Andersen Của Tôi

Chương 37: Chương 37




Khi Lương Tư Nguyệt về đến nhà, bà ngoại cũng vừa mới đi tập thể dục về, cầm theo một túi nho mà bà tiện đường mua ở quầy trái cây trước khu dân cư.

Lương Tư Nguyệt tẩy trang, thay váy trên người, búi tóc lên, đi vào phòng bếp rửa sạch nho, bày lên đĩa, mang lên phòng khách, cùng bà ngoại vừa ăn vừa xem TV.

Thật ra bình thường bà ngoại không thích xem TV, chê gameshow ầm ĩ, ngại phim truyền hình suốt ngày có mấy người không biết diễn cái quỷ gì.

Nhưng kể từ khi cô cháu gái bắt đầu làm việc trong ngành này, bà sẽ bật TV bất cứ khi nào rảnh, xem không hiểu cũng phải xem.

Vì thế, bà còn đặc biệt đi mua một cặp kính viễn thị.

Lương Tư Nguyệt đã giải thích với bà rất nhiều lần, không thể nhìn thấy cô trên TV đâu. Cô đóng phim điện ảnh, đến lúc đó phải ra rạp chiếu phim xem, còn gameshow, danh tiếng của cô không đủ để được mời làm khách mời.

Bà ngoại nói: “Vậy quảng cáo thì sao? Gương mặt này của Tiểu Nguyệt chúng ta rất thích hợp quay quảng cáo, đặc biệt là dầu gội, socola…”

Lương Tư Nguyệt cười nói: “Quảng cáo mời người đại diện cũng phải xem danh tiếng.”

“Bây giờ cô bé đang quảng cáo nước giặt quần áo này có danh tiếng à?”

“Cô ấy chính là diễn viên chính trong bộ phim mà bà xem ban ngày đó, đã quên rồi sao?”

Bà ngoại đẩy đẩy kính viễn thị, “Tại sao cô gái này trong phim và ngoài đời lại khác nhau vậy, không thể nhận ra được.”

Lương Tư Nguyệt cười, cúi đầu nhổ hạt nho lên khăn giấy trên bàn trà, “Bây giờ Tiểu Kiều đang quay phim truyền hình, đến lúc đó bà có thể thấy cậu ấy trên TV.”

Bà ngoại cười ha ha nói: “Vậy đến lúc đó cháu nhất định phải nhắc bà xem đấy.”

Sau khi ăn nho, tắm xong, bà ngoại đi ngủ trước. Bà có thói quen ngủ sớm dậy sớm, hằng ngày sáu giờ sáng đã đúng giờ rời giường, sau đó tập thể dục, mua đồ ăn, làm bữa sáng.

Lương Tư Nguyệt và bà ngoại ngủ cùng một phòng, thường ngủ muộn chút, cần phải đọc sách, xem phim. Sợ quấy rầy bà nghỉ ngơi, cô đơn độc ở ngoài phòng khách, khi ngủ mới quay về phòng ngủ.

Hôm nay nhiệm vụ mà cô tự xếp cho mình là xem xong một bộ điện ảnh, cũng hoàn thành bút ký xem phim, nhưng mở laptop ra, bộ phim đã chiếu một lúc lâu mà cô lại liên tục ngẩn người.

Luôn nghĩ về Liễu Du Bạch tối nay.

Cô khoanh chân ngồi trên sô pha, trong tay ôm gối ôm, ánh mắt từ màn hình máy tính bất tri bất giác chuyển qua điện thoại đang đặt ở bên.

Xúi giục bản thân: “Nhắn thử một tin xem? Xem anh có thật sự trả lời ngay không.

Hai suy nghĩ xem phim điện ảnh và nhắn tin Wechat thử không ngừng lôi kéo, cuối cùng vẫn là suy nghĩ thứ hai chiếm thế thượng phong.

Cô lấy điện thoại, nằm ngửa trên ghế sô pha, vừa phỉ nhổ bản thân thật vô dụng, không phải một diễn viên đủ tư cách, vừa cân nhắc mình nên nhắn gì.

Ngủ rồi sao?

- Không được, quá mập mờ.

Đang làm gì thế?

- Cũng không được, những lời này quả thật có thể tương đương với “Em nhớ anh.”

Về đến nhà chưa?

- Đã hơn hai tiếng rồi, cho dù đi bộ thì anh cũng đã tới nơi rồi.

Lương Tư Nguyệt vò đầu bứt tai, tự gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, mười phút trôi qua mà vẫn chưa nhắn gì, cuối cùng ảo não ném điện thoại đi, lấy gối ôm che mặt lặng lẽ hét lên.

Nếu cô biết sớm hơn, cô nên bắt đầu yêu đương từ thời cấp ba để tập trước, mặc dù không làm thế thật thì chủ động theo đuổi nam sinh cũng coi như là tích lũy kinh nghiệm cho hôm nay, không đến mức lập tức tuyệt vọng.

Cô bối rối một lát rồi chọn một câu mở đầu không có gì đặc sắc: Buổi tối anh thường ngủ lúc mấy giờ?

Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cho đến khi thấy dòng chữ “Đối phương đang trả lời” nhấp nháy ở trên, trộm “hí” một tiếng, cô biết giờ phút này mình nhất định đang cười ngốc muốn chết.

Liễu Du Bạch trả lời: Sao thế?

Lương Tư Nguyệt: Không có gì. Thuận miệng hỏi chút thôi.

Liễu Du Bạch: Muốn thử xem tôi có trả lời ngay lập tức không à?

Nụ cười tươi rói của Lương Tư Nguyệt tắt ngấm. Cũng may không phải mặt đối mặt, thật xấu hổ.

Cô trả lời: … Anh nhất định phải vạch trần tôi sao?

Liễu Du Bạch: Ờ.

Lương Tư Nguyệt có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh khi nhắn một chữ độc nhất này, kiêu căng lại chế giễu, nhưng ai bảo anh đẹp trai chứ, cho dù xụ mặt cũng đẹp.

Bởi vậy cô cũng không có bất cứ cảm giác bị xúc phạm gì cả, ngược lại có cảm giác cụ thể, sẽ không khiến cô cảm thấy mình đang tán gẫu với một đống số liệu.

Lương Tư Nguyệt: Nếu đã bị anh nhìn thấu thì tôi không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi.

Liễu Du Bạch: Bây giờ mới mấy giờ mà cô đã ngủ rồi?

Lương Tư Nguyệt: Không, tôi còn muốn chơi một chút.

Liễu Du Bạch: Vậy tại sao cô cảm thấy bây giờ tôi cần nghỉ ngơi? Xem thường người trung niên à?



Lương Tư Nguyệt: Tôi không có… Vậy anh còn đang làm việc à?

Ai có thể ngờ, đến cả viết tin nhắn, cô cũng không phải đối thủ của anh.

Liễu Du Bạch: Đang xem phim điện ảnh.

Lương Tư Nguyệt: A, tôi cũng đang xem phim điện ảnh!

Liễu Du Bạch trả lời cô bằng một chuỗi dấu ba chấm.

Lương Tư Nguyệt lập tức cảm nhận được, lời nói của mình đang ám chỉ “Tôi cũng đang xem phim điện ảnh, thật trùng hợp”… Rhật ra để giải trí khi không ra khỏi cửa, đối phương xem phim điện ảnh là điều bình thường, nào có gì trùng hợp.

Lương Tư Nguyệt bị đánh bại, cảm giác mình hoàn toàn đang có cuộc “trò chuyện khó xử”, cô không muốn tiếp tục trò chuyện để khiến Liễu Du Bạch cảm thấy cô ngốc nghếch nữa.

Nhưng khi cô đang tìm lời để kết thúc thì người bên kia đã hỏi cô: “Đang xem gì thế?”

Cô xóa nội dung trong khung chat, trả lời: “The Master” do Joaquin – Phoenix đóng chính.

Liễu Du Bạch: Vậy cô hãy xem nghiêm túc, đừng có xem qua loa.



Cô nào có!

Sau khi nói chuyện với Liễu Du Bạch, Lương Tư Nguyệt lướt lên trên, số lần cô nói chuyện với anh thật sự ít đến đáng thương, đặc biệt giữa chừng cô còn đổi điện thoại một lần, lịch sử trò chuyện không thể di chuyển sang điện thoại mới.

Hôm nay chỉ nói chuyện trong vài phút ngắn ngủi cũng đã vượt qua tất cả những cuộc trò chuyện trước đó cộng lại.

Cô hài lòng tắt tiếng điện thoại, đặt nó sang một bên, nhấn phát bộ phim đang tạm ngừng, đeo tai nghe lên, bắt đầu tập trung.

Đêm lặng lẽ trôi qua.

Suy nghĩ của Lương Tư Nguyệt bị cắt ngang bởi vì mơ hồ nghe thấy tiếng đập cửa, nhưng khi gỡ tai nghe xuống thì lại không thấy tiếng động.

Bà ngoại ở trong phòng ho khan một tiếng, hỏi: “Tiểu Nguyệt, ai đang gõ cửa thế?”

Đây chứng tỏ không phải ảo giác của cô.

“Cháu không biết… để cháu đi xem.”

Lương Tư Nguyệt đứng lên, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo, ngoài cửa không có ai. Lương Quốc Chí đã nói hôm nay sẽ không về, cho dù có về, ông sợ quấy rầy, cũng sẽ tự lấy chìa khóa mở cửa.

Lương Tư Nguyệt cảm thấy kỳ quái, kiểm tra quả thật cửa đã được khóa trái, yên tâm hơn chút. Cô nói với bà ngoại: “Chắc là gõ nhầm cửa lầu trên.”

Bà ngoại đáp lại, bảo cô ngủ sớm chút, đừng thức đêm quá muộn.

“Còn nửa tiếng nữa, cháu xem xong sẽ đi ngủ.”

Sau khi xem xong phim điện ảnh, đóng notebook lại, Lương Tư Nguyệt tắt đèn phòng khách, quay về phòng ngủ, nằm xuống.

Cô trùm chăn qua đầu, nhắn một tin cho Liễu Du Bạch: Đã xem phim xong rồi, tôi ngủ đây. Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon.

Một lát sau, Liễu Du Bạch trả lời cô bằng một emoji mặt trăng giống như biệt danh của cô.

Giống như kêu tên cô, cũng giống như lấy thứ này để ám chỉ “Chúc ngủ ngon”.

Lương Tư Nguyệt chưa từng cảm thấy tên mình là một cách chơi chữ lãng mạn như vậy.

Cô cố gắng ép bản thân không được tiếp tục suy nghĩ nữa, nếu không tối nay thật sự không thể ngủ được



Mấy ngày sau, chị Tình gọi Lương Tư Nguyệt tới công ty, thảo luận bộ phim mới.

Công ty đã chọn lọc qua, để lại hai kịch bản, tuy rằng đều là vai phụ nhưng đội sản xuất rất đáng tin cậy.

Bộ đầu tiên là phim hình sự, nhân vật cô diễn là một cảnh sát trẻ mới vào nghề có một bí mật, khi bí mật bị vạch trần, có một cảnh diễn rất xuất sắc.

Kịch bản còn lại có bối cảnh ở thời kỳ dân quốc, nhân vật là con gái duy nhất cũng tức là truyền nhân duy nhất của một bậc thầy võ thuật đang sa sút, tên là Hoàng Đình Vân. Võ quán sa sút, Hoàng Đình Vân được giao nhiệm vụ truyền võ, nhưng trong lúc khó khăn không có chỗ dựa, đành phải nhờ bạn cũ của bố tiến cử, tạm thời làm vệ sĩ cho tên quân nhân nào đó. Lúc ấy quân nhân trẻ trung chính trực, phong lưu đa tình, tuy rằng không nên nhưng Hoàng Đình Vân vẫn đơn phương hứa hẹn. Lúc ấy quân nhân có ý định tiếp cận với thế lực phát triển, bị thế lực phản động biết được, phái người đến mưu sát. Hoàng Đình Vân dùng toàn bộ sức lực của mình để ngăn cản sát thủ, sau một thời gian vật lộn, vẫn là song quyền không thể địch lại vũ khí, cuối cùng chết dưới họng súng của sát thủ. Quân nhân chịu chấn động lớn, từ bỏ lập trường dao động, cuối cùng hướng về các lực lượng tiến bộ, chung sức kháng chiến cứu nước.

Lương Tư Nguyệt không chút do dự chọn cái thứ hai.

Chị Tình tò mò: “Tại sao? Thật ra bọn chị nghiêng về cái thứ nhất, cảnh diễn nhiều, không gian phát huy cũng lớn. Kịch bản thứ hai ít cảnh diễn, trọng điểm bộ phim cũng chẳng tập trung trên người em, hơn nữa lời thoại rất ít, cơ bản đều là võ thuật.”

“Em muốn đóng phim dân quốc.” Lương Tư Nguyệt cười giải thích, “Hơn nữa nữ đánh võ cũng rất ngầu. Mở rộng con đường diễn xuất một chút, nói không chừng sau này còn có cơ hội đi Hollywood mua nước tương đấy.”

Chị Tình cười, “Em nghĩ hay quá nhỉ? Chọn cái thứ hai thì em lập tức phải đi huấn luyện. Đạo diễn võ thuật của bộ phim này đã từng thiết kế võ thuật cho rất nhiều bộ phim Hồng Kông thời kỳ hoàng kim, yêu cầu rất nghiêm khắc. Chưa có ai bị ông ta giáo huấn mà không khóc cả, ảnh đế ảnh hậu cũng thế.”

“Vậy càng phải thử thách một chút.” Lương Tư Nguyệt cười nói.

Chị Tình nói cho cô biết, nếu quyết định chọn cái thứ hay, vậy hãy chuẩn bị thử vai trong mấy ngày nữa. Phòng làm việc đã đưa cho đạo diễn xem qua tư liệu của cô, đạo diễn cảm thấy hình tượng và khí chất của cô rất phù hợp. Hơn nữa, Bối Tư Khởi cũng muốn đóng vai nữ phụ trong phim này, phòng làm việc có ưu thế thương lượng, chỉ cần phát huy bình thường khi thử vai thì không có vấn đề gì.

Sau khi nói về kịch bản xong, chị Tình lại sắp xếp cho cô một công việc nhỏ: “Ảnh thông tin diễn viên của em vẫn là tấm ảnh em chụp hai năm trước mà em tự đem đến. Mấy ngày nay, tài liệu các nghệ sĩ ký hợp đồng với phòng làm việc đều phải đổi mới, em cũng đi chụp một cái mới đi. Lịch trình cụ thể thì chị sẽ bảo Tiểu Kỳ liên hệ với em.”

-

Vài ngày sau, Lương Tư Nguyệt cùng Tiểu Kỳ đi chụp ảnh thẻ.



Phòng làm việc đã thuê một studio, mời các nhiếp ảnh gia thường hợp tác đến để chụp.

Thật ra nghệ sĩ ký với phòng làm việc cũng không nhiều lắm, sợ bọn họ không tiêu hóa nổi, tính cả Bối Tư Khởi cũng chỉ có bốn người, hai diễn viên nữ, hai diễn viên nam.

Lương Tư Nguyệt và Bối Tư Khởi được xếp chụp cùng một ngày.

Lần gần nhất Lương Tư Nguyệt nhìn thấy Bối Tư Khởi đã lâu lắm rồi. Sau khi chị Bối tự mở phòng làm việc cho mình, nhiệt tình với công việc tăng cao, lịch trình hằng năm đầy ắp, phòng chờ VIP của các hãng hàng không lớn đã trở thành ngôi nhà thứ hai của cô ấy.

Hai người cùng trang điểm trong phòng nghỉ, Bối Tư Khởi hỏi Lương Tư Nguyệt với giọng đùa cợt, trong khoảng thời gian này có gặp sếp Liễu không.

Lương Tư Nguyệt nói: “Khi sinh nhật anh ấy có gặp một lần.”

Bối Tư Khởi cực kỳ kinh ngạc, muốn quay đầu nhìn cô, bị chuyên viên trang điểm giữ chặt lại, “Chị Bối, chị Bối, vẫn đang kẻ mắt mà.”

Bối Tử Khởi nhắm mắt lại, để mặc cho chuyên viên trang điểm kẻ mắt, cười nói: “Vào ngày sinh nhật sếp Liễu, nhóm chị đều tag anh ấy, muốn tụ tập chuẩn bị sinh nhật cho anh ấy, cũng không cần anh ấy phải lo, chỉ cần có mặt là được. Em đoán xem thế nào? Sếp lạnh lùng phát bao lì xì kếch xù, nói đang ở nước ngoài tự trải qua sinh nhật, sau đó cả ngày không thấy nhắn tin trả lời nữa, giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy…”

Cô ấy đợi kẻ mắt xong, chuyển sang ngó Lương Tư Nguyệt, cười ẩn ý.

Mặt Lương Tư Nguyệt đỏ lên, lại không muốn giấu đầu lòi đuôi giải thích bất cứ điều gì.

Bối Tư Khởi còn bận việc khác nên chụp trước.

Đến khi cô ấy kết thúc, Lương Tư Nguyệt đã thay quần áo, đến studio.

Cô không chụp ảnh đã lâu, ngay từ đầu chưa tìm được cảm giác nhưng sau khi chụp một bộ quần áo thì cô dần ổn định hơn. Cuối cùng cô đã chụp ba bộ đồ với ba phong cách khác nhau.

Khi kết thúc thì trời đã tối, nhiếp ảnh gia kết thúc công việc, Lương Tư Nguyệt quay về phòng trang điểm tháo trang sức, thay quần áo.

Vừa rồi trong lúc chụp, Tiểu Kỳ đã cầm điện thoại chụp mấy tấm cho cô, trên đường rời khỏi studio, Tiểu Kỳ đã gửi những ảnh đó cho cô.

Tiểu Kỳ muốn thảo luận với cô về lịch trình tiếp theo, hai người tìm một nhà hàng rồi cùng nhau ăn cơm tối.

Tuần sau thử vai, nếu cô thuận lợi vượt qua thì sẽ bắt đầu luyện võ, rèn luyện thể lực trong một tuần nữa, quá trình này sẽ kéo dài ít nhất một tháng rưỡi đến hai tháng. Sau đó, suôn sẻ vào đoàn, bởi vì không có nhiều cảnh diễn lắm, nếu thuận lợi thì có thể quay xong trong vòng hai tuần.

“Đợi phim của chị đóng máy, có lẽ bên phía “Tận Cùng Bóng Đêm” sẽ bắt đầu đăng một số thông tin, video quảng cáo tuyền truyền, các loại poster, đến lúc đó sẽ liên hệ một số tạp chí và truyền thông để quảng bá.” Tiểu Kỳ tổng kết, “Cuối năm sẽ bận rộn.”

Lương Tư Nguyệt không có ý kiến gì, năng lực thích ứng của cô rất lớn, nhàn rỗi thì tự tận hưởng, bận rộn thì dốc hết sức lực.

Sau khi ăn cơm xong, Lương Tư Nguyệt tự ngồi xe về nhà.

Cô không có hoạt động gì, lại rời khỏi đoàn thể Thanh Mộc cũ đã lâu, căn bản gần như không có chút tiếng tăm ở trong giới. Hiện tại vẫn là thời gian nghỉ ngơi không phải làm việc nên không thể lúc nào cũng cần người theo sát.

Xe taxi dừng lại ở cổng khu dân cư.

Lương Tư Nguyệt vào khu dân cư, khi đi vào trong, dần dần cảm thấy có gì đó không thích hợp – giống như có người đang đi theo cô, từ khi cô vừa vào cửa đã bắt đầu.

Cô cảm thấy có chút sợ hãi trong lòng, vì thế khi quẹo vào, cố ý bước chậm lại, quay đầu lại nhanh chóng nhìn qua.

Một người đàn ông mặc áo phông đen, quần tây đen, đội mũ lưỡi trai đi theo sau cách cô không xa.

Cô dám chắc chắn, người này đang theo dõi cô, bởi vì khi cô quay đầu lại, anh ta cúi đầu, kéo thấp vành mũ một chút, che kín khuôn mặt.

Lương Tư Nguyệt sởn tóc gáy, bước chân nhanh hơn, khi bước vào tòa nhà của mình, cô chạy như bay.

Nhưng mà người kia cũng đuổi theo càng gần hơn, tiếng bước chân vội vã dường như ngay sau đó sẽ đuổi kịp cô.

Lương Tư Nguyệt chạy một hơi lên tầng bốn, dùng sức gõ cửa.

Bà ngoại bên trong cánh cửa hỏi là ai, cô hoảng loạn đáp, “Là cháu! Bà ngoại, mau mở cửa!”

Cửa mở ra trong nháy mắt, cô thấy đầu người đàn ông thò ra từ chân cầu thang, cô bước vào nhà, đóng sầm cửa lại, khóa trái cửa, thở hổn hển.

Bà ngoại bị cô dọa sợ: “Có chuyện gì vậy?”

“Có người theo dõi cháu.”

Lương Tư Nguyệt nắm chặt khóa, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở cửa.

Nhưng mà người kia không gõ cửa, bên ngoài im ắng.

Bà ngoại cũng bị dọa theo, cùng Lương Tư Nguyệt hai mặt nhìn nhau, không dám thốt ra khỏi cổ họng một tiếng nào.

Một lúc lâu sau, Lương Tư Nguyệt lấy hết can đảm, nhìn thoáng qua bên ngoài xuyên qua mắt mèo, người đã không còn ở cửa.

Có điều cô không nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, cho nên không có cách nào chắc chắn được có phải hắn trốn ở đâu đó, đứng trong điểm mù tầm nhìn của cô hay không.

Bà ngoại nhắc nhở: “Mau gọi điện thoại cho bố con đi!”

Lương Tư Nguyệt vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lương Quốc Chí, đã đổ chuông tầm nửa phút mà không có ai nghe. Có lẽ Lương Quốc Chí đang lái xe.

Từ trước đến nay cô chưa từng sợ hãi như vậy, gần như theo bản năng lại bấm một số khác.

Không đến hai giây, điện thoại đã được kết nối.

Cô nghe thấy một tiếng “Alo” trầm thấp rõ ràng từ đầu bên kia điện thoại, cô kiềm chế nỗi sợ hãi của mình, hít sâu nói: “Hình như… tôi gặp phải phiền toái rồi.”