Andersen Của Tôi

Chương 17: Chương 17




Lương Tư Nguyệt hơi luống cuống cầm điện thoại xem giờ, “Bốn giờ kém.”

Liễu Du Bạch “ừ” một tiếng, mình cũng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, trầm ngâm một lát, gọi Molly vào: “Gọi điện thoại cho Bối Tư Khởi, bảo cô ấy đến đây ngay bây giờ.”

Molly nhận ra Liễu Du Bạch đã trở lại trạng thái làm việc hiệu quả cao thường ngày, khác hẳn vẻ mặt mệt mỏi khi vừa mới trở lại công ty vào buổi trưa. Cũng không có gì lạ, anh vốn là một người cuồng công việc, ngoại trừ kỳ nghỉ phép đã định, chưa bao giờ để mình rảnh rỗi quá nửa ngày mà không có lý do.

Nhưng điều khiến Molly kinh ngạc chính là Liễu Du Bạch chuẩn bị làm việc nhưng lại không định đưa Lương Tư Nguyệt trở về trước.

Lương Tư Nguyệt biết Bối Tư Khởi, mấy năm trước cô ấy là ngôi sao nữ cực kỳ nổi tiếng nhưng không biết tại sao mấy năm nay phong độ không còn như trước.

Cô nghĩ tới đây, có lẽ Liễu Du Bạch muốn nói chuyện gì đó với Bối Tư Khởi, cho dù là việc công hay tư, cô đợi đều không thích hợp.

Cô coi lời dặn của Liễu Du Bạch với Molly là đuổi khéo người, tự giác đứng dậy, đi đến ghế sô pha thu dọn balo.

Cô cũng không mang theo gì tới đây, chỉ thu dọn một cách tùy tiện và chỉ còn lại trang giấy bài thi mới làm vừa rồi.

Lương Tư Nguyệt đeo túi lên lưng, bước trở về trước bàn làm việc, cầm chồng giấy A4 trên đó lên.

Ánh mắt Liễu Du Bạch đảo qua, “Cô dọn đồ làm gì vậy?”

“Về nhà, không phải anh Liễu phải làm việc sao?”

“Đã nghĩ ra được sẽ ăn gì tối nay chưa?”

“…”

“Vậy còn không nghĩ tiếp đi.”

Lương Tư Nguyệt ôm balo, buồn bực ngồi xuống ghế sô pha. Chẳng mấy chốc, Liễu Du Bạch lại kêu Molly đến phòng trà lấy một ít đồ ăn vặt và đồ uống tới.

Anh bảo cô ăn một ít đồ, nghỉ ngơi một lát, nghiêm túc suy nghĩ.

Tầm nửa tiếng sau, Molly dẫn Bối Tư Khởi vào văn phòng.

Cô ấy vừa thấy Lương Tư Nguyệt còn ở đó, dường như không có ý định rời đi, khéo léo hỏi một câu: “Tổng giám đốc, có cần tôi dẫn cô Lương sang phòng khách nghỉ ngơi một chút không?”

Liễu Du Bạch liếc nhìn Lương Tư Nguyệt, gật gật đầu.

Lương Tư Nguyệt đứng dậy, nghĩ một chút, cuối cùng vẫn để balo lại, chỉ mang theo điện thoại.

Bối Tư Khởi rất tò mò về cô gái trẻ ở trong văn phòng của Liễu Du Bạch, khi đi ngang qua, cô ấy không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.

Đây là một khuôn mặt hoàn toàn như trong phim, thoạt nhìn không gây ấn tượng nhưng thích hợp để xem kỹ: Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, dáng người cao, da mặt mịn màng, đường nét rõ ràng, ngũ quan cân đối, sống mũi cao, đầu mũi thanh tú, một đôi mắt đặc biệt thu hút. Tóm lại, hoàn toàn có thể chịu được độ phóng đại trên màn ảnh.

Cô ấy nghĩ khả năng cao đây có thể là diễn viên mới được bộ phận quản lý sự nghiệp biểu diễn ký hợp đồng.

Sau khi cửa đóng lại, Liễu Du Bạch ra hiệu Bối Tư Khởi ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn.

Trước kia Bối Tư Khởi từng làm trong bộ phận quản lý ngôi sao của công ty, trong vòng vài năm, công ty đã bồi dưỡng cô ấy từ một nghệ sĩ nhỏ chẳng mấy tiếng tăm thành một đại minh tinh hốt tiền mỗi ngày.

Mà vào năm ngoái, Bối Tư Khởi còn chưa hết hạn hợp đồng đã nhận dược cành oliu từ một ông lớn trong ngành, hứa hẹn những điều kiện hào phóng cho cô, trong đó bao gồm cả quyền tự chủ cực cao.

Bối Tư Khởi cân nhắc rồi đề nghị hủy hợp đồng với công ty.

Lúc ấy Liễu Du Bạch rất tức giận và thất vọng, nói với Bối Tư Khởi, công ty anh chưa bao giờ có tiền lệ nghệ sĩ hủy hợp đồng trước. Nghĩ đến việc hợp tác vui vẻ với cô ấy mấy năm qua, anh có thể cho cô ấy chút mặt mũi, chấm dứt hợp đồng trong hòa bình, không truy cứu trách nhiệm pháp luật với cô ấy, nhưng từ nay về sau, chỉ cần là hạng mục đầu tư của Liễu Du Bạch anh, chắc chắn cô ấy sẽ không nhận được sự ưu tiên.

Bối Tư Khởi chấp nhận điều kiện này, sau khi chấm dứt hợp đồng đã đến bên người chủ mới.

Vì quá nóng lòng muốn thành công, Bối Tư Khởi ký kết hợp đồng đánh cược cùng ông chủ mới với điều kiện khắt khe và số tiền khổng lồ. Kết quả không ngờ hai tác phẩm đại chế tác (*) mà mình tham gia casting và đóng đều thất bại thảm hại, danh tiếng và giá trị thương mại giảm sút nhanh chóng.

(*) Đại chế tác: Những tác phẩm có đầu tư và quy mô lớn.



Bởi vì không đạt được mục tiêu đã định, thỏa thuận đánh cược đã có hiệu lực khiến cô ấy phải bù lỗ bằng cách đánh đổi tài nguyên, bán tháo tài sản cá nhân.

Nhưng việc đó vẫn không đủ.

Để tránh việc vướng vào kiện tụng, cô ấy vội vã muốn kiếm lại tiền, lại liên quan tới một số mối quan hệ không rõ ràng, cuối cùng càng ngày càng lún sâu vào vũng lầy…

Lúc này, người duy nhất cô ấy nghĩ đến có thể giúp được mình chính là Liễu Du Bạch.

Thừa dịp tiệc sinh nhật Phan Lan Lan, trước khi nói chuyện với Liễu Du Bạch – người đóng cửa từ chối tiếp khách lần nữa, Bối Tư Khởi đã nửa năm không có hoạt động diễn xuất hay hợp đồng quảng cáo nào. Thời gian rảnh rỗi ở nhà, mở mắt, nhắm mắt đều là nợ nần càng ngày càng chất đống, lo lắng đến nỗi rụng rất nhiều tóc.

Cô ấy không mong đợi Liễu Du Bạch đến giúp đỡ mình, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng của cô ấy, phải cố gắng thử một lần.

Khi nhận được điện thoại của Molly, Bối Tư Khởi vội vàng thu dọn qua loa rồi chạy tới ngay.

Bối Tư Khởi từng xinh đẹp như vậy, một năm – ba trăm sáu mươi lăm ngày, quần áo chưa bao giờ trùng lặp, hôm nay ra ngoài, trên người lại mặc bộ quần áo cũ đã lỗi thời.

Cô ấy thật sự nghèo túng như vậy, hay là là cố ý mặc như thế, Liễu Du Bạch không thể biết, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới phán đoán của anh.

Liễu Du Bạch bảo cô ấy đừng giấu giếm gì mà hãy thẳng thắn nói về tình hình nợ nần cùng với lý do tại sao anh tin cô ấy đáng để đầu tư.

Nữ minh tinh từng thành công vang dội trước đây vẫn cảm thấy nghẹn họng khi suy sụp: “Tổng giám đốc Liễu, hãy cho tôi thời gian hai năm, chỉ cần hai năm, tôi nhất định có thể ngồi vững lại vị trí đứng đầu.”

Liễu Du Bạch đánh giá cô ấy, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

Bối Tư Khởi biết tính cách của người sếp này, khi anh hỏi chuyện, nhất định phải báo cáo đúng sự thật, khi anh tự hỏi nên đưa ra quyết định thế nào, tốt nhất không nên lắm miệng.

Một lát sau, Liễu Du Bạch ngước mắt nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Chưa bao giờ có tiền lệ người đã rời khỏi công ty lại quay về, tôi cũng sẽ không cho cô ngoại lệ này. Tôi rót vốn cho cô, thành lập phòng làm việc cá nhân cho cô, trong vòng năm năm, lợi nhuận của phòng làm việc phải chia cho công ty.”

“Tỉ lệ chia là bao nhiêu?”

“Bảy – ba.” Công ty bảy, phòng làm việc ba.

“Sau khi hết thời hạn năm năm thì sao?”

“Xem xét sau.”

Bối Tư Khởi hoàn toàn không cảm thấy điều kiện mà Liễu Du Bạch đề ra quá khắt khe. Trên thực tế, Liễu Du Bạch luôn được biết đến là một doanh nhân không chịu nhường một tấc đất, nhưng khi cô ấy chấm dứt hợp đồng trước, dưới tình huống cá cược thất bại, gặp phải phiền toái lại tuyệt vọng quay về cầu cứu, anh còn đồng ý cho cô ấy một con đường sống.

Liễu Du Bạch trò chuyện cùng cô ấy về khuôn khổ việc thành lập phòng làm việc rồi bảo cô ấy về nhà trước, sẽ có người công ty theo sát việc này.

Một lời khuyên cuối cùng dành cho cô ấy là cho dù thành công hay thất bại thì đừng bỏ đi những ưu thế của bản thân, trau chuốt đàng hoàng một chút sẽ khiến người ta coi trọng, dù sao cô ấy vẫn là Bối Tư Khởi.

-

Bên kia, Lương Tư Nguyệt ngồi ở phòng khách, thật sự dùng điện thoại tra cứu những nhà hàng muốn ăn tối nay.

Sau khi chọn được vài cái, không còn việc gì để làm. Cô thấy trên bàn có giấy bút nên đem về chỗ, ấn mở một app ghi nhớ từ, vừa viết vừa học thuộc.

Ngoài việc học hát và nhảy, cô còn tham gia các lớp diễn xuất và đồng thời không thể bỏ qua chương trình học văn hóa. Học viện điện ảnh trong nước có thể đếm được trên đầu ngón tay, trùng hợp ở địa phương có một trường, đây cũng là mục tiêu của cô. Điểm không thấp, cô không nắm chắc một trăm phần trăm, bất cứ thời gian nào có thể tận dụng được, cô đều dùng để học.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cô nghe thấy một tiếng gõ cửa.

Cô nhớ rõ cửa không hề đóng, quay đầu nhìn lại, là Liễu Du Bạch tới, đứng ở cửa, đã mặc áo khoác, một tay còn đang cầm balo của cô.

Balo của cô là nhãn hiệu Hong Kong khá rẻ và tương đối phổ biến cô đã mua cùng Trì Kiều - Doughnut, thường được gọi là “Donut” cô chọn màu hồng phấn nên để nó nằm trong tay Liễu Du Bạch thì mức độ không phù hợp có thể nói là kinh khủng.

Cô nhanh chóng chạy tới cướp balo lại.

Liễu Du Bạch dường như muốn lải nhải về chiếc balo với cô, liên tục đánh giá mấy lần bằng ánh mắt một lời khó nói hết, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.

Chiếc Mercedes cực kỳ khiêm tốn của Liễu Du Bạch đang đậu ở bãi đỗ xe dưới tầng, tài xế Hàn không có ở đây nên anh phải tự lái xe.



Lương Tư Nguyệt cảm thấy có vẻ còn quá sớm để đi ăn tối vào lúc này, dù sao bọn họ cũng ăn cơm trưa muộn nên cô không hề đói chút nào. Nhưng ăn cơm sớm một chút cũng đồng nghĩa với việc một ngày kỳ lạ này có thể kết thúc sớm hơn một chút.

Sau khi xe xuất phát, Liễu Du Bạch hỏi cô đã chọn được nhà hàng nào rồi.

Lương Tư Nguyệt liệt kê những nhà hàng mình đã thu thập, “Đồ ăn An Huy, đồ ăn Thái Lan, món cay Tứ Xuyên, lẩu dầu ớt… anh Liễu, anh muốn ăn gì?”

“Tự cô quyết định đi.”

Lương Tư Nguyệt so sánh một lúc lâu, không có cách nào đưa ra quyết định được.

Cô cảm thấy dường như xe đã dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, Liễu Du Bạch cười như không cười nhìn cô, như muốn xem một chút, rốt cuộc cô còn phải chật vật tới khi nào.

Lương Tư Nguyệt đành phải nhắm mắt lại, vuốt màn hình điện thoại di động, định khi nào dừng, ngón tay chỉ vào nhà hàng nào thì chính là nhà hàng đó.

“… Đồ ăn Thái.”

Liễu Du Bạch không có ý kiến gì, “Chỉ đường.”

Lương Tư Nguyệt chọn lộ trình điều hướng, khóa màn hình điện thoại rồi cầm ở trong tay.

Im lặng một lúc, bởi vì cô không biết nên nói gì, cũng không thể hỏi chuyện phiếm liên quan tới Bối Tư Khởi được chứ?

Cũng may, không bao lâu sau, Liễu Du Bạch mở miệng, hỏi cô được nghỉ bao nhiêu ngày, sắp xếp công việc trong mấy ngày tới như thế nào.

“Ngày kia sẽ tiếp tục huấn luyện. Nhưng mấy hôm tiếp theo không sắp xếp lịch trình gì quá dày đặc, tôi và Tiểu Kiều sẽ chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật.”

Lương Tư Nguyệt cảm thấy Liễu Du Bạch có nghe mà không quan tâm, trông có vẻ không cảm thấy hứng thú lắm nên cố gắng trả lời ngắn gọn.

Nào ngờ anh lại hỏi cô định thi vào trường nào.

“Học viện Điện ảnh Thành phố.”

“Không đi Bắc Thành à?”

“Muốn đón bà ngoại đến đây, nếu đến Bắc Thành sẽ đi ngược lại dự định ban đầu mất.”

Dựa theo chủ đề này, bọn họ nói chuyện không quá sôi nổi, nhiệt tình, mọi vấn đề đều được nhắc tới một cách hời hợt, nhưng toàn bộ bầu không khí rất thoải mái và tự nhiên lại khiến Lương Tư Nguyệt cảm thấy kỳ lạ.

Dường như một chuyện không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra một cách rõ ràng.

Nhà hàng mà Lương Tư Nguyệt chọn không quá gần.

Trên đường đi, sau khi qua một đoạn đường ven sông, Lương Tư Nguyệt cảm thấy tốc độ xe chậm lại, tưởng rằng sắp đến, vội vã mở khóa điện thoại để kiểm tra lộ trình.

Cô cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, Liễu Du Bạch giơ tay ấn vào một cái nút.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy cửa ở trần xe phía trên đang dần mở ra từng chút một, ánh hoàng hôn vốn chỉ chiếu vào hai bên bỗng bao trùm bọn họ, gió có chút mát lạnh, phả vào mặt lại dễ chịu không ngờ.

Liễu Du Bạch gọi cô: “Nhìn sông đi.”

Màu vàng hồng lung linh khiến Lương Tư Nguyệt nhớ tới có một lần cô trang điểm lên sân khấu, phấn mắt màu vàng kim trên mí mắt cô cũng lấp lánh như làn nước này.

Dòng sông nằm bên phía ghế lái cho nên khi cô nhìn dòng sông và ánh hoàng hôn, cô khó tránh khỏi phải để Liễu Du Bạch vào trong tầm nhìn của mình.

Cô biết có một loại cảm giác, là sau khi nhận thức được sự tồn tại của một sự vật nào đó thì sự tồn tại của vật đó trở thành một loại ý thức khiến người ta quan tâm.

Hay nói dễ hiểu là một ngày nọ cô phát hiện một lỗ nhỏ trên chiếc áo phông dài mà cô dùng làm đồ ngủ, từ đó về sau, chỉ cần là mặc chiếc áo phông kia, cô sẽ không nhịn được muốn móc nó.

Vào giờ phút này, cô có cảm giác quen thuộc như vậy.

Cô đành phải ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không hề quay đầu, giả vờ đã ngắm đủ phong cảnh ngoài cửa sổ.