Vì tin đồn này mà chi nhánh anh đang làm việc bị đối tác đánh giá thấp và tức giận muốn rút khỏi hợp tác lần này. Họ cho rằng hợp tác với người lừa dối và ăn cắp là điều đáng xấu hổ, tiếp tay cho kẻ xấu. Cũng vì điều này mà anh đã bị chủ tịch từ phía công ty chính khiển trách rất nhiều. Giám đốc chi nhánh cho anh một thời gian để giải quyết phía đối tác nếu không anh sẽ bị cắt chức thậm chí là bị đuổi việc. Ngự Phong lo sợ và bất lực, anh không biết là ai đã tung tin đồn này, đã thế mọi tài liệu kế hoạch, ý tưởng trong máy tính của anh còn bị ai đó xóa hết sạch. Nếu chỉ có Gia Hân lên tiếng cũng khó có thể chứng minh sự trong sạch của anh.
Gia Hân đầy lo lắng khi nhìn người mình yêu rơi vào nỗi oan ức mà bị nói ra nói vào, cô nảy ra ý tưởng, vội chạy đến phòng giám sát, gõ cửa rồi bước vào:
- Dạ em chào anh ạ!
- Sao vậy em? Có chuyện gì cần anh giúp sao?
- Anh ơi, bây giờ em cần xem lại ghi hình từ tất cả camera của phòng làm việc maketing được không ạ? Em đã báo cho phó giám đốc rồi nên anh yên tâm.
- Phó giám đốc Dương ấy hả?
- Dạ vâng ạ.
- Em theo anh…Vậy giờ em muốn coi trong khoảng thời gian nào?
- Dạ khoảng…một tháng đổ lại ạ. Em chỉ muốn xem ở vị trí này thôi ( Gia Hân chỉ tay vào bàn làm việc của Ngự Phong). Tại em vừa mới phát hiện chiếc lắc tay bạc của em mất từ bao giờ rồi mà em không nhớ.
- Một tháng à? Em đợi anh một lát, anh trích xuất dữ liệu cho em. Chỉ có 4 góc này thôi em…Được rồi đó.
Đang quan sát xem có ai khả nghi lại gần bàn làm việc của Ngự Phong thì Gia Hân đã phát hiện ra gì đó, cô chỉ tay vào và nhờ người giám sát phóng to lên.
- Ai đây nhỉ? Sao trông lạ vậy, vả lại còn cứ đi lanh quanh văn phòng…hình như cô ta đang nghe gì đó từ phòng uống nước…Ơ! Chạy mất rồi.
- Anh cũng không biết ai nhưng trông có vẻ không giống mấy kẻ khả nghi. Em nhìn xem, hình như tay cô gái ấy cầm là hộp cơm đó, lúc ấy cũng gần 12 giờ trưa, có lẽ mang cơm cho ai trong công ty.
- Dạ!
< Ngày này chẳng phải là ngày anh Phong nhậm chức sao? A nhớ ra rồi! Lúc đó mình với anh Phong đang ở trong phòng đó giờ này. Anh ấy cũng nói đang chờ cơm trưa…có khi nào là shiper không nhỉ? Nhưng đa số là phải mặc quần áo chứ mà người phụ nữ này…che mặt rồi sao mình vẫn thấy quen quen, gặp đâu rồi thì phải>
Gia Hân đắm chìm vào suy nghĩ. Rồi cô chỉ tay vào màn hình khác và nói:
- Anh ơi anh phóng to ở camera bên này giúp em.
- Vẫn chỗ ấy à?
- Vâng ạ.
- Ơ!
- Sao thế em?
- À dạ không có gì là em nhầm thôi ạ.
Gia Hân đã nhận ra gì đó, cô nhếch khóe miệng lên nở nụ cười gian xảo mà kiêu ngạo.
< Chậc chậc, xem ai đây, chẳng phải là vợ anh Phong sao? Mộc Tiêu Y. Vậy là cô ta đã nhìn thấy mình và anh Phong ở riêng với nhau rồi. Chắc hẳn sẽ buồn và tức giận lắm khi chồng mình làm gì với một cô gái trẻ vào giờ nghỉ trưa…nhưng mấy hôm đó anh ấy vẫn bình thường và vui vẻ đi làm mà?>
Gia Hân cau mày khi nhớ lại biểu hiện của Ngự Phong dạo gần đây không có chút gì là cãi nhau với Tiêu Y.
- Em ơi, được chưa? Em ơi!
- À dạ?
- Em có cần xem thêm không?
- Sắp hết giờ nghỉ mất rồi. Anh cố gắng tra lại giúp em vào thời gian trước nữa được không ạ? Em nghĩ nó mất vào trước đó.
- Có vẻ hơi lâu đó, đợi anh.
- Anh cứ làm giúp em. Giờ em quay lại làm việc, đây là số điện thoại của em ạ, có gì anh báo cho em ngay nhé.
- Được rồi. Mà em là Gia Hân đúng không?
- Ơ anh biết em ạ?
- Nhân viên ưu tú hàng đầu ở đây sao anh lại không biết được.
- Em cảm ơn anh quá khen. Vậy anh giúp em thế này nào em mời anh một bữa.
- Phiền em quá nhưng anh sẽ cố gắng.
- Em chào anh ạ.
Gia Hân ra khỏi phòng rồi đi lên hướng phòng làm việc, vừa đi cô vừa suy nghĩ trong sự thắc mắc:
< Hình như có gì đó mà mình không chú ý tới…A là hộp cơm. Đúng rồi, nếu vậy chẳng phải từ trước đến giờ đều là cô ta nấu cơm cho anh Phong sao? Nhưng rõ ràng theo mình tìm hiểu cô ta có việc làm ở công ty lớn, chức cũng khá cao, một công ty nổi tiếng là nghiêm túc và tuyển nhân viên có cả tính kỉ luật phải tốt, chăm chỉ. Vậy mà giờ lại có thời gian mang cơm đến công ty cho chồng…Hay mất việc? Thành bà nội trợ rồi?.. Đây là lí do dù cơm dở kinh khủng mà anh ấy vẫn ăn?>
Gia Hân sáng mắt hẳn lên, như phát hiện ra gì đó làm cô vui sướng. Đến lúc bước vào thang máy, không có ai, cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt chớp nhanh mà thì thầm:
- Mà hình như lúc đó…mình có nói về chuyện này thì phải. Lúc đó cô ta chạy mà không đưa cơm cho anh… há chẳng phải nghe thấy hết rồi sao? Nhưng thật sự anh ấy không có trạng thái nào buồn bã hay bực bội gì cả, có khi nào họ làm hòa rồi không…cũng có thể…cô ta chưa nói gì với anh ấy! Ồ wao, xem kìa Tiêu Y à, đến ông trời còn đang giúp tôi, cô nghĩ tôi có nên nhân cơ hội này mà giúp cô chia cắt mối quan hệ này không đây?
Cô nở một nụ cười đầy sự gian ác, cứ nghĩ đến việc Ngự Phong và Tiêu Y li hôn sẽ giúp cô đến với anh làm cô càng thêm hưng phấn mà quyết tâm sẽ phải chia cắt gia đình ấy. Yêu một người là không sai nhưng lại khiến mình mất lí trí mà trở nên ác độc, có những ý nghĩ bất chấp mọi thủ đoạn chia rẽ gia đình người khác thì quả là một việc làm sai trái đáng bị chỉ trích.