Pu nhìn ra đằng sau, tất cả chỉ là một màu xanh của nước biển. Nhưng đâylại là lối thoát duy nhất và nếu có thể thoát được không thì còn tùy vào quyết định và vận may của hai đứa... Pu nhẹ nhàng nói:
- Hay chúng ta nhảy xuống biển Nu nhé
Nu lúc này cũng chú ý ra đằng sau, nhưng hình như Nu rất sợ, Nu níu chặt tay Pu:
- Không được, nhảy xuống sẽ chết đó
- Nhưng đó là lối thoát duy nhất
- Không được, Nu không cho Pu nhảy đâu! - Nu siết chặt tay Pu hơn bao giờ hết
Nhưng Pu làm một hành động mà có lẽ bây giờ cô bé không ngờ được đó là cắn vào tay Nu thật mạnh đến nổi rướm máu
- Aaaaaaaaa! Pu làm gì vậy?
- Pu cắn cho Nu tĩnh ram nếu không nhảy thì ở lại chúng ta cũng chỉ có con đường chết mà thôi!
Nhìn thấy thái độ cương quyết của Pu, Nu cũng có thêm can đảm:
- Pu nói đúng, nếu nhảy xuống chúng ta sẽ có hai con đường, một sống, một chết, còn ở lại chúng ta chỉ có một sự lựa chọn thôi: Đó là bị bọnngười kia hành hạ, sống không bằng chết
Pu mỉm cười:
- Cuối cùng thì Nu cũng hiểu rồi
- Pu cười đẹp lắm! Đẹp như một thiên thần đấy! Nếu Pu sống, Pu hãy sống như một thiên thần nhé! Nhất định phải mạnh mẽ lên!
- Sao Nu lại nói vậy?- Pu ngạc nhiên
- Vì Pu rất giống thiên thần mà- Nu cười rạng rỡ- Nhảy thôi!
Hai đứa cứ như vậy mà siết chặt tay nhau, truyền cho nhau can đảm và trong tích tắc cả hai lao đầu xuống biển...
Có lẽ hai tên cướp không ngờ có tình huống này nên đứng chết chân tại chỗ, tụi cười vụt tắt trên khóe môi. Vậy là phi vụ này của chúng công toi...
...............................
Pu đang mơ sao? Nước ấp vào mũi và miệng như vô tình cướp đi sinh mạng bénhỏ, mọi giác quan không còn hoạt động nữa, tất cả đã biến mất mặt dùchúng vẫn còn tồn tại. Nhưng không Pu không thể chết Pu phải cố lên, Pucố gắng lục lọi đâu đó trong trí nhớ cách đây mấy ngày Nu đã chỉ cho Pubơi, cố nhớ lại tất cả những động tác. Bỗng dưng chúng xuất hiện trongđầu Pu như mới vừa học...và Pu bơi được. Cô bé có thể cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nắm chặt của Nu nó đã truyền cho cô bé thêm can đảm. Có lẽ bâygiờ Nu cũng đã bơi được rồi phải không nhỉ? Pu cố gắng nhìn qua Nu.Nhưng mọi chuyện không khả thi như Pu tưởng vì Nu không hề bơi, ngườicậu ấy như muốn bị nước biển kéo đi nhưng không được vì bàn tay Pu vẫnnắm chặt lấy cậu ấy. Nu sao thế này? Pu hoang mang nhưng cô bé cũng cốgắng quan sát mọi thứ xung quanh và Pu nhìn thấy gì vậy nhỉ? Nếu cô békhông lầm thì đó là MÁU!!?? Ban đầu Pu nghĩ máu đó chảy ra từ cánh tayPu nhưng không phải, máu đó xuất phát từ đầu! Pu cố quan sát thêm xungquanh và cô bé thấy được một tảng đá, có lẽ Pu đã bị đập đầu vào đáchăng? Pu không biết nhưng tính mạng của Nu hiện giờ có thể đưa vào tình trạng “ngàn cân treo sợi tóc”. Sự sống của cậu ấy vô cùng mỏng manh vàPu đã đưa ra quyết định: Mình phải cứu Nu! Nghĩ là mà Pu vội kéo Nu vàongười mình và hôn, nói là hôn chứ thật ra là hô hấp nhân tạo, rồi Pudùng hết sức lực của mình đạp nước, Pu ngoi lên lấy chút không khí, rồicuối cùng trong nỗ lực Pu đã cứu được Nu vào bờ rồi kiệt sức bất tĩnhbên cạnh...
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Vậy là thoát, lát sau cũng có người tới đưa hai đứa vào bệnh viện, tuy hônmê nhưng trong tai Pu vẫn nghe nhăn nhẵn tiếng nói của má:
- Nhiên ơi, tĩnh lại đi con, con đừng làm ba má sợ nha
Rồi bác sĩ đưa Pu vào phòng cấp cứu, đi sau là Nu, Nu cũng không khá khẩmgì hơn Pu, Nu còn bị đập đầu vô đá chắc là do cứu Pu vì Pu nhớ lúc Purơi xuống biển trước như vì hoảng sợ Pu đã bất tỉnh, chính Nu đã cứu Puvà sơ ý bị đập đầu vào đá chứ với tài bơi của Nu cậu ấy không thể gụcngã như vậy được. Nhưng không được rồi, Pu không thể nghĩ tiếp được, Pucần phải ngủ và rồi Pu chìm vào giấc ngủ dài trong khi các bác sĩ phẫuthuật. Trong tai Pu vẫn văng vẵng tiếng Nu đang gọi trong cố gắng: “Cốlên Pu ơi, Pu không thể chết được, Pu phải sống để sau này làm cô dâucủa Nu nữa chứ”. Rồi Pu mở mắt ra với xung quanh là màu trắng trong bệnh viện kế bên giường của Pu đang nằm là Nu, Nu đang ngủ rất say nhưngnhịp thở của cậu ấy vẫn đều đều...
Pu cố gắng lay hoài mà Nu vẫn chưa tĩnh. Rồi các bác sĩ bước vào:
- Cháu đã tĩnh rồi hả?
- Vâng ạ
- Quả là một kì tích, bác cứ tưởng cháu phải lâu lắm mới tĩnh dậy chứ
- Cháu đã hôn mê bao lâu rồi ạ
- Cả tuần nay rồi cháu ạ
Pu nhìn qua Nu, vậy là cậu ấy cũng hôn mê cả tuần nay rồi ư?
- Vậy sao Nu vẫn chưa tĩnh?
- Cậu ấy...cậu ấy- Gương mặt bác sĩ đã thoáng buồn
- Cậu ấy sao vậy? Xin bác nói đi- Bác sĩ làm vậy càng khi Pu nôn nóng hơn
- Cậu ấy...bị nặng hơn cháu rất nhiều! Tuy bây giờ đã qua cơn nguy kịch nhưng xác suất tĩnh dậy chỉ là 50%
- Vậy là 50% còn lại là bạn ấy sẽ bị như thế suốt đời sao?- Pu lo lắng hỏi
Bác sĩ không trả lời nhưng thay vào đó là cái gật đầu chắc chắn
- Vấn đề bây giờ là thời gian. Cháu cố gắng an ủi động viên bạn ấy tĩnhlại nha, hình như bạn ấy bị một cú sốc rất lớn đến nỗi không muốn tĩnhdậy.
Cú sốc ư ? Không lẽ là chuyện bố mẹ của Pu? Cậu ấy thật sự đau lòng vìchuyện ấy đến nỗi không muốn tĩnh lại luôn ư? Pu nắm chặt tay Nu nhấchlên áp sát vào má. Cái tay này bị vết cắn của Pu nên giờ bị băng bó.
- Pu thật sự xin lỗi Nu, Pu không cố ý cắn Nu đâu. Nu đừng giận Pu nha,Nu mau tĩnh dậy đi, chằng phải Nu đã nói là sẽ cưới Pu làm vợ sao? Puđừng bỏ cuộc như vậy chứ!- Pu nói trong tiếng khóc nghẹn ngào...
Nhưng đáp lại Pu chỉ là sự yên lặng, không một chút động tĩnh gì từ Nu ngoại trừ nhịp thở...