Andersen Của Tôi

Chương 69: Chương 69






Rõ ràng Liễu Du Bạch có thể vào phòng là do Tiểu Kỳ sắp xếp, vì vậy sau khi vào cửa Tiểu Kỳ không ngạc nhiên chút nào, cô ấy thoải mái chào hỏi Liễu Du Bạch và nói: "Sếp Liễu, phòng riêng trong khách sạn đã được đặt xong rồi."

Liễu Du Bạch gật đầu.



"Tôi cũng đã thương lượng với đoàn phim, ngày mai Tiểu Nguyệt chỉ cần quay đến ba giờ chiều thôi."

Liễu Du Bạch lại gật đầu.



"Bánh ngọt cũng đã đặt xong, đều là làm trong ngày, trước khi dùng cơm tối sẽ giao tới."

Liễu Du Bạch lại gật đầu.



Lương Tư Nguyệt đứng cạnh nghe, cảm thấy như một người ngoài cuộc, "Hai người chắc chắn đang tổ chức sinh nhật cho tôi đó hả?"

Liễu Du Bạch nhìn lướt qua, "Em có thắc mắc gì sao?"

Lương Tư Nguyệt mỉm cười, "Anh đã hỏi ý kiến ​​​​của em chưa?"

Tiểu Kỳ lập tức nói, "Tiểu Nguyệt, chị có ý kiến ​​​​gì không?"

Lương Tư Nguyệt vội vàng lắc tay, không, đây là vấn đề về thái độ, và nó nhắm vào Liễu Du Bạch, "...!Loại chuyện này bình thường không phải đều là âm thầm lên kế hoạch, sau đó cho người được chúc mừng một bất ngờ sao?"

"Em không biết ngày này sẽ diễn ra mới gọi là bất ngờ.



Sinh nhật hằng năm đều tổ chức, còn bất ngờ gì được nữa? Anh có thể bớt chút thời gian tổ chức sinh nhật cho em, đây không phải bất ngờ sao?"

"..."

Tiểu Kỳ cười vui vẻ, sau đó hỏi Lương Tư Nguyệt có chắc chắn ngày mai Trì Kiều sẽ tới không.



"Cô ấy bay chuyến sáng mai, chắc đến chiều sẽ tới nơi."

Tiểu Kỳ gật đầu, "Nhân tiện, em đã liên lạc với trợ lý của Thẩm Đại, nghe nói Chu Tuân cũng sẽ tới thăm đoàn phim, chắc là chuyến bay tối nay, sáng sớm sẽ hạ cánh."

"Trùng hợp vậy sao?" Lương Tư Nguyệt cười nói.



Cô đang ngồi đối diện với Liễu Du Bạch, khoanh chân trên ghế sô pha.



Cô luôn cố gắng sử dụng thói quen của các nhân vật trong phim mỗi ngày nhiều nhất có thể, cô nàng lông bông chưa bao giờ ngồi tử tế.



Cô ngước mắt nhìn Liễu Du Bạch, giống như đang thảo luận, nhưng thực ra đã hạ quyết tâm: “Em mời Chu Tuân tới ăn tối cùng được không?”

Biểu cảm của Liễu Du Bạch rất bình tĩnh, "Sao cũng được."

Không ngờ, Tiểu Kỳ phá hỏng bậc thang của anh: "Sếp Liễu đã bảo em đặt một phòng riêng lớn có thể ngồi được hơn mười người."



Lương Tư Nguyệt ngay lập tức cười nhìn Liễu Du Bạch, khuôn mặt của sếp Liễu sa sầm xuống, nói rằng anh cũng đâu thể đoán trước được tương lai, anh đặt một căn phòng lớn là để cô có thể mời bạn bè trong đoàn đi ăn tối.



Lương Tư Nguyệt cười nói: "Ai bảo hình tượng bày mưu lập kế chiến thắng ngàn dặm thường ngày của anh đã hằn sâu vào ấn tượng của mọi người chứ?"

Liễu Du Bạch khịt mũi và từ chối lời tâng bốc của cô, "Lâu rồi anh không liên lạc với Chu Tuân."

"Vậy thì càng phải mời anh ấy tới." Lương Tư Nguyệt tỏ vẻ cứ quyết định như thế đi.



Nói xong chuyện này, lại phải lo bữa tối ăn cái gì, trong đoàn phim có rất nhiều con mắt, đương nhiên Lương Tư Nguyệt không dám trắng trợn đi theo Liễu Du Bạch ra ngoài ăn cơm, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài.



Thành thật mà nói, cô ấy cảm thấy hơi tiếc cho Liễu Du Bạch, đường đường là một CEO, lúc ở cạnh cô ngoài ăn đồ ăn ngoài vẫn là ăn đồ ăn ngoài.



Không ngờ Liễu Du Bạch lại không cảm thấy có gì không ổn, cô sờ sờ mũi, cười nhạt nói: "Sếp Liễu, công nhận anh cũng khá dễ nuôi đấy."


Liễu Du Bạch nhướng mi, "Nếu bữa cơm này cô Lương tự mình trả tiền thì càng có sức thuyết phục."

Trong bữa ăn, Molly cũng đến và đưa thẻ phòng trên lầu cho Liễu Du Bạch.



Gọi hơi nhiều đồ ăn, Lương Tư Nguyệt hỏi Molly có muốn ăn một chút không.



Molly cười nói: "Mọi người ăn đi, lát nữa tôi có hẹn với Tiểu Kỳ ra ngoài ăn thịt nướng."

Tiểu Kỳ làm động tác "Yeah".



"..." Lương Tư Nguyệt đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong tay không còn ngon nữa.



Sau khi hai người ăn xong, Molly và Tiểu Kỳ lần lượt xác nhận hành trình ngày mai rồi dắt tay nhau rời đi, nhường không gian cho hai người.



Mới 8:30 tối, Lương Tư Nguyệt ngồi học thuộc lời thoại một lúc, đợi cơm tối tiêu hoá bớt rồi đi tắm.



Mặc một chiếc áo phông rộng rãi, khi bước ra, Liễu Du Bạch vẫn đang giải quyết một số công việc, anh khoanh chân, máy tính xách tay đặt trên đùi, trong tay kẹp một điếu thuốc.



Lương Tư Nguyệt đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn vào màn hình máy tính của anh, một tệp pdf hơn một trăm trang, vừa mới mở trang đầu.



Cô đưa tay ra, Liễu Du Bạch nghiêng người liếc cô một cái, cô lấy điếu thuốc trong tay anh, ấn vào gạt tàn, lấy laptop trên tay anh ra, đóng lại, đặt sang một bên.



Liễu Du Bạch cúi đầu, chỉ cảm thấy trước mặt mình có đôi chân thon dài như chiếc đũa lắc lư qua lại.





Lương Tư Nguyệt tách đầu gối ra, ngồi lên đùi anh, vòng tay qua cổ anh, ưỡn lưng, vùi đầu vào cổ và vai anh, áp môi lên làn da trắng nõn của anh, nhỏ giọng nói "Sếp Liễu mau đi tắm rửa đi", giọng điệu nũng nịu bằng giọng mũi.



Rõ ràng, đây không phải là tính cách chân thật của cô, có lẽ càng thích hợp với nhân vật tóc hồng mà cô diễn hơn.



Liễu Du Bạch cười đến lồng ngực rung động, hơi nheo mắt nhìn cô, dùng ngón tay nhéo cằm cô lắc lắc, "Em biết chơi đấy nhỉ."

Khi Liễu Du Bạch bước vào phòng tắm, Lương Tư Nguyệt ngồi trên giường nghịch điện thoại di động, thậm chí còn lấy một điếu thuốc từ trong túi áo khoác của anh ra, ngậm vào miệng nhưng không châm lửa - vì vai diễn này, cô buộc phải học cách hút thuốc, nhưng đạo cụ đoàn phim cung cấp là loại dành cho phụ nữ không có nhựa thuốc lá, có hương vị trái cây, việc quay phim chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian nên sẽ không quá khó chịu.



Còn cái của Liễu Du Bạch, cô chắc chắn không hút được.



Nếu cô không đặt mình vào vai diễn này thì những tình tiết xảy ra sau đó cô chắc chắn sẽ không thể đối mặt, cũng không thể làm được.



Một lúc sau, Liễu Du Bạch tắm xong đi ra, nhìn thấy cô khoanh chân ngồi ở trên giường hút một điếu thuốc, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, làm anh không nhịn được cười.



Ngồi xuống mép giường, anh đưa tay vò đầu cô, "Ai thiết kế tạo hình này vậy?"

Lương Tư Nguyệt mơ hồ cảm thấy trong lời nói của anh có ý nghi ngờ, vội vàng nói: "Đúng vậy, có phải anh cũng thất cái suy nghĩ cô nàng lông bông nhất định phải có mái tóc sặc sỡ này quá rập khuôn không?"

Liễu Du Bạch mỉm cười và nói: "Không, anh nghĩ nó khá phù hợp với em đấy."

"..."

Anh nhích lại gần, nghiêng người che đi ngọn đèn đầu giường, có chút trêu chọc hỏi cô: "Cô Lương, em đã nhập vai chưa? Khi nào thì nhập vai, chúng ta khi nào bắt đầu?"

Lương Tư Nguyệt cười thành tiếng, nhặt chiếc gối lên đánh nhẹ vào người anh.





Một quá trình mà nhiều tình huống nhỏ khác nhau thường xuyên xảy ra, cuối cùng Liễu Du Bạch phải bảo cô được rồi, được rồi.



Nó thực sự là...!Không có cảm giác hưởng thụ nào cả.



Nhưng mà, cô Lương rất có tinh thần học hỏi, cô thực sự muốn đóng vai nữ chính của "Thung Lũng Tiếng Vọng".



Cô nói như thế, Liễu Du Bạch cảm thấy anh nghiễm nhiên trở thành nhà chế tác phim cặn bã chơi quy tắc ngầm với diễn viên nữ.



Lúc Lương Tư Nguyệt khăng khăng muốn thử lại, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.



Lương Tư Nguyệt sợ hãi vội vàng đứng dậy, co rúm vào trong ngực của Liễu Du Bạch, nhẹ nhàng hỏi anh: "Ai vậy?"

Lại có mấy tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài có người nói: "Dì, dì có ở trong phòng không?"

Lương Tư Nguyệt đánh chết cũng không đáp lại, thậm chí còn bịt chặt miệng, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng.



Một lúc sau, nghĩ trong phòng không có ai, bên ngoài trở nên yên tĩnh.



Nếu là bình thường, Liễu Du Bạch sẽ tức muốn chết, nhưng vào lúc này, anh rất biết ơn Lâm Tiểu Hi đã cắt ngang, để anh không cần bị "tra tấn" nữa.



Anh cười cười, cố ý làm cô khó xử: "Em có muốn thử lại không?"

Lương Tư Nguyệt không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực anh, lần này, sau khi "thoát vai", ngược lại khiến cô càng thêm xấu hổ.



Liễu Du Bạch đúng lúc giành lại thế chủ động.



Kết thúc bằng việc đổ mồ hôi.



Một lúc sau, Liễu Du Bạch cười nhẹ, vươn tay ôm lấy vai Lương Tư Nguyệt.



Tay anh chạm vào mái tóc xõa trên vai cô, rồi đưa lên sờ trên mái đầu lông xù của cô, không thể không nói, cảm giác khi sờ vào mái tóc xoăn này rất lạ, chơi mãi không chán.



...!

Buổi sáng, khi đang ở trường quay, Lương Tư Nguyệt đã nhìn thấy cơ hội thích hợp, cô mời Phương Dịch Thần cùng ăn vào buổi tối.



Phương Dịch Thần này tính cách hơi kiêu ngạo, nhưng anh ấy không khó sống chung.



Phàm là người nghiêm túc làm việc, dù bận rộn lâu ngày mà không có kết quả, anh cũng sẽ coi trọng người đó hơn.



Hơn nữa chỉ cần năng lực chuyên môn tốt, thì ảnh đế Phương sẽ cực chủ động, có thời gian sẽ kéo người ta cùng thảo luận kỹ năng diễn xuất.



Trùng hợp là, Lương Tư Nguyệt thuộc về người có năng lực chuyên môn tương đối tốt, bình thường trên phim trường, hai người tuy không quen biết nhưng có thể coi là đồng nghiệp tốt không kéo chân nhau.



Phương Dịch Thần có chút do dự, bởi vì anh ấy thực sự không biết rõ về Lương Tư Nguyệt, quan hệ cá nhân giữa hai người chưa tốt tới mức đó.



Lương Tư Nguyệt mỉm cười, thì thầm với anh ấy, "Chiều nay Trì Kiều sẽ tới."

Phương Dịch Thần khựng lại, "Trì Kiều bảo cô mời tôi?"



Lương Tư Nguyệt bắt gặp ánh mắt đắc ý của anh ấy, điều này khiến cô có chút xấu hổ khi nói ra sự thật, "Ừm...!dù sao, tối nay Trì Kiều nhất định sẽ đi."

Ảnh đế Phương hiển nhiên có gánh nặng thần tượng, "Buổi chiều còn phải quay phim, không biết khi nào quay xong."

Lương Tư Nguyệt mỉm cười nói: "Vậy nếu rảnh, thầy Phương có thể nhờ trợ lý của mình liên lạc với Tiểu Kỳ."

Ngay sau đó, Lương Tư Nguyệt lại đi mời Thẩm Đại.



Thành thật mà nói, có lẽ theo Trì Kiều, Phương Dịch Thần có đi hay không không quan trọng, nhưng Thẩm Đại nhất định phải có mặt.



Dù trong phim hay ngoài phim, Thẩm Đại đều là một chị đại lạnh lùng, nhưng thực chất trong cuộc sống thường ngày cô ấy rất dễ nói chuyện, đôi khi còn có một khía cạnh mềm mại và dễ thương đến không ngờ.



Ví dụ, một lần khi vài diễn viên trong đoàn ra ngoài ăn tối, cô ấy thấy Lương Tư Nguyệt dùng một vật nhỏ nhét vào gót giày cao gót của mình, lúc đi đường gần như sẽ không bị cọ vào chân nữa, thế là cô ấy đã kéo cô sang một bên, thần thần bí bí hỏi đây là thần khí gì vậy, có thể cho cô ấy mượn dùng một chút không? Lúc về, Lương Tư Nguyệt nhờ Tiểu Kỳ tặng cô ấy một ít.



Ngay khi Lương Tư Nguyệt mời, Thẩm Đại đã đồng ý lập tức và cười nói: "Sáng sớm Chu Tuân đã hỏi chị có đi không và tôi đã nói, chị phải đợi Tiểu Nguyệt mời đã, nếu không chị sẽ trông rất không biết xấu hổ.



Lúc nãy khi em nói chuyện với Phương Dịch Thần, chị còn đang nghĩ, xong rồi xong rồi, sao chị còn xếp sau anh ta thế này."

Lương Tư Nguyệt mỉm cười, "Thật ra, đó là bởi vì em nghĩ nếu thầy Phương từ chối, em cảm thấy rất bình thường, nhưng nếu chị Đại từ chối, em sẽ cảm thấy hơi mất mát.



Những thứ làm người ta sợ hãi em để nó ở đằng sau."

Thẩm Đại khen cô ăn nói rất giỏi.



Buổi chiều quay phim xong, Lương Tư Nguyệt trở về khách sạn trước.



Dù sao cũng là sinh nhật, không thể đầu bù tóc rối đi thẳng đến đó, nhân lúc vẫn còn thời gian, Lương Tư Nguyệt về thay bộ quần áo khác và thu dọn một chút.



Lúc trang điểm, Liễu Du Bạch ngồi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô.



Lương Tư Nguyệt hỏi, "Sếp Liễu có gì chỉ giáo?"

"Em không hỏi quà sinh nhật anh tặng là gì sao?"

"Không phải anh đã nói người có thể tới đây là bất ngờ rồi à." Lương Tư Nguyệt cười nói.



Liễu Du Bạch hơi nhướng mày, anh phát hiện ra rằng về khoản cãi nhau Lương Tư Nguyệt càng ngày càng ngang với anh, "Quà khó mang đi, lúc nào diễn xong em tự về xem."

"Lớn lắm sao?"

"Ừm."

“Có thể gửi vận chuyển mà, không nhận được đúng ngày em cũng không chê đâu.” Cô cười nói.



Liễu Du Bạch "chậc" một tiếng, "Có là tốt rồi, còn chê này chê nọ.".