Anh Ấy Chưa Từng Yêu Tôi?

Chương 1: Kết thúc hay mở đầu cho sự đổ vỡ?




"Đời người bao nhiêu thì nói là dài, bao nhiêu thì gọi là ngắn? Tôi không biết phải nói như nào về điều ấy nữa. Nó có quan trọng không? Chẳng phải mọi người đều nói với tôi là sống phải biết nghĩ cho người khác hay sao, nếu chỉ nghĩ cho bản thân quá nhiều thì sẽ là ích kỉ. Vậy mà tại sao anh ấy vẫn bỏ tôi, hỡi người đàn ông đã từng theo đuổi tôi rất nhiều năm? Anh ấy từng luôn nói yêu tôi, thích tôi, tôi là động lực cố gắng của anh ấy mà, vậy tại sao chứ? Một người chưa từng biết hay khao khát gì về tình yêu như tôi vì sự chân thành và tình yêu mãnh liệt của anh ấy mà làm cho rung động, giờ đây cũng đã được nếm mùi đau khổ mà nó mang lại khi mà người đàn ông dần lạnh nhạt ấy đưa ra trước mắt tôi là tờ giấy li hôn và còn nói là vì muốn tốt cho tôi, muốn tôi được giải thoát, không phải chịu đau khổ theo anh ấy. Nhưng anh ấy có biết rằng từ lâu tôi đã coi trọng và âm thầm ở bên anh ấy hơn cả bản thân mình, vậy mà giờ anh ấy lại nói tôi hãy rời xa anh ấy vì muốn tốt cho tôi. Thật thảm hại! Thật nực cười mà!"Và rồi bao nhiêu thắc mắc, bao nhiêu sự đau đớn hòa vào những giọt nước mắt lăn dài hai má cứ thế đi theo người con gái đáng thương ấy mà không có lời giải đạp. Mộc Tiêu Y đã từ bỏ thế gian này khi đang được đưa đi trên xe cứu thương. Câu chuyện phải kể lùi về buổi tối gần 10 năm trước, trên bãi biển mà cả nhóm Tiêu Y đã thống nhất cùng đi chơi sau khi tốt nghiệp đại học.

- "Nè mấy thằng kia, các cậu làm gì Ngự Phong vậy hả?"\_ Tiêu Y chạy từ khách sạn ra biển sau khi hay tin từ các bạn nữ rằng các bạn nam và Ngự Phong xích mích, đang đánh nhau rất căng thẳng.

- Sao lại túm vào đông như vậy hả? Đừng nói là các cậu đè Ngự Phong ra đánh đấy chứ, buông ra rồi từ từ nói chuyện.

- Đánh nó đê, anh em! Chúng ta ngứa mắt nó lâu rồi mà, phải đánh cho nó chừa, cho ra bã. Còn cậu xê ra, không thì đừng trách bọn tớ lôi cả cậu ra đánh đấy, Tiêu Y.

- Đừng đánh nhau mà!

- Cậu bị thằng cha này lừa rồi nên mới yêu đúng không? Vừa hôm trước tớ thấy nó dẫn con nào vào khách sạn đấy.

- Ngự Phong không phải là người như vậy mà, tớ tin cậu ấy. Cậu nhầm người rồi đấy, Trần Tử Đằng, cậu đi ra mau.

Tiêu Y chạy lại rồi kéo mạnh Tử Đằng ra, rồi đứng chắn trước mặt cậu ấy, quay ra đằng sau trợn mặt quát to:

- Mấy cậu còn không mau dừng tay lại! Nếu Ngự Phong mà có thêm vết thương nào là các cậu cũng đừng mơ lành lặn mà rời khỏi đây. Còn cậu (quay lại nhìn Tử Đằng đầy giận dữ), cậu có chắc là cậu ấy chưa mà làm như vậy? Mấy lần cậu trêu người quá đáng tớ còn không thèm nói, nhưng lần này là quá lắm rồi đấy. Ngự Phong cậu ấy như nào tớ có thể hiểu rõ, vì cậu ấy đã theo đuổi tớ được 6 năm rồi và tớ cũng đã tìm hiểu nhiều lần nên mới đồng ý bên cậu ấy vào 1 năm trước. Tớ yêu cậu ấy đó! Mà nếu cậu ấy có làm thế thật...( Tiêu Y hạ giọng xuống, đôi mắt có chút rưng rưng) thì tự tớ biết giải quyết, không đến lượt các cậu!

- Điện hạ à sao tớ dám làm thế chứ!



- Hả?

" Phụt"

Bỗng có một giọng nói vang lên, điều đó cũng khiến Tử Đằng phải bịt miệng, ôm bụng không cho tiếng cười thoát ra ngoài.

- Cậu sao vậy? Có gì buồn cười lắm à?

Cả nhóm ai nấy cũng nhìn Tiêu Y cười, rồi vỗ tay. Cô còn chưa hiểu chuyện gì thì mấy tiếng cười lớn ở đằng sau đã vang lên, cô hoang mang nhưng vẫn không quên cất giọng lên gọi:

- Ngự Phong! Ngự Phong, cậu đâu rồi? Cậu có sao không?

- Tớ đây! Trái tim tớ đang đau đây này, thưa điện hạ!

- Cậu đau à?

Tiêu Y quay lại, nhìn chỗ các bạn nam đang quây lại, thì thấy họ đứng sang hai phía, và rồi ánh sáng lấp lánh hiện lên, Ngự Phong mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng khuôn mặt và thứ trên tay mới là điểm nhấn. Cậu đang quỳ một gối, đưa một tay ra mở hộp trắng ấy cùng nụ cười ngọt ngào với gương mặt mong chờ. Tiêu Y đã cố nén lại khi biết Ngự Phong đang bị đánh nhưng sau sự bất ngờ ập đến ấy đã làm cô không kìm được mà bật khóc. Cô biết cô đang là vị trí trung tâm và được người mình yêu cầu hôn. Bất giác cô lùi lại nhưng Tử Đằng đã đưa cô tiến lại gần Ngự Phong.

- Tiêu Y à, cậu đừng khóc như thế, kim cương quý báu của tớ đang rơi rồi này. Cậu cũng biết, trải qua gần 5 năm theo đuổi cậu và hơn 1 năm được ở bên cậu, tớ thật sự coi rằng không ai trên thế giới này may mắn và hạnh phúc hơn tớ. Tớ đã mong ngày này và chuẩn bị kĩ càng từ lâu nhưng vẫn thấy lo lắng khi không biết cậu có thật sự sẽ trao cậu cho tớ hay không. Vì tớ sợ cậu vẫn chưa yên tâm và tin tưởng tớ nhiều. Nhưng những lời nói ban nãy của cậu đã tiếp thêm sức mạnh và động lực cho tớ để tớ có đủ tự tin và nói ra những lời này. Nhân ngày đẹp trời và địa điểm mà người tôi yêu thích, tôi - Vương Ngự Phonh xin được thề ở đây sẽ cố gắng hết mình chăm sóc, yêu thương quý cô Mộc Tiêu Y đến hết đời. Dù có như nào cũng sẽ ưu tiên cô ấy đầu tiên. Mặc dù khó có thể tránh khỏi việc làm cô ấy buồn, cô ấy khóc nhưng sẽ cố gắng nhìn nhận và thay đổi bản thân mình sao cho xứng. Vì thế, quý cô Mộc Tiêu Y, không biết tôi có vinh hạnh được quý cô đây hành và dựa dẫm suốt đời hay không? Lấy tớ nhé?