Kết quả kiểm tra sức khỏe do Doãn Kham đi lấy.
Hôm đó Đường Chung phải đi quay quảng cáo, làm gương mặt thương hiệu hãng nước hoa năm trước Phùng Khiết vừa nhận cho cậu.
Công ty định lấy mùi tin tức tố của cậu để sản xuất nước hoa bán ra, lần trước Đường Chung vẫn không tán thành lắm, hôm nay chụp quảng cáo ngửi thử, mùi nước hoa này khá giống mùi tin tức tố của Doãn Kham, bay vào xoang mũi mát lạnh như có gió biển thổi vào mặt, nhắm mắt lại như có cảm giác được đến biển chơi.
Bởi vậy buổi chụp hình diễn ra rất thuận lợi, đạo diễn yêu cầu trạng thái thần hồn điên đảo, Đường Chung đều thể hiện ra được.
Chụp xong Đường Chung đứng ở cửa chờ Tiền Tiểu Đóa lái xe lại đây.
Có mấy fan đón đường được, vừa chụp ảnh cậu tách tách vừa hỏi cậu sinh nhật như thế nào.
“Cũng tạm.” Đường Chung cười híp mắt, “Khá là rảnh rỗi, chơi thêm được nhiều game.”
“Mộc Đông Đông thích chơi trò gì?” Một fan trong đó hỏi.
Đường Chung suy nghĩ một chút: “Rắn săn mồi, còn có lướt diễn đàn.”
“Diễn đàn cũng coi như chơi game à?”
“Ừm, trong diễn đàn có rất nhiều người đáng yêu, hồi còn đi học tôi đã thích lướt diễn đàn rồi.”
Có người hỏi thích diễn đàn nào nhất, Đường Chung ấp úng không muốn nói: “Cái này mọi người tự đoán đi, tôi không nói được.”
Tiếng thảo luận nổi lên bốn phía, mọi người tôi một lời anh một lời, cuối cùng cho ra một đáp án thống nhất —— chắc chắn là diễn đàn omega.
Cũng may Tiền Tiểu Đóa nhanh chóng lái xe đến, để tránh Đường Chung bị hỏi đến luống cuống.
Trên đường lái xe về, Đường Chung còn vỗ ngực sợ hãi: “Sao bọn họ lại thông minh như vậy? Rõ ràng tôi còn chưa nói gì.”
Tiền Tiểu Đóa phì cười: “Cậu chỉ thiếu nước viết đáp án lên mặt thôi, còn cần nói nữa à.
Đường Chung vội đeo khẩu trang lên, thầm nghĩ người có hứng thú với tình cảm của bọn họ trên thế giới này cũng nguy hiểm quá.
Đi đến con đường tĩnh lặng trong nội thành, xe từ từ dừng lại, Đường Chung trùm mũ xuống xe, trở mình bước vào một chiếc xe đen mới cóng đợi ở ven đường.
Loading...
Ngồi xuống ghế phó lái, đóng cửa xe vừa định tháo khẩu trang, bất thình lình nhớ tới chuyện gì đó, Đường Chung trợn to đôi mắt hạnh soi mói nhìn người ngồi bên ghế lái: “Anh có biết em đang nghĩ gì không?”
Doãn Kham ngồi ghế lái liếc mắt nhìn cậu, kéo tay phanh: “Đang nghĩ xem phải làm sao mới trốn kiểm tra được.”
Còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, Đường Chung đã bị mang tới khoa phân hóa bệnh viện số Ba thành phố.
Nụ cười thân thiện trên mặt của bác sĩ Lưu cũng không thể hóa giải nỗi lo của cậu, huống hồ Doãn Kham còn nghiêm mặt đứng bên cạnh, lúc Đường Chung kéo cổ áo sau gáy ra cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Kiểm tra tình hình tuyến thể, kết hợp kết quả lần trước, bác sĩ Lưu nói: “Quá nửa là hai lần kia chữa trị không triệt để, để lại di chứng. Mấy năm nay nhiều di chứng lắm nhỉ, có phải là mỗi lần đến kỳ phát tình, di chứng lại trở nặng không?”
Đường Chung không dám nói dối, nuốt nước bọt nói: “Đúng vậy, nhưng cũng không nghiêm trọng, thỉnh thoảng hơi đau.”
Cậu đã quen với đau đớn trên cơ thể từ lâu, cậu cho rằng điều này không quan trọng, cho nên nói rất thoải mái.
Nhưng tình huống này rơi vào trong mắt bác sĩ Lưu thì lại khác. Bác sĩ Lưu lật ghi chép giải phẫu của cậu, cau mày nói: “Tôi mới đọc ghi chép này đã thấy trên đó có ít thao tác không làm, không chỉ phẫu thuật không hoàn thiện, hậu giải phẫu cũng không đúng kỹ thuật.”
Đường Chung nghe ông nói, sốt sắng siết chặt lớp vải quần.
Cậu không muốn hồi tưởng tới những đoạn quá khứ kia, càng không muốn để Doãn Kham nghe thấy mà lo lắng. Có thể từ khoảnh khắc chân tướng che giấu nhiều năm bị vạch trần, cậu biết không thể giấu được nữa, cứ như mở nắp chiếc hộp Pandora, tai nạn, bất hạnh cùng ghê tởm lũ lượt kéo đến, sớm muộn sẽ lộ ra không sót thứ gì.
Vì để biết rõ tình huống, lập kế hoạch trị liệu hoàn thiện, bác sĩ Lưu bắt đầu từ lần hao tổn tuyến thể lần đầu tiên mười một năm trước, hỏi thăm cặn kẽ tình huống lúc đó, mức độ hư hao tuyến thể, cùng với phản ứng hậu phẫu thuật bao năm qua.
“Lúc đó, lúc đó thật sự không còn cách nào khác, cho nên là dùng dao đâm vào, chỉ chảy ra chút máu, không có gì đáng ngại… Sau, sau đó mẹ kế của tôi vừa vặn đi ngang qua, trong lúc vô tình đã ngăn cản, bằng không có thể sẽ đâm vào càng sâu, cho nên chữa trị lần đầu tiên coi như thành công.”
“Tình huống lần thứ hai cũng không khác lắm, chạy không thoát, chỉ có thể dùng cách như vậy, trên người không mang vũ khí, bèn dùng ngón, ngón tay…”
Đường Chung càng nói càng sợ, cứ như bị kéo về cảnh tượng lúc đó, bóng đêm dần xuống, bị ép lùi từng bước về sau, xoang mũi tràn ngập mùi máu tanh… Cơ thể bỗng dưng run lên, đầu ngón tay Đường Chung vì bóp chặt mà tái nhợt, suýt nữa nói không xong.
Doãn Kham bên cạnh cúi người phủ tay mình lên mu bàn tay cậu, dùng nhiệt độ lòng bàn tay sưởi ấm cậu, tin tức tố mạnh mẽ của alpha giúp cậu chống đỡ, thấp giọng an ủi: “Không sao, qua cả rồi, anh ở đây.”
Đường Chung hít sâu một hơi, liếm liếm đôi môi khô nứt, trở tay nắm chặt tay Doãn Kham, ngón tay đan vào ngón tay anh, lúc này mới cảm thấy chân thật.
Bởi vì trong ghi chép giải phẫu chỉ có khoảng nửa năm, cho nên bác sĩ Lưu phải hỏi thật kỹ quá trình khôi phục, ghi chép hết tận ba trang.
Sau khi kết thúc tự mình tiễn hai người ra ngoài, thấy Đường Chung ôm lấy cánh tay Doãn Kham không buông, anh đi chỗ nào cậu tới chỗ đó, bác sĩ Lưu cười nói: “Như vậy mới tốt, omega nên thỏa thích ỷ lại vào alpha, khó chịu chỗ nào cứ nói với cậu ta, đừng có giấu giếm, alpha cậu là bác sĩ, cậu không nói cho cậu ta thì cậu ta không biết chắc?”
Đường Chung xấu hổ gật đầu, lí nhí nói như muỗi kêu: “Cảm ơn bác sĩ Lưu.”
Trên đường quay về, hai người đều không nói lời nào.
Doãn Kham mua bánh quy vị rau củ cho Đường Chung, Đường Chung vẫn còn ủ rũ, nghe thấy chút động tĩnh cũng run lên, phồng má trợn mắt như chú hamster bị dọa sợ.
Rốt cuộc Doãn Kham nhịn không được, sau khi đỗ xe lại, xuống xe vòng qua ghế phụ mở cửa, tự mình kéo Đường Chung ra, hỏi cậu: “Sợ?”
Đường Chung lắc đầu một cái, cảm thấy rất xấu hổ vì phản ứng ban nãy của mình: “Không có, lá gan của em rất lớn.”
Doãn Kham không bình luận gì thêm, dắt cậu đi vào thang máy, vừa đi vừa hỏi: “Bây giờ không có người ngoài, có phải em quên nói với anh chuyện gì không?”
“Đúng vậy, sao anh biết?” Đường Chung nhếch môi, cất giọng nói, “Cảm ơn bác sĩ Doãn!”
Doãn Kham hơi kinh ngạc, tựa hồ vẫn không quen được cậu gọi như vậy.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của omega, những lời chất vấn định hỏi rốt cuộc vẫn không nói ra. Doãn Kham không biết có phải cậu cố ý hay không, thở dài, như đang thỏa hiệp mà nghĩ sau này nói sau, cậu vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Sau khi có kết quả kiểm tra, bác sĩ Lưu đề nghị làm một lần tiểu phẫu, sau đó phối hợp với trị liệu bằng thuốc, tranh thủ nửa năm điều chỉnh cho tuyến thể của Đường Chung đến trạng thái ổn định hơn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể loại bỏ đến 80% di chứng trên người Đường Chung.
Tuy Doãn Kham muốn quyết định luôn thay cậu, nhưng chuyện như vậy nên nghe ý kiến của người bệnh, anh thuật lại những tình huống có thể gặp, các cấp độ nguy hiểm, còn có những vấn đề có thể giải quyết bằng phẫu thuật cho Đường Chung nghe.
Nghe nói phải làm phẫu thuật, ban đầu Đường Chung hơi ngẩn ra, lúc phản ứng lại thì từ chối theo bản năng. Hai lần từng phẫu thuật tuyến thể tạo ra gánh nặng rất lớn cho cậu, cả tinh thần lẫn cơ thể đều bị thương nặng, cho nên sự sợ hãi của cậu hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Nhưng sức mê hoặc của việc có thể loại bỏ di chứng quá lớn, nghe nói uống vài loại thuốc, đồng thời dưỡng sức là có thể thuận lợi đánh dấu vĩnh viễn, Đường Chung bắt đầu dao động.
Cậu hỏi Doãn Kham: “Thế, thế anh làm phẫu thuật cho em à?”
“Không phải,” Doãn Kham nói, “Bác sĩ Lưu có nhiều kinh nghiệm hơn anh, ông ấy sẽ làm cho em.”
Ngay khi sắc mặt Đường Chung lại trở nên căng thẳng, Doãn Kham lại nói: “Anh làm trợ thủ, vào phòng phẫu thuật với em.”
Qua một đêm cân nhắc, sáng hôm sau, Đường Chung vừa đánh răng vừa lúng búng nói “Em muốn phẫu thuật” với Doãn Kham, sau đó không nhịn nổi mà đi báo tin cho nhóm chat, cứ như sợ mình đổi ý, nhanh chóng cắt đứt đường lui.
Phản ứng của mấy người trong nhóm đều rất bình thường, nói có Doãn Kham rồi nên không cần lo, Đường Chung cũng bình tĩnh lại, cảm thấy mình đang chuyện bé xé ra to, chẳng phải chỉ là một buổi tiểu phẫu thôi à.
Nhưng sau lưng cậu, toàn bộ nhóm chat bao gồm cả Hạ Gia Huân đều lén nhắn tin cho Doãn Kham, hỏi tình huống phẫu thuật, hỏi có cần giúp gì không, còn nhờ anh cố gắng hết sức giúp cậu, dù chỉ là đường khâu cũng phải khâu cho thật đẹp, dẫu sao tuyến thể vẫn là bộ mặt thứ hai của omega.
Doãn Kham đáp lại từng người một, cam đoan: Tôi sẽ không để em ấy xảy ra chuyện.
Hai ngày trước buổi phẫu thuật, Phùng Khiết đặc biệt xin nghỉ cho Đường Chung, mà Đường Chung sắp nằm viện lại tung tăng nhảy nhót, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, lúc gọi điện cho bà nội còn phấn khích không thôi, nói sau khi phẫu thuật vẫn còn hai ngày nghỉ ngơi, nếu không có vấn đề gì sẽ quay về thành phố N chơi mạt chược với bà.
Doãn Kham suýt nữa cũng bị dáng vẻ lạc quan của cậu qua mặt, buổi tối trước ngày giải phẫu nghe tiếng sột soạt lăn lộn trên giường bệnh của cậu, mới biết thật ra cậu cũng rất hoảng loạn.
Ngày hôm sau, đầu xuân cây cỏ đâm chồi nảy lộc, dõi mắt từ cửa sổ phòng bệnh ra ngoài có thể thấy một mảng xanh mơn mởn, sức sống dồi dào.
Phòng phẫu thuật nằm ở trên tầng, lúc được đẩy vào thang máy, Đường Chung còn xoay cổ tay tìm Doãn Kham khắp nơi, được Doãn Kham nắm tay lập tức nắm lại, cứ như chỉ lo anh sẽ buông ra.
Hỏi cậu có sợ không, cậu lắc đầu nói không sợ.
“Em đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn một thứ chưa tặng cho anh.” Đường Chung nhìn Doãn Kham, giọng điệu khá thoải mái, “Chờ đến lúc đi ra, anh nhớ nhắc em nhé.”
Doãn Kham nói: “Được, anh cũng có thứ tặng em.”
Ra khỏi thang máy, xe đẩy chạy trên hành lang thoáng đãng, Đường Chung lại đổi chủ ý: “Thứ gì thế? Hay là tặng em trước đi.”
“Để ở nhà rồi.” Doãn Kham nói, “Chờ em quay về xem.”
Đường Chung đột nhiên hơi sốt ruột, nỗi sợ khi phải làm phẫu thuật lúc này đều bị kích thích, cậu nắm chặt tay Doãn Kham, không đầu không đuôi nói: “Thật ra em rất ghét bệnh viện.”
Xe đẩy dừng trước khu chờ vào phòng phẫu thuật, Doãn Kham cúi người nghe cậu nói.
Đường Chung nói tiếp: “Nhưng anh là bác sĩ, cho nên em không sợ nữa.”
Doãn Kham trầm giọng “Ừ” một tiếng.
Thổ lộ xong tâm ý, Đường Chung lại chuyển chủ đề: “Vậy chúng ta, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Doãn Kham tưởng cậu căng thẳng quá nên bắt đầu nói sảng: “Không phải chúng ta đã…”
“Quên hết quá khứ đi, cả những chuyện không vui nữa, quên hết đi.” Đường Chung vội vã ngắt lời, trong mắt ánh lên tia khẩn cầu, “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Cậu ỷ vào việc Doãn Kham không thể không đồng ý yêu cầu của cậu trong tình huống này, cố ý hỏi như vậy. Cậu muốn Doãn Kham đừng bị quá khứ ám ảnh nữa, đừng trả giá vì cậu, đừng cảm nhận nỗi đau mà cậu phải trải qua, càng đừng áy náy tự trách.
Ánh mắt kịch liệt rung động, Doãn Kham hiểu ý Đường Chung, cắn chặt khớp hàm, không muốn đồng ý.
Chỉ lát nữa thôi là phải vào phòng phẫu thuật, Đường Chung vội hối anh đồng ý với mình, bàn tay thấm ướt mồ hôi nắm tới mỏi, chỉ chờ được một tiếng “Không được”.
“Không được, anh không phải là người tốt, cũng không lương thiện như em nghĩ.” Doãn Kham không muốn lừa dối cậu, khó khăn nói từng chữ một, “Chuyện đã qua, anh vĩnh viễn không quên được.”
Anh không quên được những người đã từng tổn thương Đường Chung, người bên cạnh anh có thể không để bụng, nhưng chuyện như vậy, anh có thù tất phải báo.
Anh càng không quên được lần hiến thân như hiến tế trước khi rời đi của Đường Chung, khi đó Đường Chung khiến anh quên mất, nếu có thể thành công, bây giờ anh sẽ không hận như thế, đau như thế, những vết thương mà Đường Chung phải nhận đều sẽ chỉ tồn tại trên người cậu.
Có một số việc không phải người ta không nhắc đến thì có thể cho rằng nó chưa từng xảy ra.
Viền mắt trào nước, sao Đường Chung có thể không biết những suy nghĩ trong lòng Doãn Kham được? Nhưng cậu hi vọng Doãn Kham được tự do tự tại, không muốn thấy alpha của mình đeo gông đeo xiềng, lưng phải gánh cậu mà tiến lên.
“Vậy chúng ta chỉ nhớ những điều vui vẻ thôi được không?” Lúc này Đường Chung chịu lui một bước, cậu nâng khóe miệng, để lộ một nụ cười đầy ước vọng với tương lai, “Trừ tuyết ở thủ đô ra, anh còn nhớ muốn cùng đi ngắm biển với em không?”
Doãn Kham thở sâu một cái, thu lại sự kích động cùng tàn bạo khi bị cuốn vào chuyện cũ, alpha được omega động viên trở nên trầm tĩnh dịu dàng.
“Nhớ.” Anh nâng tay Đường Chung, đặt xuống một nụ hôn thật nhẹ, đưa ra lời hứa đến muộn tám năm, “Chờ phẫu thuật xong, chúng ta sẽ đi ngắm.”
Đường Chung lại lắc đầu: “Không vội.”
Thấy trong mắt alpha hiện lên chút mờ mịt nghi ngờ, ý cười trên mặt Đường Chung càng sâu, đôi mắt cong thành hai mảnh trăng khuyết trong suốt.
“Không cần vội.” Cậu thuận thế nắm tay Doãn Kham kề sát vào má, quyến luyến cọ cọ, “Dù sao biển đang ở cạnh em đây rồi.”
***************
Lảm nhảm: Chương sau là xong chính văn rồi:>