Áng Mây Của Bầu Trời

Chương 6: Là một cô bé lém lỉnh




Bề ngoài Trương Chân Hàn lạnh lùng vậy thôi chứ trong lòng đang mở cờ ăn tiệc rồi, đây là lần đầu tiên sau hơn chín năm anh gặp lại cô bé năm đó. Vốn dĩ anh còn đang nghĩ không biết khi nào tình yêu mới đến với mình, dù rằng cha mẹ của anh cũng không gấp lắm, nhưng anh thì gấp lắm rồi.

Nhìn thằng bạn Phó Trù mà xem, người ta bằng tuổi anh, bây giờ người ta có vợ có con, thậm chí là con cũng đã vào tiểu học, cả Phó Trù và Lý Lạc Nhiên cũng bắt đầu dự định sinh thêm một đứa thứ hai. Ấy vậy mà anh lại chưa có bạn gái để trải qua những ngày tháng yêu đương ngọt ngào, chỉ cần nghĩ đến đó thôi là Trương Chân Hàn cũng ganh tị muốn chết.

Mới mấy hôm trước anh còn định sẽ tập trung phát triển sự nghiệp, vì anh nghĩ nếu như đường tình duyên không thuận lợi thì chắc chắn đường công danh sự nghiệp sẽ rất thuận lợi. Nhưng ai mà có ngờ, anh lại va phải Lý Huệ Du cơ chứ.

Bây giờ đối với anh, công danh sự nghiệp cứ từ từ mà tính, trước mắt thì tán tỉnh tìm vợ đã.

Ngồi từ phía trước, nhìn qua gương chiếu hậu thì Nam Đình cũng chỉ biết thở dài, làm việc với Trương Chân Hàn nhiều năm như vậy, cậu ta cũng sớm nhận ra được sự vui vẻ trên gương mặt của người đàn ông đó rồi. Thật sự thì nếu để Nam Đình quyết định, cậu ấy nhất định sẽ không để Trương Chân Hàn vấy bẩn một cô gái tốt như Lý Huệ Du đâu. Nhưng mà dù sao ông chủ nhà mình cũng rung động... À không, này là địa chấn luôn chứ rung động cái gì nữa... Nếu sếp đã thích thì thôi cậu ta cũng cắn răng, bấm bụng giúp đỡ vậy.

Sau khi Lý Huệ Du kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Lạc Nhiên thì không khí trong xe lại quay về trạng thái căng thẳng như ban đầu. Trong lòng của Lý Huệ Du bây giờ chỉ mong nhanh nhanh đến điểm hẹn thôi.

Khi chiếc xe vừa được dừng lại, Lý Huệ Du còn nhanh tay mở cửa rồi bước xuống, đứng trước mặt của anh, cúi đầu, nói:

- Cảm ơn Trương tổng đã cho tôi đi nhờ xe.

Trương Chân Hàn còn chưa kịp trả lời thì Lý Huệ Du đã ba chân bốn cẳng chạy đi mất, bỏ lại anh với gương mặt vô cùng ngơ ngác, riêng Nam Đình thì cũng chỉ biết thở dài, xem ra... Mức độ hứng thú của ông sếp nhà mình lại tăng lên thêm một ít rồi.

Quả nhiên, khi Nam Đình nhìn sang đã thấy Trương Chân Hàn đang cười, lại còn nói:

- Huệ Du đáng yêu thật đó, cậu có thấy vậy không?

Nam Đình: "..." Còn tôi thấy sếp bị điên rồi!



- Nhìn cô ấy giống như một con mèo nhỏ bị dọa sợ mà chạy trốn vậy, thật sự muốn trêu chọc cô ấy thêm một chút.

Nam Đình: "..." Đó là lý do tại anh độc thân tới giờ đó sếp à!

- Được rồi, đi vào thôi.

[...]

Lý Huệ Du vừa đến thì Lý Duệ Tinh cũng đã chạy đến ôm mẹ của mình, hiển nhiên cô bé xinh xắn đáng yêu cũng hôn mẹ một cái, lại nhỏ giọng nói:

- Mừng mẹ đã tan làm.

- Cảm ơn cục cưng. Con đang ăn gì đấy?

Lý Duệ Tinh nghe xong liền khựng lại một chút, sau đó con bé cũng cười xòa rồi ôm lấy cổ của mẹ mình, hôn lên gương mặt của cô thêm vài cái, lại nhỏ giọng nũng nịu nói:

- Mẹ ơi, hôm nay cô giáo cho con 100 điểm đó.

- Mẹ biết rồi. Nhưng mẹ hỏi con đang ăn cái gì cơ mà?

- Mẹ biết không, hôm nay lớp con có một bạn mới, bạn ấy là người nước ngoài, bạn ấy cũng đẹp giống như anh Tiểu An vậy.

Nghe những câu trả lời không liên quan gì của Lý Duệ Tinh mà ai nấy đều phải phì cười, quả nhiên là cô bé lém lỉnh, mới có bấy nhiêu tuổi thôi đã biết đánh trống lảng rồi. Lý Huệ Du cũng chỉ nhìn con gái, sau đó thở dài, nói:



- Lý Duệ Tinh, con đúng là càng ngày càng học hư theo tính của ông ngoại. Đánh trống lảng!

Cô bé Lý Duệ Tinh cũng nũng nịu ôm mẹ, sau đó còn tựa cằm lên vai mẹ, nhỏ giọng nói:

- Con xin lỗi mà...

Với sự đáng yêu của Lý Duệ Tinh thì rất nhanh Lý Huệ Du cũng phải đầu hàng hai tay, cô thật sự không biết bản thân đã nuôi được một cái gì nữa. Nhìn con gái ngoan ngoãn ở trong vòng tay, Lý Huệ Du cũng đi đến chỗ của chị gái, nói:

- Chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ, sớm sinh quý nữ.

Phó Trù và Lý Lạc Nhiên nghe xong cũng nhìn nhau rồi phì cười, lại đưa tay nựng má của Lý Duệ Tinh, nói:

- Nếu mà sinh thì chắc chị phải giao đứa bé cho em chăm sóc, để em chăm ra cho chị một quý nữ như Tiểu Tinh Nhi. Đúng không Tinh Nhi?

Lý Duệ Tinh biết Lý Lạc Nhiên đang khen mình nên liền cười rất tươi, thậm chí là còn hôn cô cô của mình một cái, nói:

- Mẹ chỉ chăm Tinh Nhi thôi, không chăm em bé của cô cô được đâu.

Lý Lạc Nhiên làm động tác như bị tên bắn trúng tim, còn giả vờ đau đớn nói:

- Uổng công tôi thương cô mấy năm trời, bây giờ cô lại dám tranh sủng à?

- Đương nhiên rồi, mẹ chỉ có thể là mẹ của Tinh Nhi!