Những giọt nước mắt của cậu cứ thế mà thấm ướt cả áo anh, lúc này anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra. Cậu hoảng hốt. Không lẽ cơ hội đã vụt mất. Anh chấp nhận buông tay, bỏ cậu thật sao
Cũng đúng thôi, là cậu hèn nhát, là cậu bỏ trốn trước, là ban nãy còn bảo anh đi. Bây giờ anh đi thật rồi,cậu còn níu kéo làm gì, cậu thật là mặt dày không ai bằng. Đó là suy của Lạc Ngọc Thiên dành cho chính mình
Lúc này, Lạc Phát Minh quay lại nhìn cậu, cậu lấy lại bình tĩnh, quệt đi nước mắt, bất giác nở một nụ cười ngượng ngạo mà nói với anh
- Phát Minh, em biết bây giờ anh đã chấp nhận từ bỏ rồi, là em sai, là em tự ngu ngốc mà đẩy hạnh phúc của chính mình đi ra xa, em chẳng mong gì cả, chỉ mong anh tuy đã vứt bỏ tình cảm rồi, nhưng đừng ghét em như lúc trước. Chúng ta có thể làm anh em tốt được không...... Ưm
Chưa kịp bày tỏ xong ý nghĩ của mình, môi cậu đã bị anh ngăn chặn bằng một nụ hôn mãnh liệt. Anh hôn cậu đến khi không thở được nữa thì buông ra. Giọng nói khàn đục mà chất chứa yêu thương nói với cậu
- Ai bảo là anh buông bỏ tình cảm, ai bảo chúng ta sẽ làm anh em tốt. Em!!! Lạc Ngọc Thiên!! Chỉ có thể làm bà xã của anh, không có khái niệm anh em ở đây, nếu em không đồng ý, anh cũng sẽ bắt em về trói em trong lễ cưới rồi trao nhẫn cho em, đến khi nhẫn đã được đeo rồi, thì cho dù có cởi trói em cũng sẽ không chạy được. Nếu muốn trốn khỏi anh, thì hãy nghĩ đến hai chữ " Mơ đi" ( Cỏ: Đựu!!! Đoạn này ngầu ác chiến:v)