Anh Ấy Chưa Từng Yêu Tôi?

Chương 15: Không thể từ bỏ




Về phía Gia Hân, cô và người bạn sau khi về đến nhà, Gia Hân ném túi sách xuống ghế, giận dữ hét lên:

- Cậu đang làm gì vậy?

- Sao lại nói tớ? Chẳng phải cậu nói anh ta thích cậu lắm sao, cậu với anh ta sắp yêu rồi cơ mà? Giờ lại lòi ra cô vợ!

- Cậu nói thật à? Đó...là v-vợ anh ấy?

- Chính anh ta nói luôn đó, bộ cậu không biết thật hả? Thảm nào lại yêu anh ta sâu đậm nhự vậy.

- Tớ thật sự không biết điều đó mà.

- Tiểu Hân, cậu đừng khóc mà! ( Gia Hân đau lòng, đứng không vững mà bật khóc, ngồi quỵ xuống sàn nhà. Thấy vậy nên Mộc đã vội chạy đến và ôm cô, kéo cô dưa vào lòng)

- Huhu! Tớ yêu anh ấy lắm đó, 2 năm làm việc cùng tớ đã vui vẻ hạnh phúc biết bao khi nhìn ngắm anh ấy làm việc. Lần đó khi biết chung công ty tớ tưởng như tớ là người hạnh phúc nhất thế gian. Anh ấy còn dịu dàng mà chỉ tớ mỗi khi tớ nhờ vả cơ mà. Nhưng tại sao chứ? Tớ không ngờ chuyện lại tồi tệ và đau đớn như vậy. Thấy anh ấy hay đeo nhẫn, ban đầu tớ còn nghi ngờ nhưng khi nghe mọi người nói rằng anh ấy không có bạn gái thì tớ đã nhận định rằng đó là sở thích của anh. Tuần trước tớ còn đi xem và mua cho anh một chiếc nhẫn để tặng anh vào ngày sinh nhật nữa cơ.

- Thôi mà, tớ hiểu cậu nói. Nhưng có lẽ lo do cậu hiểu sai thôi, phải chăng ý mọi người muốn nói là vì anh ấy đã có vợ nên không thể có người yêu.

- Đúng rồi! Vợ của anh ấy...tớ đã thấy...hình như màn hình máy tính của anh ấy có để. Tớ chỉ nghĩ rằng đó là ảnh mạng mà người nào cũng hay lấy về để làm màn hình thôi. Chị ấy...xinh quá mà. Giờ làm sao đây, anh ấy ghét tớ mất rồi, tớ phải làm gì đây? Mộc ơi cứu tớ với!

- Cậu nói như vậy là sao? Cậu từ bỏ anh ấy đi. Đời này còn nhiều đàn ông tốt hơn và xứng đáng với cậu hơn nhiều mà. Sao cứ phải...

- Cậu không hiểu! Cậu không thể nào hiểu được đâu, tớ đã yêu anh ấy sâu đậm mất rồi. Mỗi lời nói, mỗi hành động của anh ấy như khắc sâu vào tâm trí tớ, tớ không thể quên!

- Nhưng...cậu có kết bạn anh ta mà đúng chứ! Nếu vậy sao anh ta không đăng ảnh với vợ lên, bởi nếu có thì cậu đã biết.

- Đúng rồi, tớ có kết bạn nhưng ảnh cũng chỉ là mình anh ấy thôi. Có lẽ...anh ấy không yêu vợ mình. Tớ với anh ấy cũng hay nhắn tin với nhau nên tớ vẫn có thể... ( Gia Hân lục tìm điện thoại, cố mở tài khoản của Ngự Phong nhưng rồi lại để điện thoại rơi từ trên tay xuống)

- Sao vậy?



- Haha! Đúng là trêu ngươi mà. Sao tớ lại quên mất, tài khoản này là ai ở công ty đều phải có cho riêng mình để phục vụ công việc. Không được để ảnh ai khác mà bắt buộc phải là ảnh bản thân cho dễ nhận biết. Có lẽ...anh ấy có tài khoản khác mà tớ không biết đó...

- Hình như...ta đã sai rồi, Tiểu Hân đáng thương của tớ. Cách anh ấy bảo vệ vợ mình...đúng là không thể nói điều ấy được. Cậu từ bỏ đi, đừng cố chấp như vậy nữa...

- Không! Tớ không thể đâu, tớ không muốn mà, Mộc ơi! ( Gia Hân lúc đầu như bị tác động mạnh nên đã nói lớn thể hiện sự không chấp nhận của mình nhưng rồi câu nói lại nhỏ dần khi cô nhớ lại ánh mắt anh ấy nhìn cô ban nãy). Tại sao chứ! Tớ không...thể...

- Tiểu Hân! Tiểu Hân à! Cậu đừng dọa tớ mà, cậu sao vậy hả?

Gia Hân bị tác động quá mức, cô đã ngất đi khi đang nói, tựa vào bạn mình. Mộc hốt hoảng lay cô, cô ấy đau lòng khi nhìn bạn mình lần đầu buồn bã, đau đớn vì tình yêu mà đến mức như vậy. Cô đã bật khóc theo, căng thẳng, bối rối không biết phải làm sao. Cô cố gắng đưa Gia Hân lên ghế và đặt cô ấy nằm xuống. Lát sau một bác sĩ đã tới và khám cho cô ấy.

- Sao rồi bác sĩ? Cô ấy không sao chứ? Có cần phải đưa đến bệnh viện không ạ?

Bác sĩ nhẹ nhàng tháo ống nghe xuống và đáp:

- Cô ấy chỉ bị xúc động mạnh nên ngất do phản xạ thần kinh phế vị thôi, cô không phải lo lắng quá đâu. Thứ bây giờ cô ấy cần đó là nghỉ ngơi. Và khi tỉnh dậy không kích thích cô ấy, phải giữ cho cô ấy thoải mái trong người. Đây là thuốc nhẹ giúp cô ấy ức chế thần kinh thôi, còn đây là thuốc ngủ, nếu cần thì cho cô ấy uống. Tôi đã viết thời gian và số lượng ở đây nên cho cô ấy uống đúng giờ nhé.

- Tôi cảm ơn bác sĩ nhiều. Đây là tiền thanh toán. Để tôi tiễn bác sĩ về ạ, lối này.

- Ừm, cô nhớ là luôn phải để cô ấy trong trạng thái bình thường và không bị kích động.

- Dạ vâng ạ.

Đến khi đóng cửa, Mộc quay vào nhìn Gia Hân đang ngủ mà đau xót. Thật sự chưa bao giờ cô phải chứng kiến cảm xúc như vậy của bạn mình vì tình yêu mà đớn đau như vậy. Cô đến bên cạnh, kéo chăn lên cho Gia Hân, thở dài mà nói:

Cậu nên nghỉ làm vài ngày đi, Tiểu Hân à. Tớ cũng sẽ xin nghỉ để ở đây với cậu. Chứ cậu như này sao tớ có thể bỏ mặc mà quay trở về chứ? Tớ có nên báo ba mẹ cậu không đây? Cậu cứ ngủ đi, ngủ để quên đi nỗi buồn ấy. Nhìn cậu như vậy tớ không quen, tớ lo sợ cậu lại như vậy nữa lắm...Để tớ đi nấu cháo cho cậu ăn nhé, khi nào tỉnh dậy thì ăn rồi còn uống thuốc nữa chứ. Thiệt là...đang đâu lại đến đây làm việc, xa như vậy lại còn ở có một mình. Chắc cậu cô đơn lắm, phải làm gì với cậu đây hả?

Mộc cứ ngồi bên cạnh giường mà nói với Gia Hân rồi cô thiếp đi lúc nào không hay...