Áng Mây Trong Đêm Tối

Chương 47: Đồng hành cùng nhau




Diệp Quân Thanh vào trong triều Thanh Quốc gặp Hoàng đế Lâm Minh Triết. Hắn cầu hòà khiến Lâm Minh Triết khó tin được.

Lâm Minh Triết hỏi hắn:" Không biết Nhị hoàng tử Nam Quốc đến đây cầu hòà và nói muốn giúp chúng ta đánh đuổi Ngụy Quốc và Bắc Quốc là có ý gì trong khi người mới đem binh tấn công chúng ta như thế."

Diệp Quân Thanh điềm tĩnh nói:" Lúc trước là chúng ta có chút sai sót trong việc điều tra ở Thiên Nhai. Mong hoàng thượng không để trong lòng."

Lâm Minh Triết hỏi thẳng:" Có điều kiện gì xin nhị hoàng tử cứ nói thẳng ra không cần vòng vo."

Diệp Quân Thanh nở nụ cười xã giao:" Thật không ngờ bệ hạ lại thẳng thắn như vậy. Vậy ta cũng không vòng vo nữa. Điều kiện của ta là sau khi đánh đuổi Bắc Quốc và Ngụy Quốc. Ta muốn được hòà thân cùng công chúa quý quốc không biết ý bệ hạ thế nào?"

Lâm Minh Triết sa sầm mặt mày. Hắn thế nào lại tiếp tục nhắm đến con gái ông như thế. Đã làm khổ nó chưa đủ hay gì. Ông chỉ mới tìm lại được con bé chưa bao lâu. Hắn lại muốn ông gả con gái mình cho hắn. Đúng là ép người quá đáng mà.

Lâm Minh Triết cự tuyệt:" Chuyện này ta không thể đồng ý được. Con gái ta vừa mới tìm được trở về chưa bao lâu còn nhiều thiếu sót, sức khỏe con bé không được tốt không thể hòà thân với ngươi được.

Đa tạ ý tốt giúp đỡ của nhị hoàng tử. Nhưng điều kiện như vậy ta không thể đáp ứng được. Ta cũng không mong cầu sự giúp đỡ của nhị hoàng tử. Mời người về cho."

Lúc này Mạn Ngọc cũng về đến trước điện mong vào diện kiến. Mạn Ngọc ra dấu với ông:"[Phụ hoàng con đồng ý yêu cầu hòà thân của hắn. Phụ hoàng đồng ý đi ạ.)

Lâm Minh Triết lo lắng:"Không được con hồ đồ vậy. Ta mới tìm được con không muốn xa con. Ta còn chưa kịp bù đắp với con. Ta không thể lại đem con ra làm lá chắn được."

Mạn Ngọc lại làm kí hiệu:[Tình hình bây giờ rất nguy cấp. Hoàng huynh đang cố gắng đối phó Ngụy Quốc. Còn Bắc Quốc đang tấn công. Binh lính của chúng đông hơn chúng ta rất nhiều. Nếu bây giờ phụ hoàng không đồng ý với hắn. Hắn đem quân tiến đánh chúng ta. Chúng ta không thể chống nổi. Mong phụ hoàng suy xét.)

Lâm Minh Triết ngập ngừng ông không muốn đem con gái mình ra làm điều kiện. Nhưng tình hình trước mắt quá bất lợi nếu không có sự hỗ trợ của hắn e là Thanh Quốc sẽ mất. Ông phải lấy quốc gia làm trọng.

Ông nói nhỏ:"Ta xin lỗi con."

Lâm Minh Triết quay sang nói với Diệp Quân Thanh:" con gái ta đồng ý với điều kiện hòà thân của nhị hoàng tử.

Mong nhị hoàng tử giữ lời hứa giúp chúng ta chống lại Ngụy Quốc và Bắc Quốc."

Diệp Quân Thanh từ lúc Mạn Ngọc bước vào hăn luôn nhìn Mạn Ngọc. Hắn biết sau mạng che mặt và lớp mặt nạ kia là khuôn mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong. Nhưng hắn phải cố bình tĩnh không thể để nàng biết là hắn biết nàng được.

Nghe Lâm Minh Triết nói xong hắn nói:" Bệ hạ yên tâm ta sẽ giữ lời giúp Thanh Quốc ngăn Bắc Quốc và Ngụy

Quốc."

Lâm Minh Triết nói:" Được vậy mong nhị hoàng tử giữ lời. Và kèm theo trong vòng mười lăm năm tới không được dẫn binh xâm phạm lãnh thổ Thanh Quốc ta."

Diệp Quân Thanh nhìn sang Mạn Ngọc hắn khẽ đáp:"Được ta đồng ý."

Hắn đồng ý một phần vì Mạn Ngọc. Phần còn lại vì mong lê dân bá tánh hai nước được bình an.

Diệp Quân Thanh lại nói tiếp:" Bệ hạ, lúc trước giao đấu với công chúa ở Mộc Châu. Ta rất ngưỡng mộ tài dụng binh của công chúa. Trận pháp cô ấy dùng rất tốt. Ta muốn người để cô ấy đi theo đoàn dẫn binh ta sẽ hỗ trợ không biết ngài và công chúa có đồng ý không?"

Tất nhiên là ông không muốn. Ai lại muốn để con gái mình ra chiến trường. Lại đi cùng kẻ nguy hiểm như hắn.

Ông lập tức phản đối.



Mạn Ngọc lại ra kí hiệu đồng ý. Ông biết Mạn Ngọc vì ông và vì Thanh Quốc phải đồng ý.

Mạn Ngọc và Diệp Quân Thanh cùng hành quân đến Nam Sơn. Nơi quân Bắc Quốc đang cho binh tấn công thành.

Mạn Ngọc sức khỏe càng ngày càng kém hơn nhiều. Nàng biết hàn độc đã xâm lấn vào xương cốt. Dù có cách gì cũng không thể cứu vãn được. Nên nàng đồng ý với điều kiện của hắn. Chỉ cần hắn có thể dẹp yên Bắc Quốc và

Ngụy Quốc giúp phụ thân và hoàng huynh của nàng là được rồi.

Nếu sau này hắn biết sự thật cho rằng nàng lợi dụng hắn. Thì nàng vẫn làm vậy. Coi như đây là cái giá phải trả cho những gì hắn đã gây ra với nàng. Từ nay giữa nàng và hắn không ai nợ ai nữa.

Trong suốt quãng đường đi Diệp Quân Thanh đều chú ý đến Mạn Ngọc. Hắn luôn cưỡi phía sau nàng. Dù nàng đi nhanh hay chậm hắn vẫn theo nhịp độ của nàng.

Họ hành quân hết ba ngày đường mới đến nơi. Trương tướng quân là người thủ thành Nam Sơn đã nghe tin ra tiếp đón bọn họ.

Diệp Quân Thanh nói muốn lên thành quan sát tình hình. Trương tướng quân do dự nhìn sang Mạn Ngọc. Mạn Ngọc gật đầu.

Ông ta dẫn Diệp Quân Thanh và Mạn Ngọc lên trên thành quan sát. Bắc Quốc đóng quân cách đó không xa.

Trương tướng quân báo lại số lượng quân Bắc Quốc hơn sáu vạn quân. Trong khi kết hợp quân của Diệp Quân Thanh đem đến hỗ trợ và quân của Thanh Quốc tống cũng được bốn vạn quân. Vì Thanh Quốc còn đem chia ra để đánh Ngụy Quốc.

Dù sao quân Bắc Quốc cũng đông hơn. Họ phải bày kế hoạch tác chiến.

Đến tối Diệp Quân Thanh không ngủ được hắn lại đi ra ngoài xem binh lính canh gác. Sau đó đi đến trước lều trại

Mạn Ngọc đang nghỉ ngơi. Hắn đi vào. Thấy Mạn Ngọc đã ngủ hắn kéo chăn đắp cho nàng.

Diệp Quân Thanh nắm tay nàng thì thầm:" Xin lỗi muội. Là ta không tốt. Không nhận ra muội sớm hơn. Thực ra dù muội có phải là người cứu ta hay không ta cũng đã yêu muội từ lâu rồi. Nhưng ta cứ cố phủ nhận tình cảm đó.

Đến bây giờ ta thực sự hối hận. Nhưng ta biết đã quá muộn rồi."

Hắn vừa nói vừa rơi nước mắt:" Ta đã đi gặp sư phụ nàng hỏi mọi chuyện rồi. Là tại ta mà con chúng ta mới mất.

Muội lại thành ra như thế này. Ta thực sự không dám đối diện với muội. Chỉ vì lần này Thanh Quốc gặp nạn. Ta muốn giúp muội phần nào.

Muội yên tâm, đợi đến khi mọi chuyện bình yên. Ta sẽ trả tự do cho muội không bắt buộc muội phải gả cho ta đâu. Điều kiện ta đưa ra chỉ là cái cớ để ta có thể giúp muội dễ dàng hơn thôi.

Tuy thảo dược Kim Ô Đầu lần đó ta đã lấy mất của muội. Ta hứa đợi mọi chuyện ổn định ta sẽ tìm cây còn lại về cho muội giải độc. Sau khi giải độc rồi ta sẽ để muội tự do. Ta sẽ không làm phiền muội nữa."

Hắn vuốt nhẹ lên má nàng. Hắn làm nhẹ nhàng sợ nàng tỉnh giấc. Hắn lại rơi nước mắt. Đắp chăn lại cho nàng hăn quay mặt rời đi.

Thực ra từ lúc hắn vào Mạn Ngọc đã tỉnh rồi nhưng nàng không muốn đối diện với hắn nên nàng giả vờ ngủ.

Nàng nghe hết những gì hắn nói. Nàng hận hắn nhưng nàng cũng yêu hắn. Giữa yêu và hận luôn đan xen dằn vặt nàng. Nàng không biết phải làm thế nào với hắn cả.

Sáng hôm sau khi nàng tỉnh dậy Nhược Ly báo lại có Tạ Vân Anh đến tìm. Mạn Ngọc không hiểu sao muội ấy lại đền đây.

Tạ Vân Anh được Nhược Ly dẫn vào. Mạn Ngọc ra kí hiệu hỏi:[ Sao muội lại đến đây. Ở đây đang có chiến sự thực sự rất nguy hiểm.]



Tạ Vân Anh quay qua Nhược Ly. Nhược Ly giải thích cho Vân Anh nghe. Tạ Vân Anh liền nói:" Ta theo lời cha cùng hoàng huynh đến hỗ trợ cho nhị điện hạ. Và phần khác ta đến là để hỗ trợ hoàng huynh của tỷ."

Nói đến đây Tạ Vân Anh đỏ mặt ngượng ngùng. Mạn Ngọc như hiểu ra gì đó như không tin rồi lại cười. Thì ra hoàng huynh quen với Vân Anh. Như vậy cũng tốt. Tạ gia là một gia đình tốt. Vân Anh cũng là người hiểu chuyện.

Lại biết võ có thể đồng hành và giúp đỡ hoàng huynh.

Mạn Ngọc ra kí hiệu:[ Hoàng huynh ta không ở đây. Huynh ấy đang ở Tây Thành. Ngày mai ta sẽ cho người dẫn muội đến đó.]

Tạ Vân Anh cười nói:" Được. Đa tạ tỷ. Tối nay ta ngủ cùng tỷ có được không."

Mạn Ngọc gật đầu.

Đến tối không ngủ được. Mạn Ngọc lên thành quan sát. Nàng lấy sáo ra thổi khúc sáo ngày xưa tổ phụ Khương gia dạy cho nàng. Tạ Vân Anh cũng ngủ không được đi lên thành cùng với Mạn Ngọc.

Mạn Ngọc thổi xong khúc sáo. Tạ Vân Anh hỏi nàng:" Tỷ tỷ khúc sáo này hay thật đó. Là ai dạy tỷ vậy."

Mạn Ngọc dùng tay viết:"(Là Khương Tổ phụ).

Tạ Vân Anh nói:" Thật nhớ lúc trước của chúng ta. Vui vẻ thoải mái. Không lo nghĩ gì. Lớn rồi con người ta phải trưởng thành. Sẽ có những áp lực riêng của mỗi người. Nhiều lúc chỉ ước là đứa trẻ mãi không lớn để không phải lo toan suy nghĩ gì."

Mạn Ngọc dơ tay ra hiệu hỏi:[ Làm sao muội quen hoàng huynh ta vậy.]

Vân Anh trả lời:" Chắc tỷ biết huynh ấy là Lâm Vũ công tử nổi tiếng trong giang hồ rồi nhỉ?"

Mạn Ngọc gật đầu. Vân Anh lại nói tiếp:" Lần đó huynh ấy có việc ở Yến Thành. Tình cờ thấy ta bị một đám du côn chặn đường. Bọn chúng rất đông võ nghệ cũng giỏi. Một mình muội đánh không lại nên hơi yếu thế. May huynh ấy đúng lúc đi qua và giúp đỡ. Cho nên ta quen huynh ấy từ khi đó."

Mạn Ngọc cười:(Xem ra ta phải gọi muội là tỷ tỷ mới đúng.)

Vân Anh cười cười:" Lúc đầu ta không nghĩ huynh ấy là thái tử Thanh Quốc. Sau ta mới biết. Ta cũng không biết tỷ lại là muội muội của huynh ấy và là công chúa Thanh Quốc. Mọi chuyện ít ai có thể biết trước được.

Nhưng ta thật sự mừng cho tỷ tìm được người thân của mình. Tỷ đã trải qua quá nhiều chuyện rồi. Mong sau này tỷ có thể được hạnh phúc."

Với Mạn Ngọc hạnh phúc là thứ nàng chưa từng có được. Nên giờ nàng cũng đã không còn mong cầu nữa. Sinh mạng của nàng ngắn ngủi. Nàng lấy đâu ra mong cầu hạnh phúc. Chỉ mong cho phụ hoàng hoàng huynh và những người nàng yêu thương cùng bá tánh bình an là nàng mừng rồi.

Tạ Vân Anh hỏi nàng:" Tỷ, người thực sự yêu nhị hoàng tử Diệp Quân Thanh sao?"

Mạn Ngọc ngẩn ra với câu hỏi của Vân Anh. Nàng cười khổ đáp :( Ta không biết là yêu hay là hận nữa.]

Tạ Vân Anh nhìn Mạn Ngọc nói:"Tỷ có yêu mới có hận."

Mạn Ngọc đi nghỉ ngơi trước. Tạ Vân Anh nhìn theo nàng thẩm nói:" Thực ra huynh trưởng của ta cũng thích tỷ.

Nhưng huynh ấy không dám nói ra. Đến lúc định thổ lộ thì tỷ đã thuộc về người khác mất rồi. Huynh ấy biết tỷ chưa từng thích huynh ấy nên huynh ấy cũng không muốn làm khó tỷ.

Tại sao những người yêu nhau lại khổ như vậy."'

Tạ Vân Anh cũng đi nghỉ ngơi để ngày mai còn lên đường đi gặp Lâm Vũ Phong.