Ấn Tượng Không Chuẩn

Chương 7: Hòa thuận (1)




Dịch: Mạc Nguyệt

Thực ra Lộ Hứa không hiểu lắm “gà mờ” nghĩa là gì. Nhưng nhìn phản ứng của thư ký phòng kinh doanh và nhân viên xung quanh, anh có thể đoán ra nó không mang nghĩa tốt.

Hôm qua anh còn thấy Giang Thừa Nguyệt tốt tính quá, dễ bắt nạt. Vậy bây giờ… con giun xéo lắm cũng quằn à?

Lộ Hứa liếc nhìn những người đứng chờ xung quanh, chuyển từ tiếng Trung sang tiếng Anh, tiếp tục phân chia công việc.

*

Giang Thừa Nguyệt ngồi dưới dù café bên ngoài quán bar, tay cầm bản nhạc Mạnh Triết vừa in ra.

“Mày hát thử đi.” Mạnh Triết giục.

Giang Thừa Nguyệt cất tiếng hát. Đến khi hát xong thì thấy hai người ngồi đối diện đều đang nhịn cười.

Cậu cúi gục đầu, nói với giọng rầu rĩ: “Muốn cười thì cười đi, tôi không đánh đâu.”

Cậu cảm nhận nhịp rất tốt, nhưng hát là sở đoản của cậu. Xưa nay chưa có ai khen cậu hát hay cả.

“Tao suýt thì quên luôn bản gốc. Thực sự chỉ hát đúng được có mấy nốt.” Mạnh Triết cười không ngậm được mồm.

Giang Thừa Nguyệt cầm dùi trống ẩn cậu ta ra ngoài. “Đã bảo hát không hay còn cứ bắt hát, mày cố tình sỉ nhục tao đấy hở!”

Nhành hoa lam đính trên hộp rơi lên mu bàn tay cậu. Cậu cảm thấy màu lam này rất đẹp, giống như mắt Lộ Hứa.

Đúng lúc ấy, đàn chị Phó Du Nhiên của cậu ngẩng lên nhìn show thời trang thu – đông của Nancy & Deer chiếu trên màn hình led phía đối diện, cảm khái: “Mắt Kyle đẹp mê hồn, tổ tiên không có hai đời máu lai chắc chẳng ra được màu mắt ấy.”

Giang Thừa Nguyệt cúi đầu, phát hiện Lộ Hứa gửi tin nhắn cho mình từ hai phút trước.

[Kyle] Giỏi lắm, chủ hộ cũng mắng.

[Kyle] Chủ nhà.

Cậu câm nín một lúc rồi nhắn lại.



[Măng] Thừa!

[Măng] Thừa (cheng), Quai (guai)!

[Kyle] Oh, thiếu mất hai cái chân.

[Kyle] Mở ra là được rồi.

Nguyệt: Xem lại chú thích chương trước để hiểu “hai chân mở ra” là cái gì =))

Giang Thừa Nguyệt cảm thấy cách diễn đạt này rất gợi hình, lại dễ nhớ, nhưng hình như có gì đó sai sai.

Cơ mà Lộ Hứa hiểu được thì cũng tốt.

Cô Lộ bảo cậu dạy tiếng Trung cho anh, ban đầu cậu không để tâm lắm, nhưng giờ thì thấy cần thiết thật.

[Măng] Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy, mãn nguyệt dao tình mãn giang thụ. (tạm dịch: Liệu mấy ai cưỡi trăng về? Tình trăng đầy rặng cây kề bên sông)

[Măng] Anh chỉ cần nhớ câu thơ này là sẽ không quên tên em.

Bên kia chắc Lộ Hứa lại bận nên không thấy trả lời.

Giang Thừa Nguyệt cầm dùi trống gõ lên bàn, Mạnh Triết với Phó Du Nhiên thì hát.

Những cây ngô đồng Pháp trồng xung quanh tỏa cành lá rợp trời, lá cây vàng ruộm đung đưa theo gió. Mùa thu tháng Bảy tiết trời hanh khô. Giang Thừa Nguyệt thấy khát, uống liền mấy ngụm nước cũng không đỡ. Nhành hoa lam hơi héo, cậu cũng héo theo.

Chợt có người dừng chân đứng bên cạnh cậu. “Ở đây phơi nắng à?”

“Hở?” Cậu ngẩng lên, thấy được một đôi mắt xanh thăm thẳm. “Anh Lộ? Sao anh lại ở đây?”

Cậu ngẩng đầu lên, nói với giọng mềm mềm mang chút âm mũi, trông ngoan hiền hệt như dáng vẻ có chút tội nghiệp sáng nay.

Phó Du Nhiên ngồi đối diện hết nhìn Lộ Hứa lại nhìn màn hình led đang chiếu lại show thời trang thu đông.



Tối qua Lộ Hứa bắt nạt bạn nhỏ Giang Thừa Nguyệt vì cơn giận chẳng rõ nguyên do. Sau đấy mẹ anh gọi điện, nghe ra manh mối từ cái giọng điệu ngập ngừng của anh, tra khảo tội trạng rồi mắng anh té tát.

Anh bị mẹ mắng cho tỉnh ra, rồi lại nghĩ đến bộ dạng cắn môi đến đỏ au của Giang Thừa Nguyệt. Lúc đó, cậu nhìn anh với vẻ e dè, mắt long lanh ánh nước. Anh cứ tưởng cậu sẽ khóc, nhưng không phải.

May là sau một buổi sáng, cậu có vẻ đã hết giận.

Giang Thừa Nguyệt không biết vì sao anh lại tới đây. Nhưng dường như từ sáng tới giờ, anh vẫn luôn nhường nhịn cậu.

Cậu chợt nhớ đến lời nhờ vả của cô Lộ, cảm thấy đã đến lúc cho nó vào kế hoạch.

“Anh xong việc rồi à? Thế em dẫn anh đi dạo quanh đây nhé?”

“Đi thôi.”

Giang Thừa Nguyệt không biết phải dạy thế nào, đành vừa đi vừa đọc biển hiệu cho Lộ Hứa nghe, nhìn thấy cái gì thì đọc cái đó. “Cửa hàng tôm hùm Mạnh Ký, quầy bán quà lưu niệm, bảo tàng mỹ thuật, nhà hàng cua Ven Hồ, nội y XX, WC công cộng…”

Nhưng chưa được bao lâu, Lộ Hứa đã thấy phiền, ngắt lời cậu: “Tôi chỉ không quen thôi chứ không phải thằng nhóc mới vào tiểu học. Giáo viên dạy Văn cũng chẳng nói cặn kẽ như cậu đâu. Không thấy mệt à?”

“Ờm…” Giang Thừa Nguyệt không biết nói gì.

Lộ Hứa chỉ bảo đi dạo xung quanh, nhưng không nói cụ thể là đi đâu. Nên cậu đưa anh đi qua mấy con phố gần đó, cuối cùng dừng chân ở trạm xe buýt.

Lộ Hứa đẩy kính râm, “Ý gì đây? Xe buýt?”

“Đúng rồi. Cách tốt nhất để làm quen thành phố chính là ngồi xe buýt đó anh.”

“Làm gì có chuyện tôi ngồi xe buýt!” Lộ Hứa nói với giọng bực mình. Một nhà thiết kế thời trang của thương hiệu quốc tế như anh thiếu gì phương tiện thay đi bộ mà phải ngồi xe buýt?

Nhưng cuối cùng hai người vẫn lên xe. Trên xe bật điều hòa, mát hơn bên ngoài nhiều. Lộ Hứa lau đi lau lại cái ghế hơn chục lần mà lúc ngồi xuống vẫn cảm thấy cả người khó chịu.

Giang Thừa Nguyệt hồn nhiên không nhận ra vấn đề, kéo rèm ra một chút, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài. Nắng chiếu qua kính cửa sổ rọi lên nửa bên mặt cậu, càng tôn thêm làn da trắng như ngọc lấm tấm mấy giọt mồ hôi cùng đôi hàng mi dài cong cong.

Lúc cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lộ Hứa vẫn luôn nhìn cậu, cảm thấy đứa nhỏ này đúng là đẹp mà không tự biết.

Cậu nhóc xinh đẹp quay đầu lại nhìn anh, chớp mắt: “Tiền vé xe buýt hết hai tệ, nhớ trả em nhé.”