tớ...tớ xin lỗi cậu...



-

- Cậu nghĩ tôi điếc hay cảnh sát nơi đây phế hả?

- Tớ...

- Cút đi! Từ nay về sau đừng bao giờ lại gần tôi hay nghĩ tôi với cậu là bạn thân, kể cả đồng nghiệp thân thiết gì hết. Coi như tôi mù!

Bảo Phát ngồi đó khóc sướt mướt, cảm giác tội lỗi và hối hận tràn đầy trong lòng anh. Còn Ngự Phong, mắt anh dẫu đã đỏ nhưng không khóc. Anh đi xuống và phòng làm việc muốn nghỉ ngơi nhưng hình ảnh đó cứ hiện ra trong đầu anh khiến anh càng tức giận.

Khi đó, anh nhìn thấy hộp cơm mà Tiêu Y để trên bàn rồi nhìn đồng hồ đã quá giờ cơm trưa, anh lết thân hình đầy mệt mỏi ra bàn uống nước để ăn cơm. Nhưng cái thứ nguội ngắt và dở tệ ấy đã làm anh như bực tức thêm, trong lúc đó anh đã quăng ngay xuống sàn.

Trong đầu anh bây giờ chỉ xoay quanh Bảo Phát- người bạn mà anh trân trọng nhất từ lúc còn non nớt mà gặp nhau ở công ty. Hai người chỉ là những thực tập sinh nhỏ bé mà cùng nhau cố gắng phấn đấu lên chính thức rồi như hiện tại. Nhưng giờ đây khi bị phản bội, anh cảm thấy rất bức bối và thất vọng nên đã trút giận lên hộp cơm mà vợ anh cố gắng nấu và đem đến.

Khi đã bình tĩnh lại, Ngự Phong mới vội đưa tay lên che mặt đầy hối hận khi đã lỡ làm vậy. Anh thầm xin lỗi vợ, đi đến lấy thìa cố ăn một chút dù đã rơi hết ra sàn như một lời xin lỗi. Rồi anh mới dọn dẹp chỗ ấy (2)

Tối đến, khi mọi người đã dọn dẹp tan làm, Ngự Phong vừa nhận được tin bản thiết kế và báo cáo mà anh đã gửi cho bên đối tác đã bị từ chối và yêu cậu làm bản mới chất lượng hơn. Anh mệt mỏi, bất lực khi bị cấp trên nói xối xả. Áp lực lại càng nặng nề hơn. Sẵn có mấy lon bia trong tủ lạnh, anh muốn uống và bỏ hết những ưu phiền đó. Anh ngồi trong phòng uống, dần rượu vào thì lời ra, anh vừa uống vừa than vãn:

-

Các người đùa tôi à? Chỉ còn chưa tới 4 ngày nữa mà ép tôi phải ra bản mới....Mà đến người bạn mà tôi coi là thân thiết nhất từ khi vào công ty đến giờ còn phản bội tôi, nói gì là các người nhỉ? Phải làm sao đây? Nếu mình đưa ra bằng chứng thì dự án đó của mình sẽ lại được công nhận, cái chức này sẽ vẫn thuộc về mình...nhưng...