Andersen Của Tôi

Chương 4: Chương 4




Từ khi dọn ra khỏi nhà họ Liễu, Lương Tư Nguyệt bận rộn với việc làm quen với cuộc sống mới và không tiếp xúc nhiều với người nhà họ Liễu nữa. Nếu không phải là thỉnh thoảng đụng phải Liễu Trạch ở trường học, cô còn tưởng rằng mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc với nhà họ Liễu chỉ là một giấc mộng.

Một trường học mới, bầu không khí mới, mỗi ngày có thể gặp bố mình, Lương Tư Nguyệt rất hài lòng với cuộc sống yên bình hiện tại.

Khả năng thích nghi của cô vẫn luôn tốt.

Nhưng cuộc sống ở trường học có chút chẳng được như ý muốn.

Đầu tiên, trường Trung học số 7 tập trung toàn học sinh khá giỏi, thành tích của Lương Tư Nguyệt vốn chỉ trên mức trung bình, bây giờ cũng có chút không bắt kịp được tiến độ học tập.

Thứ hai, cô với các bạn trong lớp cũng chỉ được xem như quen biết bình thường. Có lẽ là do hoàn cảnh lớn lên khác nhau, mỗi khi cố gắng hòa nhập, cô luôn cảm thấy có một rào cản giữa cô và bọn họ. Chỉ là, so ra thì cô vẫn thích ở một mình, tập trung làm việc của bản thân hơn.

Bởi vì vẻ ngoài nổi bật, cô đã nhận được sự ưu ái của một số chàng trai, nhưng tính cách nhìn có vẻ dễ gần thật ra lại chẳng dễ tiếp cận của cô dần dần khiến phần lớn bọn họ rút lui.

Kỳ thi giữa học kỳ vừa mới kết thúc, bảng xếp hạng được dán ở hành lang ngoài phòng học.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa vắng người, Lương Tư Nguyệt đến xem thứ hạng của mình.

Lúc này có một học sinh nữ lách người vào.

Lương Tư Nguyệt dịch sang bên cạnh nhường chỗ, liếc mắt thấy bạn học nữ ấy đang dò tìm từ tên cuối cùng dò lên.

Khi tìm được tên thứ năm từ cuối đếm lên, cô ấy thở phào nhẹ nhàng: “May quá, may quá.”

Lương Tư Nguyệt nhìn sang chỗ khác, bắt đầu tìm tên cô từ đầu, đếm từng người một, và thấy tên mình ở vị trí số 22.

Bạn học nữ bên cạnh cười nói: “Cậu thi khá nhỉ?”

Lương Tư Nguyệt hơi sững lại, quay đầu sang: “Cậu đang nói chuyện với tớ à?”

“Đúng vậy.” Bạn học nữ mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền ngọt ngào: “Tớ đoán cậu không biết tớ, phần lớn các bạn học trong lớp cũng không biết tớ.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Lương Tư Nguyệt lập tức biết cô ấy là ai.

Trong lớp có một bạn học nữ, nghe nói cô ấy là người mẫu tạp chí thời trang, việc quay chụp nhiều nên thường xuyên nghỉ học. Thi thoảng Lương Tư Nguyệt nghe các bạn bàn tán rằng bạn học nữ đó chuyển lên từ trường Trung học cơ sở số 7, lúc ấy cũng rất nổi tiếng nhưng đều là tiếng xấu, bởi vì cô ấy rất kiêu ngạo, trước nay không chơi với bạn cùng lớp, cũng có chút khinh thường mọi người. Mọi người luôn dùng giọng điệu chế giễu cười nói: Sau này người ta sẽ làm đại minh tinh đấy!

Lương Tư Nguyệt ngẫm nghĩ: “Cậu là Trì Kiều?”

“Cậu biết tớ à?”

“Từng nghe tên.”

Trì Kiều cười cười, như thể biết những gì cô nghe được đều là chuyện xấu, nhưng cô ấy cũng không để ý: “Tớ cũng biết cậu.”

“Vì sao?”

“Bởi vì cậu xinh đẹp, còn rất cố gắng nữa.” Trì Kiều cười nói: “Cậu không để ý đến sao? Hai tuần trước đổi chỗ ngồi, tớ ngồi chếch phía sau cậu. Lúc nào ngẩng đầu nhìn cậu, cậu đều đang cặm cụi ghi chép.”

Lương Tư Nguyệt cười ngượng.

Chuyển đến trường học mới đã hai tháng, vị trí bạn thân của Lương Tư Nguyệt vẫn chưa có người nào.

Bởi vì lần chủ động làm quen này, Trì Kiều dần dần thân thiết với cô hơn, cuối cùng chiếm được vị trí này.

Sau khi quen thân mới phát hiện, Trì Kiều khác hẳn với những gì trong lời đồn. Cô ấy không kiêu ngạo chút nào, nói đúng hơn là, cô ấy còn có hơi nói nhiều và dính người.

Cứ hễ đến giờ nghỉ giữa, Trì Kiều sẽ sáp tới, líu ríu kể mấy tin tức bên lề mà cô ấy nghe được khi đi quay chụp.

Mặc dù chỉ là một người mẫu không chính quy, phần lớn công việc cô ấy có thể nhận đều chỉ là chụp sản phẩm mới cho những shop quần áo, nhưng vì vào nghề cũng đã lâu nên cô ấy cũng có cơ hội tiếp xúc với nhân viên trong giới giải trí, ví dụ như thợ trang điểm.

Trì Kiều nói, mấy nam diễn viên trẻ mà các bạn học nữ trong lớp hâm mộ, nếu không phải là được bao nuôi thì cũng lén lút yêu đương hoặc là mỗi lần đổi phim là một lần đổi bạn giường: “Diễn viên không dính scandal có thể đếm được trên đầu ngón tay, chắc Chu Tuân cũng được tính là một trong số đó...”

Chu Tuân.

Bỗng nghe thấy tên này, Lương Tư Nguyệt khựng lại một lúc, cười nói: “Chu Tuân à, tớ quen anh ấy.”

“Nếu cậu quen Chu Tuân, thì tớ quen Chu Thiên Việt.” Chu Thiên Việt là một nam diễn viên nổi tiếng không kém Chu Tuân. Bởi vì đều là họ Chu, phương hướng phát triển của hai người cũng giống nhau, thế nên fan của hai nhà cũng xem đối phương như “đối thủ” không đội trời chung.”

Trong lớp có mấy bạn học nữ theo đuổi thần tượng, hễ mở miệng là “dìm hàng” (1), “ảo tưởng sức mạnh” (2), “cướp tài nguyên”, “vẽ bánh” (3). Mặc dù Lương Tư Nguyệt không theo đuổi thần tượng, nhưng nghe nhiều cũng có thể biết rõ mấy thuật ngữ khó hiểu ấy.

(1) Từ gốc là “kéo giẫm/lạp thải” (拉踩): Chỉ việc fan chê bai hạ bệ diễn viên/thần tượng khác để nâng thần tượng của mình lên.

(2) Từ gốc “việt cấp bính từ” (越级碰瓷) dùng để chỉ việc như thế này: có idol A địa vị thấp và idol B địa vị cao, fan của idol A lại thổi phồng nâng idol mình lên cao bằng idol B.

(3) Từ gốc là “họa bính” (画饼): chỉ việc fan nhìn thấy tin tức ngầm về kịch bản phim mới, mong thần tượng mình có thể lấy được vai diễn này, đây gọi là “vẽ bánh” cho thần tượng.

Lương Tư Nguyệt cười nói: “Tớ nói thật đấy.”

“Tớ cũng nói thật mà.”

-

Học kỳ này cũng sắp kết thúc.

Càng đến gần cuối kỳ, thời tiết càng lạnh hơn.

Trì Kiều nghỉ học hai ngày, hôm nay lại đến trường đi học.

Nghỉ giữa giờ, Trì Kiều đến tìm Lương Tư Nguyệt, hỏi cô có muốn đi làm thêm không. Đó là một lễ hội carnival được tổ chức vào cuối năm, rất nhiều đơn vị triển lãm đang cần gấp những showgirl (4) có ngoại hình xinh đẹp.

(4) Showgirl: thường được hiểu là các cô gái giới thiệu sản phẩm mới ra mắt tại những buổi triển lãm hay người mẫu quảng cáo cho các sự kiện, nhãn hàng.

Lương Tư Nguyệt hoàn toàn không biết gì về những việc này: “Phải ăn mặc hở hang à?”

Trì Kiều cười nhạo cô: “Ấn tượng này của cậu là từ thời nào thế? Mặc dù không thể loại trừ có một số đơn vị triển lãm vẫn đi theo con đường thô tục như vậy, nhưng phần lớn các đơn vị triển lãm đều rất nghiêm chỉnh. Chắc cậu cũng biết cosplay (5) đúng không?”

(5) Cosplay: là một từ tiếng Anh do người Nhật sáng tạo ra, là sự kết hợp của “costume” (trang phục) và “role play” (hóa thân), chỉ việc người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime, truyện tranh, tiểu thuyết đồ họa, video games, phim giả tưởng, ca sĩ, quân nhân, nhân vật chính trị,... ăn mặc hoặc có điệu bộ giống nhân vật mà mình yêu thích.

“Ừm.”



“Lần này phần lớn showgirl đều sẽ cosplay nhân vật trong trò chơi. Bây giờ nhân vật trong trò chơi ăn mặc cũng không hở hang, nếu không sẽ không được duyệt...”

Lương Tư Nguyệt phải thừa nhận rằng bản thân là người quê mùa, không theo kịp mấy cái đang thịnh hành.

Trì Kiều cho cô xem thông báo tuyển dụng của các đơn vị triển lãm trò chơi được người quản lý gửi đến, đó là một trò chơi thẻ bài theo đề tài Tam quốc, gồm những nhân vật nữ như Đại Kiều, Tiểu Kiều, Điêu Thuyền, Tôn Thượng Hương, thiết kế nhân vật đều rất tinh xảo, không có chút nào dính đến thô tục.

Nhưng mà: “... Để tớ suy nghĩ thêm.”

“Cậu còn do dự cái gì?”

“Sợ lạnh.” Nhân vật đều mặc váy.

Trì Kiều phì cười: “Lúc đó sẽ có hàng trăm nghìn người tham gia triển lãm, ở trong đó không nóng là may rồi.”

Thấy Lương Tư Nguyệt vẫn không chút lung lay, Trì Kiều đành phải tung chiêu cuối cùng: “Biểu diễn hai ngày, mỗi ngày hai ngàn tệ.”

“Vậy tớ nhận.”

Trì Kiều sửng sốt: “... Sao không nói sớm là cậu thiếu tiền đi, tớ đỡ phải lảm nhảm nhiều.”

Lương Tư Nguyệt lắc đầu, thật thà trả lời: “Tuy rằng tớ thiếu tiền nhưng không có nghĩa là việc gì cũng nhận.”

Hai hôm trước cô gọi điện với bà ngoại, lúc trò chuyện, bà ngoại nói dạo gần đây thường bị đau nhức vai cổ, trước khi ngủ lúc nào cũng phải xoa bóp một chút mới ngủ được.

Sinh nhật của bà ngoại sắp đến, Lương Tư Nguyệt muốn tặng bà một chiếc ghế mát-xa, nhưng sau khi tìm hiểu về giá cả thì nó quá cao so với túi tiền của cô.

Lương Tư Nguyệt không muốn xin tiền Lương Quốc Chí, cô vốn chỉ có thể chuyển sang mục tiêu tiếp theo là mua một cái máy mát-xa.

Cơ hội việc làm mà Trì Kiều giới thiệu xem như đã giải quyết tình trạng khẩn cấp của cô.

-

Trước khi tan làm, Liễu Du Bạch nhận được một cuộc điện thoại báo tin vui.

Chiến đội E-sport do bạn tốt Lí Nghiêu điều hành vừa giành được quán quân tại giải thi đấu quốc tế.

Liễu Du Bạch cầm lấy ipad, mở Weibo ra, kéo xuống làm mới bảng tin. Quả nhiên tin tức về việc đạt được quán quân chiếm trọn màn hình.

Liễu Du Bạch với tin tức tốt này có liên quan khá sâu sa.

Anh và Lí Nghiêu là bạn học cấp ba, nhưng Lí Nghiêu đã bỏ học đi thi đấu E-sport. Khi đó ngành thể thao điện tử vừa mới xuất hiện, trình độ của Lí Nghiêu cũng không giỏi mấy nhưng có lẽ vì vào nghề nghề sớm nên cũng giành được cái danh nguyên lão (người lâu năm trong nghề) trong giới.

Sau này lớn tuổi, không đánh được nữa đành giải nghệ.

Sau khi giải nghệ, bản thân anh ấy tự lập chiến đội, đặt tên là “ELA”. Sau một năm hoạt động, vì thành tích không tốt, không kêu gọi được đầu tư, vừa nợ lương nhân viên, vừa không chiêu mộ được tuyển thủ tốt, tuần hoàn ác tính, cho nên đã đến bờ vực giải thể.

Khi ấy Lí Nghiêu biết Liễu Du Bạch đã trở thành “Ông trùm đầu tư”, “Ông trùm truyền thông”, bèn mặt dày đến cửa nhờ bạn học cũ đầu tư.

Liễu Du Bạch nhìn báo cáo tài chính đầy lỗ hổng của câu lạc bộ tàn tạ này, làm gì có giá trị đầu tư gì, nhưng năm đó quan hệ với Lí Nghiêu cũng được coi là anh em chí cốt, đầu tư thì sẽ không đầu tư, không thì trực tiếp thu mua vậy.

Sau đó anh dùng một công ty con phía dưới chuyên về kinh doanh đầu tư thực hiện vụ thu mua này.

Khi đó câu lạc bộ được định giá rất thấp, Liễu Du Bạch không tốn nhiều tiền. Sau khi thu mua anh cũng không nhúng tay vào mà để Lí Nghiêu tự mình kinh doanh, toàn quyền quyết định. Về phần ngân sách tài chính, chỉ cần chi tiêu hợp lí thì luôn sảng khoái kí tên chi tiền.

Nhưng anh cũng cho bạn học cũ một cái điều kiện, hiện tại muốn làm gì cũng được, nhưng sau năm năm, nếu ngay cả top ba mà cũng không thể vào thì vẫn phải giải tán.

Câu lạc bộ tìm được đại gia, không keo kiệt như trước nữa, lập tức chiêu mộ hai tuyển thủ nổi tiếng, sau đó lại chọn thêm mấy hạt giống tiềm năng tại trại hè League of Legend. Qua mấy năm phối hợp cộng thêm đào tạo, sau mấy mùa giải lọt vào top sáu, cuối cùng năm nay đã giành được quán quân.

Giấc mộng quán quân của Lí Nghiêu năm đó xem như đã gián tiếp được thực hiện, bầu không khí ở hiện trường rất sôi động, anh ta cũng đã khản cả cổ, hét lên: “Sếp Liễu, cậu nể tình đến dự lễ hội carnival trò chơi cuối năm nhé! Đến trao giải cho đội quán quân của chúng ta!”

“Không đi.” Liễu Du Bạch lạnh lùng từ chối: “Kì nghỉ Tết Nguyên Đán mà ở cùng đám game thủ ba ngày không gội đầu các cậu, cậu nghĩ tôi điên à?”

Cúp điện thoại, Liễu Du Bạch gọi trợ lí Molly đến, hủy bỏ bữa tiệc xã giao đã hẹn trước vào ngày Tết Nguyên Đán.

Đêm Giáng Sinh, bộ phim cuối cùng trong năm nay của Chu Tuân đã đóng máy, anh trở về ăn Tết.

Trước khi trở về Nam Thành, Liễu Du Bạch về nhà cũ một chuyến.

Biệt thự nhà họ Liễu đã được trang trí để đón Giáng Sinh, trong phòng khách dựng một cây thông Noel treo đầy quà tặng. Chu Tuân đang ngồi trên sô pha chơi game cùng em trai Liễu Trạch.

Liễu Du Bạch vừa xuất hiện, Chu Tuân lập tức tắt điện thoại tiến lên chào hỏi.

Liễu Trạch kêu rên: “Anh, anh đánh xong rồi chào hỏi sau! Đánh xong đã! A a a em sắp chết rồi!”

Liễu Du Bạch cầm theo một chai rượu vang đỏ đến, đặt vào tủ rượu, rồi cùng Chu Tuân đi đến sô pha ngồi xuống.

Chu Tuân chủ động báo cáo tình hình gần đây, sau đó hỏi thăm Liễu Du Bạch dạo này thế nào.

Không tốt cũng không xấu.

Nhưng Liễu Du Bạch lại nghĩ đến chuyện của Lí Nghiêu.

Hai ngày trước anh vừa ăn bữa cơm với Lí Nghiêu, người vừa dẫn đội về nước. Đều là người hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, sau khi uống mấy chai rượu, Lí Nghiêu khóc lóc như một đứa trẻ thiểu năng. Ngoài miệng Liễu Du Bạch chế giễu rằng đổ nhiều tiền vào câu lạc bộ như thế, cuối cùng cũng gặt hái được chút gì đó, nhưng thật ra trong lòng anh cũng mừng thay cho bạn.

Nhắc đến chuyện Tết Nguyên Đán muốn đi dự lễ hội carnival trò chơi để trao giải cho chiến đội, Chu Tuân cười nói: “Trùng hợp thật, em cũng có việc phải đến dự. Đến lúc đó em có thể ngồi nhờ xe của sếp Liễu không?”

Thật ra thái độ của Liễu Du Bạch với người em trai này vẫn luôn có chút không được tự nhiên.

Nhưng không chống lại được sự nhiệt tình của Chu Tuân, một trái tim chân thành.

Rốt cuộc, duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười.

Bởi vì là ngày lễ nên tất cả mọi người đều rất kiềm chế, bữa tối đêm Giáng Sinh này, bầu không khí cũng xem như tạm ổn.

Liễu Du Bạch có chuyến bay vào sáng sớm, vừa ăn xong đã vội vàng rời đi.

Chu Tuân tiễn đến cửa, đưa một hộp quà được gói rất tinh xảo: “Quà tặng cho dì, nhờ anh chuyển giúp.”



Liễu Du Bạch liếc mắt một cái, không nói gì rồi nhận lấy.

-

Đây là lần đầu tiên Lương Tư Nguyệt mặc đồ cosplay, cô chẳng quen chút nào.

Hơn nữa Trì Kiều lừa cô! Ai nói trong hội trường không lạnh, đúng là lạnh đến mức hai chân cô đông cứng thành que gỗ rồi. Xui xẻo hơn nữa là hai ngày nay trời trở gió khiến cô bị cảm, mũi của cô bị nghẹt hết rồi.

Lương một ngày tuy cao nhưng công việc lại vất vả, quần áo phải mặc cả ngày, còn không được nghỉ ngơi, phải luôn đứng trên bục biểu diễn. Biểu diễn tiết mục xong còn phải chụp ảnh chung với người hâm mộ.

Sau cả buổi sáng, cô cười đến mức mặt cứng đờ.

Điều duy nhất có thể chống đỡ cô chính là nghe nói Chu Tuân cũng sẽ đến. Anh ấy là người đại diện của một game online nổi tiếng, một giờ chiều sẽ có buổi họp báo.

Trì Kiều hẹn cô, tranh thủ giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi đến đáng thương vào buổi trưa, hai người cùng nhau đi xem một chút.

Giữa trưa gian hàng tạm dừng việc xếp hàng, Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều vội vàng ăn trưa, rồi lập tức đến gian hàng game online.

Trên đường, Lương Tư Nguyệt bị một nhóm con trai ngăn lại, xin chụp ảnh chung. Bọn họ mặc đồng phục áo thun màu đen đỏ, tay áo in logo “ELA”.

Hội trường chật cứng người, Trì Kiều cũng không để ý mình đã lạc mất cô. Cô gọi tên của Trì Kiều nhưng cô ấy lại chẳng nghe thấy, hai người càng ngày càng bị đám người tách ra thật xa.

Lương Tư Nguyệt cũng hết cách, đành phải ứng phó với đám người này rồi tính tiếp.

Cô theo thói quen nở nụ cười tiêu chuẩn, nhìn về phía ống kính.

“Cởi áo khoác đi!” Người chụp hình chợt nói.

Lương Tư Nguyệt sững sờ: “Bây giờ đang là giờ nghỉ, cho nên...”

“Cô đến từ trò chơi xx à? Không chuyên nghiệp như vậy, tôi sẽ đến gian hàng của các cô để khiếu nại...”

Lập tức có người ồn ào: “Cởi!Cởi!”

Nếu nói lịch sự với cô, cũng không phải Lương Tư Nguyệt không thể đồng ý, dù sao đây là công việc của cô.

Nhưng với cái kiểu bầu không khí vừa không trâu bắt chó đi cày vừa cười nhạo như này, cô tuyệt đối không nghe theo.

Có người thấy cô đứng im đó, lập tức túm lấy cổ áo khoác của cô.

Lương Tư Nguyệt lập tức túm ngược lại, sợ hãi lùi ra sau một bước.

Bọn họ nhiều người, người nhiều thì không có loại tâm lý sợ hãi, thoáng chốc đã bao vây Lương Tư Nguyệt.

Tồi tệ nhất chính là người bưng camera đó còn quay phim từ đầu đến cuối, uy hiếp rằng nếu cô không phối hợp thì sẽ cầm video này đến khiếu nại chỗ gian hàng.

Tính tình Lương Tư Nguyệt luôn là ăn mềm không ăn cứng, cô lạnh mặt không muốn phí lời với bọ họ nữa, nắm chặt khóa kéo áo khoác rồi im lặng xông ra ngoài.

Một người bắt lấy ống tay áo của cô, kéo cô lại.

Xung quanh dần trở nên chen lấn, càng lúc càng nhiều người đến xem náo nhiệt.

Khi cô vừa chật vật vừa hoảng sợ đến cực điểm, một nhóm nhân viên bảo vệ đã đến.

Mấy bảo vệ giải tán đám người và ổn định trật tự, một bảo vệ khác đến dẫn Lương Tư Nguyệt rời khỏi hiện trường, đến nơi an toàn.

Đi qua khu triển lãm, đến bãi đỗ xe ở cổng phía tây nơi các đơn vị triển lãm dừng xe. Bảo vệ phải trở về tiếp tục tuần tra, trước khi đi, anh ta chỉ tay về phía chiếc xe thương vụ ở trước cổng: “Bạn của cô đang ở trên xe.”

“Bạn?” Lương Tư Nguyệt nghĩ đến Trì Kiều đầu tiên.

Bảo vệ nói: “Là bạn cô gọi điện thoại báo cáo tình hình. Lần sau gặp phải chuyện như vậy nhớ gọi người giúp đỡ, chúng tôi có người tuần tra hiện trường.”

Dứt lời, bảo vệ rời đi.

Lúc này, cửa sổ của chiếc xe thương vụ bảy chỗ kia chậm rãi hạ xuống.

Lương Tư Nguyệt quay đầu nhìn sang, thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi trong đó.

“Chu...” Cô quá đỗi vui mừng.

“Xuỵt!” Chu Tuân cười, vẫy tay với cô.

Lương Tư Nguyệt chạy chậm sang, Chu Tuân bảo cô lên xe ngồi một chút, cô lại do dự.

“Nhanh lên, nếu không fans của anh sẽ quay lại đây đấy.” Chu Tuân dọa cô.

Lương Tư Nguyệt vội vàng lên xe.

Sau khi ngồi xuống, Chu Tuân nhìn cô cười hỏi: “Em có sao không?”

Lương Tư Nguyệt lắc đầu, trịnh trọng nói câu cảm ơn.

Chu Tuân định trả lời thì người đại diện đến đây gõ cửa xe thúc giục, đến lúc phải đi qua đó rồi.

“Xin lỗi, anh có việc phải đi trước.” Anh ấy vội vàng dặn cô một câu chú ý an toàn rồi xuống xe, bảo cô cứ ngồi trên xe nghỉ ngơi một lúc, trên xe có hộp bánh ngọt anh còn chưa mở, cô có thể nếm thử.

Chẳng mấy chốc, anh ấy được vệ sĩ và người đại diện hộ tống đi vào hội trường.

Lương Tư Nguyệt ôm hộp bánh ngọt, có chút choáng váng.

Mãi đến khi cửa ghế phụ đột nhiên mở ra, Liễu Du Bạch lên xe.

Anh mặc âu phục phẳng phiu, tay cầm điện thoại di động, có vẻ vừa gọi điện thoại xong.

Ánh mắt liếc sang nhìn cô một cái, trên khuôn mặt đẹp trai chỉ có vẻ lạnh lùng.

Lương Tư Nguyệt sững người một lúc, theo bản năng muốn đẩy cửa xe.

Bây giờ trong xe chỉ có hai người là cô và Liễu Du Bạch, tài xế cũng không có đây.