Tối đến, Ngự Phong trở về nhà từ sớm, anh xách túi nguyên liệu để nấu ăn, đầy tự hào đi vào nhà. Thấy Tiêu Y vừa tắm xong, anh nhìn cô, giơ túi nguyên liệu lên và tỏ vẻ đắc ý:
- Nay chồng em sẽ lại vào bếp trổ tài vì vợ anh nay đã nấu cơm trưa cho anh rất ngon.
- Vậy sao? Ngon? Ngon thật ạ?
Nếu là thông thường thì chắc chắn Tiêu Y sẽ trêu lại anh: " Vậy là thường ngày em nấu không ngon rồi!". Nhưng cô đã biết căn bệnh mà mình đang mắc phải, cô mở to mắt nhìn anh, ngạc nhiên hỏi đi hỏi lại để chắc chắn điều mà mình nghe là sự thật.
- Thiệt mà, rất ngon luôn ấy.
Thấy cô vui như vậy, trái tim anh cũng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Để cô dễ dàng chấp nhận và đối mặt với căn bệnh, anh đã đưa ra lời đề nghị:
- À đúng rồi, lâu rồi ta chưa cùng nhau vào bếp. Hay là em vào phụ anh đ…
Nghe anh nói vậy, cô hốt hoảng sợ anh sẽ nhận ra tình trạng bất thường của mình, chưa đợi anh nói hết câu, cô đã từ chối luôn:
- Không! Không được!..Chẳng phải…anh nói muốn nấu cho em hay sao? A-Anh chơi vậy là ăn gian đó! ( Tiêu Y giả vờ tươi cười)
- Được rồi, để anh làm. Em ngồi đó đợi anh chút. < Em ấy vẫn chưa thể chấp nhận, chắc để từ từ rồi mình tìm cách xem sao>
Nhận thấy biểu cảm thất vọng của Ngự Phong, cô thấy áy náy, vội chạy theo anh vào bếp, đưa tay túm lấy mớ rau, tỏ vẻ miễn cưỡng:
- Vậy em giúp anh nhặt rau được chưa? Em sẽ không giúp anh nấu cái gì đâu đó.
- Hả?!..Vậy anh đây mãn nguyện rồi.
Hai người vui cười với nhau, một sự ấm áp đầy tình yêu bao quanh ngôi nhà mà đã lâu không xuất hiện. Hai người cứ vừa nấu vừa trêu đùa nhau trong nhà bếp nhỏ nhoi ấy, cứ như những chuyện buồn phiền, bất hạnh chưa từng xảy ra vậy. Nếu thời gian chỉ trôi đi trôi lại khoảnh khắc ấy thì thật hạnh phúc biết bao!
Từ khi Tiêu Y bắt đầu nghỉ việc, Ngự Phong đều đưa phần lớn tiền lương cho cô, còn anh chỉ để lại khoản nhỏ cho bản thân. Nhưng không vì thế mà cô tiêu sài hoang phí. Vì bản thân cô cũng đã có nhiều kinh nghiệm nên cô đã giấu anh xin việc làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi nhỏ khá gần nhà, chỉ đi một chuyến xe là tới. Hàng ngày, sau khi đợi anh đi làm thì cô sẽ đến đó để vệ sinh hay trông coi cửa hàng. Trừ các ngày cuối tuần và ca đêm cô đã bàn bạc với chủ sẽ không làm vào những ngày ấy. Và thỉnh thoảng cô cũng được xin nghỉ phép bất chợt ngày nào mà cô muốn. Đến nay đã được hơn 2 tháng cô bắt đầu làm việc ở đây, tiền lương dù không nhiều như công việc trước nhưng vẫn đủ để cô góp cùng tiền chồng để chi trả các loại tiền nhà, hàng tháng mà vẫn dư ra chút để tiết kiệm.
Một lần, khi đang ngồi nói chuyện cùng chị chủ cửa hàng, Tiêu Y biết được tin có một lớp dạy nấu ăn mới mở và sẽ bắt đầu vào chiều thứ 7 tuần này. Vì thế nên nếu ai đăng kí khóa này sẽ được giảm 30% chi phí trong vòng 2 tháng. Cô mong muốn dù có bị mất vị giác thì vẫn có thể nấu cơm cho anh nên đã tạm xin nghỉ việc khoảng 2 tháng để đăng kí lớp học. Tiền cô dùng để đăng kí cũng là số tiền lương ít ỏi và số tiền tiết kiệm nhỏ của bản thân. Ngày đầu tiên bắt đầu, sau khi đã nghe cô giáo giảng dạy qua về lí thuyết của các món súp, cô yêu cầu mỗi người nhận một bếp, sử dụng các nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn kết hợp cùng sự quan sát cô giáo thực hành để nấu. Có lẽ vì có chút run rẩy và vội vàng, Tiêu Y đã nhẫm lẫn các gia vị với nhau nên khi thử món của cô, cô giáo thẳng thẳn phê bình trước lớp khiến cô ngỡ ngàng, cảm thấy có chút bẽ mặt, cô thấy đau lòng, cắn chặt môi mà rơi vào suy tư:
< Đến cô giáo còn khó chịu và chê bai món em nấu đến như vậy mà anh vẫn còn nhịn được mà khen nó ngon ư? Ngự Phong à, anh làm vậy chỉ khiến em đau lòng hơn thôi!>
Đến khi kết thúc buổi học, mọi người đã dọn dẹp và ra về. Khi đang ngồi đợi xe tới, cô nhớ lại lời nói phê bình của cô giáo, đắn đo một hồi, cô quyết định chạy lại phía lớp học cũng là nhà cô giáo để nói chuyện trực tiếp với cô giáo.
" Ding dong"- Tiếng chuông cửa.
- Ai đó? Đợi lát tôi ra…Em quên đồ gì à?
- Dạ…em muốn nói chuyện với cô một lát ạ
- Vào nhà ngồi đã…em ngồi xuống đi, uống nước đã rồi nói.
- Dạ em cảm ơn cô.
- Em quay lại đây rồi có chuyện gì sao?
- Cô ơi…ban nãy nấu dở như vậy, lại còn để cô ăn phải, em…em xin lỗi cô rất nhiều ạ.
Cô giáo im lặng nhìn Tiêu Y, mặt cô dịu đi, hỏi:
- Em…có phải em có chuyện gì đó đúng không? Chứ trước cô cũng từng dạy ở các tỉnh khác, đa số các học viên khi nghe giảng đã nắm bắt được sơ qua rồi. Khi thực hành lại, cùng lắm chỉ là thiếu hoặc thừa chút nguyên liệu hay gia vị nào đó thôi. Nhưng còn em là lần đầu cô gặp phải đó, nguyên liệu nhìn sơ qua thì được sơ chế rất đúng quy trình, nhưng còn mùi vị…thì lại khác một trời một vực với các món của các học viên khác. Nó như là một hỗn hợp mà không ăn khớp nhau chút nào.